Sau mấy lời đơn giản nhưng đầy sức mạnh lấp đầy tinh thần, Việt Chinh chậm chạp tạm biệt Trí rồi khóa cổng vào nhà.
Việt Chinh nhận ra mình có chút cảm giác lưu luyến dáng người cao cao kia.
Sáng.
Việt Chinh mang đôi mắt gấu trúc mở cổng ra gặp Trí. Thanh niên cao nghều kia thấy thế không khỏi ngạc nhiên.
"Cậu không ngủ được hả? Lo chuyện lão bảo vệ sao?" Trí đưa Việt Chinh lọ sữa, cúi người nhìn kĩ đôi mắt cô bạn, hỏi.
"Ừ." Việt Chinh nhận lấy, uể oải đáp.
Không biết thì thôi, biết đến lại sợ, lại lo đủ thứ chuyện. Mà thật ra không chỉ lo chuyện lão bảo vệ, tối qua không biết mắc phải chứng gì mà Việt Chinh cứ nghĩ đến thanh niên trước mặt mình, nghĩ đến mất ngủ.3
"Nói với cậu rồi, chẳng có việc gì đâu." Trí vẫn giữ tư thế cúi người để vừa chiều cao, nở nụ cười ấm áp quen thuộc ra an ủi.
Việt Chinh khẽ gật đầu, mím môi liếc mắt sang hướng khác tránh nụ cười của Trí. Tự nhiên thấy ngại ngại.
Trí không để ý lắm đến hành động kì lạ của cô bạn, cậu cứ thế như thường ngày cùng Việt Chinh đến trường.
20/10 đang đến gần, lớp nào cũng như lớp nào chăm chỉ luyện tập cho hội thao với mong muốn chiến thắng ôm tiền rồi lấy danh lấy tiếng. Hai lớp ở dãy hành lang ngắn kia cũng vậy, Ý Lan ngày nào cũng nhắc mấy đứa lớp mình chịu khó tập luyện rồi vui vẻ hợp tác với lớp sát vách. Lũ "dân thường" đã nghe đến phát ngán, chúng nó mỗi lần thấy Ý Lan lên bục đã tự giác gật đầu như gà mổ thóc, rồi đảm bảo sẽ cố gắng hết đến hết mùa.
Hôm nay cũng vậy, trống đánh vào học Ý Lan nâng tà áo dài lên bục giảng, chưa kịp mở lời bọn dưới lớp đã nhao nhao lên: "Rồi rồi Ý Lan, mình rõ rồi, hiểu rồi, chiều tao sẽ có mặt, cậu xuống đi."
Ý Lan: "..."
"Im nào!" Ý Lan lấy thước gõ lên bảng, nghiêm mặt với mấy đứa dưới lớp. Trong phút chốc, cả lớp im bặt.
"Chiều nay trước khi tập dợt với A2, bọn mình họp lại ý kiến chút xem làm gì cho cô chủ nhiệm vào này 20/10 nhé? Nên tranh thủ đi sớm hơn tí nữa."
À, là có chuyện khác.
"Đuợc thôi, cái này cũng cần lắm ý!" Mấy đứa dưới lớp không nghĩ gì nhiều liền đồng ý.
Lớp trưởng không bàn ra chúng nó cũng không để ý đến, lớp trưởng có khác, người có khả năng lãnh đạo có khác.
"Chiều mình không đi được không?" Trong khi cả lớp rôm rả bàn ra tính vào chuyện gây bất ngờ cho cô chủ nhiệm tụi nó thì Tâm đột nhiên giơ tay, con nhỏ không đi.
"Sao thế?" Ý Lan hỏi lại.
Lớp trưởng hơi ngạc nhiên, Tâm hôm nay lại không hào hứng với những dự định chung của cả lớp cơ đấy. Thường ngày ngoài Ý Lan, Tâm là đứa năng nổ nhất trong các hoạt động, trông nó suốt ngày than lên thở xuống nhưng nó là người nhiệt tình nhất.
"Bận việc khác rồi. Với cả... chắc mình không tham gia đội cổ vũ nữa đâu."
Hả?!
Cả lớp hơi sửng, chúng nó dồn tất cả ánh nhìn về phía Tâm. Việt Chinh thường ngày không tỏ thái độ quá mức nay cũng giật mình trước lời nói của cô bạn cùng bàn.
"Mình bận." Tâm vẫn một lý do đó trả lời cả lớp.
"Bận ai chẳng bận, cả lớp đều bận, A2 cũng bận. Vấn đề là giờ cậu rút khỏi đội hình sẽ rất rối." Ý Lan không vừa lòng trước câu trả lời của Tâm, con nhỏ có chút khó chịu lên tiếng.
"Ý Lan nói đúng đó, cũng gần tới ngày 20/10 rồi." Mấy đứa con gái xúm lại chỗ cái Tâm, nắm tay cầm chân con nhỏ nói thêm.
"Mình đã nói là mình bận mà!" Tâm gắt lên, con nhỏ gạt hết tay của những đứa bạn ra không chút nể tình.
A1 chìm vào khoảng lặng, chẳng ai ngờ Tâm lại phản ứng mạnh như vậy.
"Mình sẽ nói chuyện với bạn vào giờ ra chơi." Ý Lan nghiêm mặt nhìn Tâm nói. "Mọi người về chỗ hết đi, vào tiết rồi."
Suốt hai tiết học, A1 như ngồi giữa đống boom nổ chậm, tíc tắc từng giây đều cảm thấy không yên, cảm thấy ngột ngạt.
Đây là lần thứ hai lớp chúng nó lâm vào tình trạng này.
Việt Chinh nhận ra Tâm rất kì lạ, đứa ngồi cạnh nó không giống như thường ngày, chẳng lẽ tới tháng?
"Sao thế?" Nhân lúc giáo viên không để ý, Việt Chinh hạ giọng thật thấp, huých tay cái Tâm hỏi.
Trước sự quan tâm của Việt Chinh, cái Tâm chỉ liếc nhìn bạn một cái rồi làm lơ. Việt Chinh cười gượng, đây là lần đầu tiên cái Tâm lơ nó.
"Cậu có chuyện gì sao?" Việt Chinh huých tay Tâm một lần nữa, khẽ hỏi với mong muốn được chú ý.
"Cậu làm mình nguệch ra cả trang giấy rồi kìa!" Cái Tâm đặt bút cái rầm xuống bàn gỗ, quay sang hét vào mặt Việt Chinh.
Hành động và lời nói quá trớn này khiến cả lớp ngớ ngẩn, cả giáo viên cũng chú ý xuống.
"Gì đó?"
"Em... em..." Việt Chinh đứng dậy, lắp ba lắp bắp không hoàn chỉnh câu.
"Cậu ấy chỉ vô tình đụng trúng tay Tâm thôi cô." Thanh niên ngồi cách đó không xa thấy vậy vội lên tiếng hộ Việt Chinh.
Cái Tâm hôm nay bị trúng gió à? Cả Việt Chinh mà cậu ta còn cáu.
"Ngồi cách nhau ra."
Việt Chinh mím môi ngồi xuống, trước khi nhích người ngồi sát mép, nó vẫn cố gắng khẽ nói: "Xin lỗi."
Cái Tâm chẳng đá động gì đến, nó chỉ nhăn mày rồi cũng ngồi sát bên đầu ghế còn lại.
Việt Chinh thở dài một tiếng, con nhỏ ảo não chống trán giải bài tập. Nó chẳng biết phải làm thế nào hết, từ trước đến giờ nó chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Nét bút buồn rầu dưới bàn tay đang dần khôn lớn, Việt Chinh nhận ra rằng có lẽ trưởng thành là phải chấp nhận đối mặt và mất mát.
Trống ra chơi vừa vang lên, giáo viên rời khỏi lớp, Ý Lan đã tiến lên đóng chặt cửa lớp. Giờ ra chơi hôm nay khỏi đứa nào nghĩ đến chuyện ra ngoài, cũng tránh luôn chuyện xấu của lớp lan ra xa.
Mấy đứa cũng hiểu được Ý Lan làm gì, chúng nó ngoan ngoãn ngồi im trong lớp đưa mắt nhìn Tâm, rồi nhìn Ý Lan đầy khó xử. Hai đứa này chắc không cãi nhau đâu hả?
"Đừng có quá đáng với nhau." Ý Lan đứng trước mặt cái Tâm, lạnh lùng nói.
"Mình đã nói mình bận rồi, quá đáng cái gì? Chuyện mình gắt lên với mọi người hay chuyện mình lớn tiếng Việt Chinh? Nếu thật sự mình có lỗi, được thôi, xin lỗi." Cái Tâm mắt đối mắt với Ý Lan bình tĩnh lên tiếng.
Là bạn bè chung lớp cũng mấy tháng, đã gắn bó, thân thiết với nhau lắm rồi nhưng trước thái độ lồi lõm của cái Tâm, mấy đứa trong lớp lại thấy ghét. Thà nó cứ giận dữ lên như tính cách của nó, đằng này... thái độ bất đắc dĩ, thái độ chẳng xem ai ra gì là kiểu gì?
"Mình không có hiền, cậu biết điều đó rồi. Bận? Ủa? Chắc mình không bận? Người khác không bận? Ít ra cậu phải rõ ràng cậu bận cái gì, cậu phải chi tiết ra với mình để mình còn nói với người ta. Cậu nhìn rộng ra hộ mình được không, chẳng phải lớp mình hoạt động riêng lẻ, lớp mình hoạt động chung với lớp người ta, cậu có không thích họ hay họ có không thích cậu thì cũng cần có sự tôn trọng với nhau. Bảo không tham gia nữa thì không tham gia hả? Dễ nhỉ? Cả tháng trời vất vả để mọi chuyện đâu vào đó, cậu đừng có vô trách nhiệm làm công sức của bao nhiêu người đổ sông đổ biển."
Ý Lan đanh mặt, con nhỏ rõ ràng từng câu từng chữ với cái Tâm. Nó chẳng nặng lời, nó chẳng quan trọng hóa vấn đề, những gì nó nói đều xuất phát từ cái nhìn chung của sự việc. Một đứa rời khỏi đội hình chẳng có gì to tát cả, cùng lắm thì tập tành lại, nhưng Ý Lan không thích như thế, đã nhận trách nhiệm thì phải hoàn thành trách nhiệm đó đến phút cuối cùng. Đó là quy tắc khi hoạt động tập thể mà mỗi người cần phải biết.
Tất nhiên Ý Lan hiểu rằng nếu một cá thể có việc quan trọng thì tập thể phải chấp nhận, nhưng cá thể đó phải có thái độ đàng hoàng, phải rõ ràng rằng việc đó là việc gì, quan trọng ra sao. Làm như thế để người khác hiểu cho mình, có cái nhìn tôn trọng mình dù chưa hoàn thành việc, hay xét đến tình cảm thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Còn đằng này...
Nhìn rõ được Tâm cứ một mình một kiểu, nó chẳng nghĩ đến ai cả. Quá đáng hơn là khi Ý Lan vừa dứt lời nó đã tức tối đứng dậy, thẳng tay đẩy Ý Lan một cái thật mạnh khiến con nhỏ suýt ngã nhào nếu không người đỡ phía sau.
"Mình không cần cậu dạy đời!" Tâm lớn tiếng. Khuôn mặt nó đỏ bừng.
"Đừng có như vậy! Ít nhất cậu phải cho mọi người biết cậu đang bị làm sao!"
"Cậu im! Cậu chẳng có quyền gì nói với mình hết."
Giữa muôn vàn cái đau lòng hiện diện trên đời này, có lẽ những lời nói quá đáng của người thân quen là cái khiến chúng ta đau lòng nhất.
Như Việt Chinh hiện tại, nó chẳng hiểu làm sao cả, rõ ràng bản thân không để tâm lời nói của Tâm, nhưng đau đó trong lòng nó lại nổi lên từng cơn khó chịu, nổi lên từng cơn thất vọng, rồi đau lòng.
Lớn lên không phải là có thể tự nhận ra mình đổi thay ngày qua ngày như thế nào, lớn lên là khi va chạm đâu đó giữa người với người để bản thân hiểu ra rằng, à, bây giờ cái gì cũng phải thận trọng. Hay à, hóa ra dù chuyện nhỏ nhoi mình cũng có thể để ý rồi đau đớn một cách vu vơ.
Chúng ta chẳng thích lớn, nhưng chúng ta đều phải lớn.
"Có dây thần kinh nào của cậu bị đứt không hả? Giờ mình chỉ cần biết cái lý do quái quỷ gì đó của cậu thôi! Đừng có tỏ vẻ gì ở đây hết!"
Đứng giữa sự dài dòng của đám con gái, một cậu trai nãy giờ đã cố gắng kiềm chế bây giờ chẳng nể nang gì quát lớn vào mặt cái Tâm.
"Mình phải đi học thêm."
Ớ?!
"Hah!" Cậu trai cười khẩy một cái, biểu hiện của cậu như thể nghe một chuyện hài hước nhất trên đời. Mà mấy đứa còn lại cũng chỉ biết trưng bộ mặt 'chịu thua' ra trước lý do của cái Tâm.
"Ừ, nghe có vẻ nhảm nhí nhỉ?" Cái Tâm cười cười lên tiếng. Có lẽ đó là nụ cười xấu xí nhất mà nó từng có.
"Mình chẳng giỏi như mọi người , mình sinh ra chẳng có cái đầu to chứa đầy chất xám để có thể học đâu vào đó, giáo viên nói gì thông ngay vấn đề đó. Mình không được kiểu chỉ đọc sách giáo khoa là có thể giải bài tập, không có kiểu chỉ đọc qua một lần là có thể thuộc bài. Nhà mình cũng không giàu có, mình cũng không xinh đẹp. Thứ mình có thể làm bây giờ học để được tốt nghiệp, được vào Đại Học, có được việc làm rồi sống qua ngày. Mình chỉ là một người bình thường, mình hiểu được 12 năm trời nếu không cắm đầu học thì tương lai chẳng có gì cả. 12 năm, 12 đối với một đứa chậm chạp khó tiến như mình ngắn lắm biết không? Mình cố gắng tham gia hoạt động lớp, cố gắng hòa đồng với mọi người để cuộc sống chán ngắt như hiện tại của mình có chút màu sắc. Nhưng cuối cùng mình cũng chỉ là một đứa không tài giỏi, mình không thể vừa học vừa tham gia tất cả những gì trường lớp yêu cầu. Mọi người thiếu mình có chết chóc gì đâu, nhưng mình thiếu một buổi học là mất hàng tá bài tập, mất vài con điểm, còn mất tiền nữa. Hiểu chưa?"
Tâm bình thản nói, rồi nó khóc, rồi nó ôm cặp tung cửa rời đi.
Có đứa cắn môi nhìn tà áo dài trắng khuất khỏi cánh cửa xanh lá, có đứa đỏ mắt nhìn sách vở đầy bàn, có đứa ngẩn ngơ trước sự thật mà Tâm nói.
Sự thật rằng dưới nền giáo dục hiện tại, những người không được trời ban trí thông minh như tụi nó chỉ có học ngày học đêm để sống sót giữa dòng đời trong tương lai.
Sự thật rằng xã hội bây giờ gia thế - tiền bạc - cái đẹp che mắt tầm nhìn của trí tuệ.
Sự thật rằng 12 năm không lao vào học, học, rồi học thì tương lai chẳng biết đi về đâu.
Việt Chinh run rẩy ngồi phịch xuống ghế, một đứa nghĩ cuộc sống vẫn mãi tươi đẹp như nó tiếp nhận sự thật dưới lời của cái Tâm có chút không thể chấp nhận được.
Ý Lan nắm chặt hai bàn tay lại, rồi nhỏ giọng nói với cả lớp: "Các cậu ra ngoài chơi đi, vẫn còn giờ."
Mấy đứa tản ra, nhưng ai về chỗ nấy, cười với nhau nhưng trong lòng lại không thoải mái.
"Việt Chinh, lên phòng y tế xin giấy rời trường cho Tâm, tránh cậu ấy bị đánh dấu cúp tiết." Ý Lan nhìn chỗ trống bên cạnh Việt Chinh, mệt mỏi lên tiếng.
Việt Chinh gật đầu rồi rời lớp.
Ý Lan ngồi xuống bục giảng, nhìn quanh cả lớp rồi nhớ lại mấy lời của cái Tâm, trong lòng bỗng dưng trống rỗng.
12 năm có những gì ư? Ngoài việc học ra thì có những gì?
Cái Tâm đúng, nhưng cũng sai rồi.
A1 hủy kèo tập chung A2 chiều hôm đó.
Trí sang nhà Việt Chinh đưa con nhỏ mấy cuốn sách, mục đích khác là muốn dò hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Lúc trưa về, Trí thấy rõ Việt Chinh treo hồn trên mây, không phải vì sợ lão bảo vệ. Trí biết Việt Chinh có chuyện khác.
"Cậu có mục tiêu gì cho sau này chưa?" Đứng trước chiếc cổng trắng đượm mùi hoa giấy, Việt Chinh mặc quần áo bình thường, nhận lấy sách từ tay Trí, lại chợt lên tiếng hỏi.
Trí nhướn mày, Việt Chinh hôm nay lại còn nghĩ đến tương lai nữa.
"Trước hết mình muốn trải qua thời cấp III hoàn chỉnh đã." Trí trả lời. "Cậu sao thế?"
Việt Chinh khẽ lắc đầu, sau lại thở dài mấy lượt.
"Tương lai thì phải nghĩ đến rồi, nhưng làm người thực tế thì phải biết trân trọng hiện tại chứ. Thứ nhất, chúng ta không biết trước được tương lai như thế nào, thứ hai, thời gian là vàng bạc vô hình, qua rồi không thấy, không lấy lại được. Mà hiện tại cũng như thời gian, qua rồi sẽ trở thành kí ức, những gì chúng ta nhận được là hoài niệm và tiếc nuối mà thôi."
Phải nhỉ. Cái gì cũng chỉ trải qua một lần mà thôi. Tuổi thơ, tuổi trẻ có khi nào lấy lại được khi đã qua đâu. Cuộc sống sau này có khốc liệt nhưng chúng ta sẽ có bản lĩnh của sau này, bây giờ non dại, lo lắng là phải nhưng lo lắng liệu có được gì không? Thời gian nghĩ nhiều, nghĩ xa ấy đáng lý phải để cảm nhận những giây phút của hiện tại.
Việt Chinh ôm sách vào lòng, thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngước nhìn thanh niên cao nghều trước mặt nở nụ cười thật tươi đáp lại:
"Mình sẽ đọc hết mấy cuốn sách. Cảm ơn cậu!"
Trí cũng cười, tóm lại thì cậu chẳng biết Việt Chinh mắc phải vấn đề gì, nhưng có lẽ cô bạn thông ra rồi, cậu cũng không cần lo lắng gì nữa.
"Cậu nhớ phải trân trọng mọi thứ ở hiện tại đấy." Trí nhắc một lần nữa.
Giữa trưa cuối Thu, Việt Chinh ngẩng đầu nhìn chàng trai đang nở nụ cười với mình, dạy mình đạo lý đơn giản của tuổi trẻ tim bỗng dưng không tự chủ mà đập loạn nhịp. Đến khi cái nắng khiến Việt Chinh chói mắt, hình dáng Trí mờ ảo, nhạt nhòa Việt Chinh mới giật mình ổn định lại, sau đó gật đầu chắc nịch đáp Trí:
"Mình nhất định sẽ như thế, trân trọng từng khoảnh khắc và từng người."
Ngày hôm sau.
Cái Tâm đi học bình thường lại, A1 vẫn ở trong tình trạng mây mù âm u. Chỉ có Việt Chinh là thoải mái, công hẳn là ở Trí.
Trống lại đánh vào lớp, Ý Lan lại đứng ở bục, con nhỏ nhìn quanh lớp, rồi khẽ lên tiếng:
"Mình chỉ muốn nói với các cậu là chúng ta chỉ là những đứa con nít mới chập chững lớn thôi. Mới lớp 10. Mới 16 tuổi. Mình hiểu mọi người lo lắng cái gì. Quả thật, 12 năm đi học sau đó thì chúng ta nhận lại cái gì ấy nhỉ? Vào trường Đại Học danh tiếng? Hay chỉ đơn giản ở Cao Đẳng Sơ Trung? Hay Trung Cấp vừa đủ kiếm một việc đơn giản?" Giọng Ý Lan đều đều, cả lớp buồn bã cúi đầu, có đứa lo sợ.
"Có ai nghĩ đến mình đã khủng bố như thế nào không nhỉ? Hay có ai nghĩ đến mấy trò con bò của chính bản thân không? Hay nói chung là có ai nghĩ đến bản thân đã an yên như thế nào suốt 12 năm không? Sau khi tốt nghiệp cấp III, mình sẽ hoài niệm lắm, mấy năm làm lớp trưởng này, thích một bạn nam này, áo dài trắng này, thi cử này, những chuyện nhỏ bé nhưng chỉ xảy ra một lần trong đời khi còn là cấp III nữa,... mình sẽ như thế nếu hỏi mình 12 năm có những gì.
Mấy đứa con gái dưới lớp đỏ hoe mắt, lớp trưởng cừ quá!
Cái Tâm một tay chống trán, một tay cầm bút vẽ bậy bạ xuống cuốn vở, chẳng mấy ai để ý mắt nó đầy nước, dưới vở, mấy đường bút cũng bị nhòe đi.
"Sau này cậu nhớ nói, trong 12 năm có mình làm bạn 3 năm nhé? Rồi cả cái anh cậu thích nữa." Việt Chinh ngồi sát lại, đưa tay huých Tâm vài cái, thủ thỉ bên tai con nhỏ.
Mười hai năm có những gì?
Nhiều lắm. Cơ bản thì hạnh phúc nhiều hơn đau khổ nếu biết trân trọng và xử sự.
--------
Chương 12 - Thân tặng các cậu, những ai còn mài mông trên ghế nhà trường. Mong các cậu vô tư và cố gắng, cuộc sống không màu hồng toàn bộ, nhưng các cậu thể tự tô màu các cậu yêu thích mà.
Cỏ.
(Cont)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận