Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 11: Cảm Nắng

Hành Lang Hai Lớp

  • 884 lượt xem
  • 2153 chữ
  • 2020-10-20 16:44:40

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lớp 10A1 và 10A2 vẫn luôn cùng nhau tập bóng chuyền, tập cổ vũ.

Tuy chúng nó không bằng mặt cũng không bằng lòng, nhưng dưới sức ép của giáo viên chủ nhiệm, của hai trưởng, và của những tờ tiền xanh đỏ nếu chiến thắng, chúng nó cũng gắng gượng chăm chỉ từng ngày.

Một chiều nắng dịu.

Việt Chinh cầm một bọc lớn đựng mấy bịch nước mía phát cho từng người của hai lớp. Việt Chinh từ chối tham gia đội cổ vũ, nó cũng cũng không thể chơi bóng chuyền với mấy nam thế nên để không mang tiếng 'ăn không ngồi rồi', Việt Chinh nhận nhiệm vụ hậu cần, mỗi buổi tập đều chạy đôn chạy đáo phát bánh phát nước.

"Sao cậu không tham gia đi?" Khi đưa bịch nước mía cuối cùng cho Trí, Việt Chinh nghe cậu bạn hỏi nhỏ.

Trí là người chơi chính trong đội hình, khá vất vả với chuyện luyện tập. Hiện tại cậu trai ngồi bệt xuống nền xi măng của sân trường, mặt hơi đỏ vì hoạt động nhiều, trán, cổ toàn là mồ hôi, đầu tóc có phần lộn xộn. Việt Chinh hơi ngơ ngẩn trước hình ảnh của Trí bây giờ, có chút dễ thương, lại... quyến rũ làm sao đó.

"Việt Chinh?" Không thấy Việt Chinh trả lời, Trí khẽ gọi.

"Hả?"

"Cậu sao thế?"

"Không sao." Việt Chinh cười gượng lắc đầu.

Trước cái nhìn không mấy tin tưởng của Trí, Việt Chinh thấy tim mình đạp loạn, cảm giác chột dạ mặc dù không làm gì khiến con nhỏ không dám nhìn thẳng vào mặt cậu bạn, rồi nó chạy biến.

Ếh? Việt Chinh...

Trí cầm bịch nước mía ngơ ngác nhìn người kia chưa trả lời câu hỏi của mình mà bỏ chạy, này, sao chứ?

Nhật Luân ngồi cạnh Ý Lan phía đối diện, cậu thu hết mọi hành động của Trí và Chinh vào mắt, sau đó thấy tự dưng khó chịu. Cũng không hiểu tại sao lại khó chịu, có lẽ vì Việt Chinh luôn tránh cậu, có lẽ Việt Chinh đối xử với mọi người đều như nhau nhưng với cậu lại là kiểu bất đắc dĩ. Uống xuống mấy ngụm nước mía mát lạnh ngọt lịm, Nhật Luân lại thấy cổ họng chan chát, cậu rõ một điều rằng bản thân cậu không có tư cách khó chịu. Lỗi là ở cậu.
13

Việt Chinh chạy một mạch đến chỗ cái Tâm đang tám chuyện với mấy đứa cùng lớp, nó thở hổn hển, mặt đỏ bừng.

"Sao thế?" Tâm quay sang nhìn khuôn mặt tròn tròn của Việt Chinh đang đỏ ửng lên, hỏi.

"Có sao đâu!" Việt Chinh lắc đầu.

"Mặt cậu đỏ như cà chua kìa."

"Ha ha... do chạy đó." Việt Chinh cười giả lả, đưa hai tay ôm mặt tránh khỏi con mắt của cái Tâm.

Mặt đỏ ư? Tự nhiên đỏ? Khoảng cách từ chỗ Trí đến chỗ đang ngồi có một xíu, chạy cũng không thể đỏ mặt được. Vậy tại sao lại đỏ chứ?

Việt Chinh vẫn giữ hai tay ở má, kín đáo liếc mắt về phía thanh niên Trí đang thoải mái cười với đám bạn của cậu ở đằng kia. Rồi tự nhiên từ má truyền đến lòng bàn tay con nhỏ một cảm giác nong nóng bất thường.

Không lẽ bị cảm? Việt Chinh nhìn mặt trời đang dần về phía Tây ở đằng xa, thở dài thật khẽ, hôm nay chạy đi chạy lại dưới nắng, chắc là bị cảm nắng rồi.

Mãi mơ màng dưới cái nắng dần nhạt của chiều Thu, Việt Chinh không để ý ở đằng kia, thanh niên Trí miệng cười nói với bạn, mặt đối mặt với bạn nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Việt Chinh, thanh niên rõ hết cái ngây ngô, cái ngơ ngác, cái ngượng ngùng của cô bạn rồi đâu đó ở ngực trái tự nhiên có một tia ấm áp kì lạ.

Trí không phải Chinh, cậu biết cậu đang như thế nào và cậu hiểu Việt Chinh đang như làm sao. Tự dưng cậu thấy đời đẹp như mộng.

Cũng cách Việt Chinh không xa, Nhật Luân như Trí, cậu thấy hết mọi hành động của cô bạn, miệng không không tự chủ khẽ nở nụ cười.

"Cậu cười gì thế?" Ý Lan thấy Nhật Luân cười vu vơ, không hiểu hỏi.

"Nghĩ tới chuyện vui thôi." Nhật Luân dời ánh mắt sang Ý Lan, trả lời qua loa.

Cứ như thế, một chiều nắng gắt chuyển sang ấm, mấy trái tim nho nhỏ cứ vô cớ bất bình thường.

Lại nói, trong khi có mấy người lặng lẽ vì thời tiết thay đổi mà bị 'cảm nắng', cái Tâm ở góc sân trường ôm lấy bả vai Việt Chinh vừa lắc gào lên:

"Anh ấy đẹp lắm, đẹp dữ thần lắm, đẹp hết phần người ta luôn chúng mày ạ. Mình bị thích anh ấy rồi!"

Đám con gái đụng trúng chủ đề, nhao nhao tụm lại gần hơn đua nhau hỏi chuyện. Chúng nó chẳng quan tâm cái Tâm 'bị thích' người ta ra sao, chúng nó quan tâm đến 'đẹp hết phần người ta' là đẹp như thế nào thôi.

Cái Tâm rời tay khỏi vai Việt Chinh, làm mặt ngượng ngùng, miệng cười hì hì thủ thỉ với đám bạn như kể một bí mật vô cùng to lớn:

"Anh ấy mới chuyển từ tỉnh kế bên, là học sinh ưu tú, học 11A1, anh ấy ý hả -- y chang nam chính teenfic các cậu nhé. Đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng, xem mọi thứ xung quanh là không khí. Nghe đâu vừa mới chuyển đến mà mấy chị chung lớp lẫn ngoài lớp chơi chiêu trò cũ rích là cho bánh rồi đưa thư tỏ tình đến ảnh, mà ảnh chẳng hề quan tâm, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, bánh hay thư gì ảnh cho thùng rác tuốt..."

Cái Tâm như đứa trẻ, say sưa kể người nọ, khuôn mặt hiện lên tia hạnh phúc. Mấy đứa con gái xung quanh nó cũng thế, tập trung nghe, tập trung tưởng tượng, tập trung tạo nên những giây phút đáng nhớ nhất của tuổi học trò.

Chứ gì nữa, con gái đi học lại bảo không ham nghe kể chuyện trai đẹp đi?

Hai lớp vừa tập vừa chơi đến hơn 5 giờ chiều thì bảo vệ trường đến gần, lão muốn nhắc chúng nó về sớm.

"Mấy đứa, mấy đứa! Chơi vậy đủ rồi, về đi!"

Lũ học trò nhìn đồng hồ, thấy cũng trễ nên gấp gáp thu xếp rời đi. Chúng nó nhanh nhẹn dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, đứa cất cái này đứa gom cái kia. Ai cũng hoạt động, chỉ trừ Việt Chinh đang đứng như trời trồng.

Dù thế nào đi chăng nữa con nhỏ cũng không quên được cái giọng ồm ồm đêm hôm đó, mà giọng lão bảo vệ lại 'vô tình' y chang.

Việt Chinh nuốt nước bọt xuống cuống họng, tay hơi run nắm tròn, nó vô thức ngó sang Trí đang dọn banh ở đằng xa muốn lên tiếng gọi nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn không thốt nên lời. Chính xác hơn não bộ nó ngăn chặn nó lên tiếng, nếu lão ta làm việc xấu, lão ta sẽ cảnh giác. Nếu lão ta thật sự là một trong những tên biến thái đêm hôm đó, lão ta sẽ nhận ra giọng Việt Chinh.

Việt Chinh mím môi, hít thở vài cái thật sâu, tự bình tĩnh lại bản thân rồi từ từ di chuyển tránh khỏi tầm mắt của lão bảo vệ về hướng khác, nhưng mới được vài bước mắt lão bảo vệ lại nhìn trúng Việt Chinh. Con nhỏ giật thót, chưa kịp phản ứng gì thì trước mặt nó đã xuất hiện người.

"Cậu dọn phụ Ý Lan mấy khẩu hiệu ở đằng kia đi." Nhật Luân đưa cái mặt lạnh tanh ra, chỉ tay về phía Ý Lan nói với Việt Chinh.

"Ừ." Trái tim Việt Chinh vừa mới hoạt động hết công sức giờ ổn định trở lại, Việt Chinh run run ừ một tiếng rồi cúi đầu đi lại chỗ Ý Lan.

Việt Chinh đi khỏi, Nhật Luân mới nhăn mày nhìn dáng người nho nhỏ nọ, rồi quay sang nhìn lão bảo vệ đứng cách không xa. Không lẽ Trí đoán đúng? Lão bảo vệ trường chúng nó là một tên tội phạm có tư chất biến thái? Cậu chỉ tình cờ thấy Việt Chinh đơ người, nhìn kĩ hơn mới thấy cô bạn khác thường với lão bảo vệ. Con người Nhật Luân đầu to, não bự, chất xám có thừa nhanh chóng hiểu ra sự tình rồi nhanh chóng chắn ngang tầm mắt của lão ta lên người Việt Chinh.

Hai lớp dọn dẹp rất nhanh, dưới sự quan sát của của lão bảo vệ, góc sân trường sạch sẽ gọn gàng, lũ học sinh được thả về nhà ăn cơm mẹ nấu. Mà Việt Chinh dưới sự canh chừng của Nhật Luân cũng tránh được mấy lần mắt lão ta hướng tới.

Nhà xe.

Nhật Luân bỏ hai tay vào túi quần, mặt nghiêm trọng nhìn thanh niên Trí đứng đối diện, sau một hổi im lặng, cậu hướng mắt về phía phòng trực của bảo vệ rồi lên tiếng:

"Suy luận của cậu đúng rồi."

"Cái gì?"

"Lão bảo vệ và chuyện của Việt Chinh."

"Cậu biết được cái gì?"

"Vừa thấy Việt Chinh đề phòng lão."

Sâu thẳm trong tâm tư mà Nhật Luân không hề nhận ra rằng cậu không thích Trí quá thân thiết với Việt Chinh, nhưng đó là chuyện cậu không biết, chuyện cậu biết bây giờ là cậu phải cho Trí biết những gì cậu thấy, những gì cậu nghĩ, không chỉ vì Việt Chinh, còn vì nhiều người nữa.

"Ừ biết rồi." Trí hướng mắt về phía phòng bảo vệ, nặng nề trả lời.

Hai cậu trai lời qua tiếng lại thêm vài câu sau đó cũng rời trường.

Việt Chinh đợi Trí ở cổng trường, lúc này lòng nó cứ thấp thỏm lo sợ. Trường học vì lão bảo vệ mà khiến nó thấy không còn là chỗ an toàn nữa.

Thấy Trí ra, tâm trạng của nó yên ổn một chút.

"Về thôi." Trí khẽ cười với Việt Chinh một cái. Dưới ánh mắt nhạy bén của mình, cậu nhận ra Việt Chinh đang lo sợ. "Ghé nhà mình lấy vài lọ sữa luôn nhé?"

"Được!"

Cả hai như thường chạy song song trên con đường dài, Trí như thường kể rất nhiều thứ trên trời dưới đất để giảm mấy cơn mệt mỏi, chỉ có Việt Chinh không như thường - con nhỏ treo hồn ngược lên cành cây rồi.

Đến nhà Trí, Việt Chinh dừng xe ở cổng, nhưng Trí lại mở to cổng, ý cậu là muốn Việt Chinh vào nhà.

"Hôm nay ba mình có ở nhà, cậu vào đi."

Việt Chinh gật đầu, nó hiểu Trí đang làm cái gì rồi.

Ba Trí là cán bộ, đã có tuổi, tóc ông ấy đã có nhiều sợi bạc, khuôn mặt đúng chất cán bộ - nghiêm túc, khí chất lạnh lùng nhưng không tạo cảm giác sợ hãi. Hôm nọ ông đã nghe con trai kể lại, cũng dặn dò cấp dưới để ý đến chuyện này nhưng mấy tuần liên tiếp không thấy gì. Hôm nay thằng con lại dẫn bạn là con gái về, trong lòng ông có chút bất ngờ, nhưng có kinh nghiệm ông cũng biết Việt Chinh vì sao mà theo con ông tới đây.

Ba người một bàn, qua chừng 30 phút, ba Trí mới cầm ly trà đã nguội uống một ngụm rồi nói:

"Chỉ dựa vào giọng nói không làm được gì cả, nhưng bác sẽ chú ý hơn."

Lời nói này không có tác dụng gì cả, nhưng sự thật là ông ấy cũng không có cách nào nói chắc chắn hơn, ông ấy làm nghề điều tra, không ai rõ hơn ông ấy muốn điều tra cần phải làm gì. Thông tin Việt Chinh đưa cơ bản là không làm được cả, việc phải làm bây giờ là để ý nhiều hơn như ông ấy đã nói.

"Các con ở trên trường có gì lạ phải phải nói liền cho bác."

"Dạ."

"Cẩn thận nữa, nhất là Việt Chinh."

"Dạ." Việt Chinh yếu ớt cố nặng ra một nụ cười. "Thế con xin phép về ạ."

"Ừ." Ba của Trí hiền từ gật đầu, sau ông quay sang con trai nói, "Đưa bạn về đi, trời tối rồi."

Trí không nói gì, chỉ đứng lên ra hiệu cho Việt Chinh đi.

"Con cảm ơn bác! Thưa bác con về!" Việt Chinh lễ phép cúi đầu chào, thấy ba Trí gật đầu, Việt Chinh mới rời đi.

Đưa Việt Chinh đến chiếc cổng trắng quen thuộc, Trí vỗ vỗ vai Việt Chinh, động viên vài tiếng:

"Cậu đừng lo, cho dù có là lão ta nhưng ở trên trường lão không làm gì đâu. Và cũng sẽ bị bắt nhanh thôi."

"Ừ..." Việt Chinh gật đầu. "Mà... sẽ không có ai thiếu may mắn chứ?"

"Cậu đừng nghĩ nhiều, không sao thật đấy!"

"Mình cứ lo lo..."

"Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, có mình mà."

Đơn giản, ngắn gọn, và đầy mạnh mẽ, lời nói Trí truyền thẳng vào tim Việt Chinh, nhẹ nhàng lắng đọng lại rồi trở thành một tấm chắn bảo vệ cả tâm hồn con bé.

Việt Chinh cười nhẹ, không sợ hãi trả lời:

"Được."

(Cont)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top