Sau khi xuống xe, cô gái kia lườm Phó Sảng một cái khiến cô chẳng hiểu ra làm sao. Lúc Trần Duy Lặc nói anh có bạn gái, Phó Sảng vẫn tỏ ra rất bình thường, dù sao thì tối qua anh cũng đã nói anh có người thích trước mặt rất nhiều người rồi.
Ban đêm, sông Tương lấp lánh ánh vàng. Phó Sảng nhìn đèn đường phía xa sáng rực, tiếng ve sầu kêu râm ran qua những hàng cây, càng rõ sự lặng thinh giữa cô và Trần Duy Lặc ở đây.
Không biết có phải cô gái kia chọc tức Trần Duy Lặc không mà đến cô anh cũng không thèm để ý. Phó Sảng kéo hành lý chạy theo sau anh, thấy anh càng đi càng nhanh nên cô cũng bước nhanh hơn, không may vấp phải hòn đá mà vali trượt dài một đoạn.
Đang lúc cô không biết làm thế nào thì Trần Duy Lặc bắt được vali kéo về, Phó Sảng ngẩng đầu nhìn anh đưa vali của anh cho cô, còn mình thì cầm hành lý của Phó Sảng.
Phó Sảng đuổi theo Trần Duy Lặc, vội làm dịu bầu không khí: “Vali của anh sao lại nhẹ vậy?”
“Bởi vì anh không phiền phức như em.” Anh lạnh lùng đáp.
Phó Sảng nín thở, giải thích: “Mẹ bảo em mang đồ mùa đông về giặt nên mới nặng vậy.”
“Em không gửi được à?” Anh không thèm quay đầu lại, điệu bộ vẫn còn khó chịu.
Phó Sảng thầm nghĩ: Tại sao lại giận em chứ?
Cô bỗng thấy khổ sở, quan hệ của hai người khó khăn lắm mới hòa hợp trở lại, vậy mà chỉ vì một cô gái không quen biết mà anh lại giận dỗi với cô.
Phó Sảng thầm chán nản, đợi cô lên xe rồi thì Trần Duy Lặc mới cất vali, xong xuôi anh trực tiếp lên ghế trước. Lái xe đến nhà Phó Sảng, anh lại xuống xe giúp cô lấy vali.
Phó Sảng nhìn anh rồi chỉ vào khu ồn ào phía sau: “Không phải nói là đi ăn khuya hả?”
Trần Duy Lặc ngẫm lại bản thân, khi anh thấy bên cạnh Phó Sảng có những tên khác thì trong lòng không thoải mái chút nào, chỉ muốn đuổi bọn họ hết đi. Nhưng Phó Sảng thì sao? Cứ vậy mà chơi điện thoại, dường như bên cạnh anh là ai thì đối với cô cũng chẳng phải vấn đề.
Tài xế nhấn còi, Trần Duy Lặc bỗng cúi đầu nhìn đôi mắt của cô rồi hỏi: “Phó Sảng, tại sao hôm qua em không chọn nói thật?”
Phó Sảng chột dạ, nhìn ánh mắt thâm thúy của anh mà nín thở: “Em thấy thử thách hay hơn.”
“Không phải trong lòng em có ma ư? Đứng trong rừng khuya mười lăm phút, đổi lại giữ được một bí mật. Em có bí mật gì mà không thể nói?” Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm bờ mi run rẩy của cô.
Phó Sảng vội cúi đầu: “Em làm gì có bí mật.”
Lòng bàn tay Trần Duy Lặc đặt lên cổ cô rồi kéo lại gần, để cô ngẩng đầu nhìn anh: “Phó Sảng, em không thích ai à?”
“Không.” Giọng cô chìm tiếng ồn ào, nhưng lại rất bình tĩnh.
Trần Duy Lặc lập tức buông tay, sau khi đứng thẳng người lại, anh cố kìm lại hơi thở: “Em đi ăn một mình đi.”
Khoảnh khắc Trần Duy Lặc quay đầu lại, anh cũng đang tự mình trả lời câu hỏi đêm qua. Giữa đám đông, bóng dáng đó trong lòng anh ngày càng rõ ràng, gương mặt của Phó Sảng đã khắc sâu vào tâm trí anh.
Anh nói có, nhưng cô lại nói không.
Phó Sảng về nhà, Tiền Nhã Lan nói cô rỗi việc, mua vé máy bay rồi còn huỷ, đúng là đầu óc có vấn đề. Phó Sảng không có tâm trạng đôi co với bà, tắm xong leo lên giường, suy nghĩ vẩn vơ.
Phó Sảng không hiểu vì sao Trần Duy Lặc lại hỏi cô câu đó. Lúc anh nhìn vào mắt cô, Phó Sảng cảm nhận được sự mong đợi trong đó. Nhưng rõ ràng anh đang rất tức giận, tại sao anh lại tức giận với cô chứ?
Mấy ngày ở nhà nghĩ ngợi, Phó Sảng vẫn không khai thông được đầu óc. Lúc sau Lưu Mẫn gọi điện hỏi cô tối mai tụ họp ở chỗ nào, Phó Sảng mới nhớ ra tối mai có một cuộc gặp gỡ bạn bè hồi cấp ba.
“Chỗ trường học gần nhà bọn mình ấy, tập trung ở trước cổng trường rồi mới đi.” Phó Sảng vừa sơn móng chân vừa đáp.
“Vậy quyết định thế nhé. À mà Phó Sảng ơi, hôm qua Mao Hạo hỏi cậu có bạn trai chưa, tớ nói là cậu chưa có.” Lưu Mẫn bỗng nhiên cười rất vô sỉ.
Phó Sảng mở loa ngoài, Lưu Mẫn nói xong thì Tiền Nhã Lan từ phòng bếp thò đầu ra một cái.
Phó Sảng nhớ lại Mao Hạo, khi còn học cấp ba tên này luôn đối đầu với cô, cậu ta trêu chọc cô suốt.
“Ồ.” Cô tập trung sơn móng tay, không chút hứng thú với Mao Hạo.
“Mao Hạo vẫn thích cậu. Tớ nói với cậu ta là cậu không có bạn trai, cậu ta nói muốn theo đuổi cậu, cậu thấy thế nào?” Lưu Mẫn cứ như đang làm bà mối.
Phó Sảng bực mình: “Cậu bán tớ đấy à?”
Lưu Mẫn vội minh oan cho bản thân: “Tớ là giúp cậu nắm chắc cơ hội, chẳng lẽ cậu còn muốn…”
Phó Sảng vội vứt lọ sơn móng tay sang một bên, lập tức tắt loa ngoài, nghe thấy giọng nói của Lưu Mẫn bên tai: “Ôm hy vọng với Trần Duy Lặc?!”
Phó Sảng nhìn móng chân màu đỏ của mình, nhớ lại đôi mắt đầy lửa giận của Trần Duy Lặc, bèn gãi đầu: “Bây giờ tớ không có tâm trạng, cậu đừng nhúng tay vào nữa. Tự lo chuyện của cậu đi.”
Lưu Mẫn khịt mũi: “Vậy đừng có mà ghen tị với tớ nhé.”
Phó Sảng cười với cô ấy mấy tiếng rồi cúp máy.
Lúc ăn cơm, Phó Sảng thất thần gẩy bát cơm. Tiền Nhã Lan nhìn cô dạo này ngủ dậy hai mắt thâm quầng, xem quảng cáo cũng không chớp mắt, lại nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, nghi ngờ dấy lên.
“Tối mai con đi đâu à?”
Phó Sảng cắn một miếng tôm rồi cúi đầu: “Tụ họp bạn cũ ạ.”
Tiền Nhã Lan ăn cơm, bỗng bật cười: “Gặp bạn cũ mà chán thế à?”
‘Không phải ạ.”
“Lưu Mẫn có người yêu rồi, con thì sao?” Tiền Nhã Lan nhìn cô, mười chín tuổi, có khi ngay cả nụ hôn đầu còn chưa có.
Phó Sảng ngẩng đầu, ngay cả Phó Hào cũng quay sang nhìn cô. Lần trước Phó Hào hỏi cô hẹn hò trên mạng thành công không, lúc cô nói thất bại thì anh còn rất vui vẻ, trong mắt đầy vẻ cười nhạo, khinh bỉ cô.
“Con cũng không phải không có người theo đuổi!” Cô cãi lại.
Tiền Nhã Lan gật đầu: “Thế sao con không nói? Lưu Mẫn nói Mao Hạo gì đấy đang theo đuổi con à, mẹ nhớ đã từng gặp qua thằng bé rồi, không tệ đâu, thích con, lại là người vùng này nữa.”
Phó Sảng phì cười: “Thằng nhóc Mao Hạo đó thích mày á?”
Phó Sảng không nuốt nổi cơm được nữa, đặt đũa sang bên rồi trừng mắt nhìn anh ta: “Liên quan gì đến ông!”
Tối hôm sau, Phó Sảng và Lưu Mẫn đi tham gia buổi gặp mặt của bạn học cấp ba, Mao Hạo vừa đến đã ngồi cạnh cô. Mọi người tựa như đã mất đi vẻ trẻ con thời cấp ba, nhưng vừa gặp nhau là có thể gợi lại kỷ niệm hồi đó, rượu cứ năm ba hồi.
Trần Duy Lặc và Phó Hào đang đi chơi net, Phó Hào thấy anh hút thuốc liên tục. Chơi game thì như đang trút giận, không chút mệt mỏi.
Giữa chừng có người đi vệ sinh, trong lúc chờ đợi Phó Hào và Trần Duy Lặc đứng tán gẫu.
“Ba mày khi nào về?”
Trần Duy Lặc gẩy tàn thuốc: “Chiều mai.”
“Tao đã chuẩn bị sẵn đĩa game rồi, nhưng mà không có tay cầm thì chơi khó chịu lắm. Tối mai mày mang tay cầm qua nhà tao chơi đi.” Phó Hào tuy mời anh nhưng đã sắp không đợi được rồi.
Trần Duy Lặc nghĩ tới Phó Sảng, vội từ chối: “Không đi.”
“DM! Tao mua game mới ra đấy, mày chắc chắn không chơi?” Phó Hào lướt vòng bạn bè, bỗng dừng lại rồi phì cười.
Trần Duy Lặc nghe thấy anh ta cười thì quay sang nhìn, trên màn hình điện thoại Phó Hào là một tấm ảnh, trong đó có một nam một nữ, Trần Duy Lặc đều đã gặp mà cũng có biết.
Phó Hào đưa cho anh nhìn, chỉ mặt Mao Hạo: “Thằng nhóc này thích Phó Sảng, đang theo đuổi con nhóc đấy. Mẹ tao còn nói nó với Phó Sảng rất hợp.”
Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm gương mặt Phó Sảng. Trong ảnh, gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời, trong tay còn cầm một chai bia. Có lẽ là đang nhìn vào máy ảnh, Trần Duy Lặc cảm thấy cô đang nhìn anh cười, không thể dời mắt được.
“Cô ấy đang ở đâu?” Trần Duy Lặc hỏi anh ta.
“Gặp bạn cũ, sáng sớm đã gội đầu trang điểm, thay quần áo liên tục, chắc là muốn yêu đương lắm rồi.” Phó Hào chậc lưỡi, vừa vặn người bạn kia quay lại nên vội vàng đi vào.
Trong đầu Trần Duy Lặc vang lên tiếng ong ong không ngừng. Anh tức giận, lần đầu anh thấy Phó Sảng chăm chút trang điểm là khi đi gặp Lục Dư, lần thứ hai là đi gặp bạn trên mạng, còn lần này là gặp bạn cấp ba. Hết lần này tới lần khác đều không có anh.
Phó Hào giục anh vào phòng, nhưng Trần Duy Lặc lại thoát trò chơi, cầm điện thoại lên và bỏ đi, không thèm để ý Phó Hào đang gọi anh phía sau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận