Không va chạm thì không hiểu nhau, có va chạm để hiểu nhau rồi, người với người cần phải có cái đầu lạnh và quả tim ấm để quyết định lại một mối quan hệ. Nhưng thực ra thì có những mối quan hệ mà con người chỉ cần dựa vào trái tim để nghĩ lại, chẳng hạn như giữa Tâm và A1, giữa A1 với nhau.
Chúng nó mới sáng sớm đã khóc đến bụp mắt. Tuổi trẻ khóc vài lần vì tình yêu, tình bạn thì chẳng có gì lạ cả, xem là một trải nghiệm phải có để sau này có chút hoài ức, nghĩ lại còn có cái để cười.
Khóc xong thì lại đâu vào đó. Tâm chỉ vu vơ vài câu ám chỉ nó sẽ vẫn tiếp tục nhiệt tình vì hoạt động của lớp, cả lớp cũng ậm ừ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua.
Còn nhỏ cái gì cũng dễ dàng như thế.
Trưa cùng ngày.
A1 và A2 lại lê la ở sân trường, dưới tán phượng xanh chúng nó nhiệt tình với sức trẻ để không thấy hối tiếc thời gian.
Việt Chinh ngồi dựa vào gốc phượng, hai mắt con nhỏ nheo lại vì chói nắng, tóc tai bết lại vì mồ hôi tủa ra giữa trưa nóng bức. Mọi người đều tập, nó là hậu cần, những lúc như thế này chỉ ngồi nhìn thôi.
"Cậu nên tham gia đi. Không phải hôm qua vừa hứa với mình cậu sẽ trân trọng từng khoảnh khắc của tuổi trẻ à?" Chẳng biết từ khi nào Trí đã ngồi cạnh Việt Chinh.
Cậu trai thở mạnh từng hơi, mặt hơi đỏ vì hoạt động nhiều, người đầy mồ hôi, nhưng giọng nói vẫn ổn định lên tiếng với Việt Chinh.
Việt Chinh chỉ liếc nhẹ người ngồi cạnh, mùi mồ hôi phảng phất quanh mũi khiến mặt Việt Chinh đỏ bừng, tim còn đập loạn xạ cả lên. Mãi một lúc sau con nhỏ mới hắng giọng trả lời:2
"Phải tùy việc đã."
"Việc này là đáng mà. Cậu đâu thể cứ ở ngoài nhìn người ta tạo kỉ niệm được."
Việt Chinh chỉ cúi đầu tránh nắng, một tay ôm chân, một tay nghịch cỏ, không trả lời Trí.
"Cái này cũng không thể miễn cưỡng cậu được. Ngồi đây đi, mình ra tập." Trí chỉ cười khi thấy Việt Chinh né chuyện mình đề cập, cậu cũng không bàn ra nhiều. Tính Việt Chinh cậu rõ nhất.
Thanh niên Trí rời chỗ gốc cây chạy lại sân tập, nhưng đi được một nửa cậu lại đừng bước, không biết nghĩ gì đó lại chạy về hướng nhà để xe, lấy chiếc mũ lưỡi trai của mình đi về hướng Việt Chinh. Việt Chinh chớp chớp mắt nhìn Trí, ơ, không phải cậu ta đã đi tập rồi à?
Đối với cái mặt ngơ ngơ của Chinh, Trí chẳng buồn giải thích, cậu đứng đối diện nó, cúi người đội chiếc mũ lên đầu, còn cố tình kéo sụp xuống che cả khuôn mặt.
"Nắng lắm, đừng để bệnh, cũng đừng để nám da." Dứt lời, không để Việt Chinh kịp nhìn mình, thanh niên Trí vui vẻ ra lại sân tập.
Mà ở ngoài sân, nam nữ hai lớp đều thấy hết cái màn tình như cái bình của Trí và Chinh.
Đứa nào cũng chậc lưỡi. Thời buổi này thì chuyện yêu đương ở học sinh chẳng lạ gì, thích thì thích, thích hơn nữa thì yêu thôi. Với cả hai cũng thấy rõ Trí để ý Chinh, Chinh cũng thân với Trí, chỉ là... hai đứa này có thể làm chuyện khiến người ta bệnh tiểu đường ở nơi vắng người không. Giữa mấy chục trái tim vẫn còn cô đơn mà hai đứa chúng nó mặc dù chưa là gì nhưng cứ thích làm người ta điên máu.
Trí rời đi, cái Tâm lại mon men lại gần Việt Chinh, con nhỏ cười trông gian không thể không đề phòng. Khi Việt Chinh sửa cái mũ lại cho vừa tầm nhìn thì khuôn mặt nham nhở của cái Tâm đã chình ình ngay trước mặt nó. Việt Chinh giật mình, đẩy mặt cái Tâm ra xa, nhăn nhó hỏi:
"Cậu làm gì vậy?"
"Hai người to nhỏ gì thế?"
"Cậu ấy hỏi tại sao tao không tham gia đội cổ vũ thôi." Việt Chinh thành thật trả lời.
"Cậu thích cậu ấy?" Cái Tâm chống cằm, tỉnh bơ hỏi.
"Hả?" Vừa nghe xong câu hỏi Việt Chinh đã nghệch mặt ra, ngu ngơ nhìn lại cái Tâm.
"Mặt thì đỏ, tâm tình bồn chồn, biểu hiện ngơ ngác, cậu thích cậu ấy rồi, phải không?" Cái Tâm đưa bộ mặt chắc nịch ra nói một lần nữa.
"Mình..."
"Khỏi nói với mình, mình thì mình biết rồi, bản thân cậu tự nghĩ đi." Chưa kịp để Việt Chinh lên tiếng, cái Tâm đã ngắt lời. "Mà sao cậu không tham gia đội cổ vũ? Tham gia đi, cho người thích cậu hay người cậu thích ngắm nữa."
Việt Chinh: "..."
"Đừng nói với mình là cậu không nhận ra cậu ta thích cậu nhé?" Thấy khuôn mặt khù khờ của Việt Chinh, cái Tâm lại không kiềm được lại hỏi.
Việt Chinh: "..."
"Thôi, ngồi đây thông tư tưởng đi, mình mệt với cậu thật sự!" Nói đoạn, cái Tâm nhún vai bỏ đi.
Đi được một đoạn ngắn, cái Tâm chợt quay người, nói thêm một câu:
"Tham gia đội cổ vũ cho vui nhà vui cửa, cậu cứ ngồi ngoài như vậy mình có cảm giác như cậu bị bắt nạt rồi cô lập ấy."
Tấm lưng cái Tâm xa dần, Việt Chinh vẫn giữ nguyên bộ mặt đầy ngơ ngác, nhưng chẳng ai biết được trong tận đáy lòng con nhỏ đang dậy sóng như thế nào.
Thích ư?
Là ai thích ai? Là tình cảm của ai dành cho riêng ai mà ai chẳng hay?4
Việt Chinh mím môi, đưa tay lên ngực trái, cảm nhận từng nhịp đập mạnh khác thường, mắt không tự chủ hướng ra phía sân - nơi cậu trai cao nghều ấy đang cười rạng rỡ cùng với sức trẻ của cậu.
Tự nhiên Việt Chinh thích nhìn Trí như thế.
Chẳng lẽ là thích thật ư?
Nhưng mà tại sao lại thích?
Việt Chinh mang tâm trạng rối như tơ vò từ trường về nhà, ngơ ngơ ngác ngác ăn cơm, học hành rồi trằn trọc cả đêm.
Việt Chinh cảm thấy khó ngủ, nhưng mà hình như là vì... vui?
Chẳng biết ngại cái gì, sáng sớm Việt Chinh nhắn tin cho Trí, bảo rằng cậu trai không cần đến nhà mình vì có hẹn với cái Tâm, phải đi sớm. Mà thực tế thì chẳng có hẹn gì cả, Việt Chinh chỉ không dám đối mặt với Trí.
Bạn Đỗ Thành Trí gửi xe vào nhà xe, vừa quay lưng lại thấy cái Tâm của A1 miệng ngậm bịch Fami, dáng vẻ lí lắc chạy xe vào.
Cô bạn này giờ mới tới thì Việt Chinh hẹn với ai?
Nghĩ một lúc, Trí cười. Xem Việt Chinh kìa, ngây ngô vẫn cứ mãi ngây ngô. Nhưng mà cậu công nhận, tránh cậu kiểu này cũng đáng yêu quá!7
Mang vẻ mặt tươi như mặt trời vào lớp, Trí gặp Luân đang cầm vở ngồi ngay bục giảng. Lớp học không nhiều học sinh, Luân ngẩng đầu nhìn Trí, hỏi:
"Vụ lão bảo vệ thế nào?"
"Đang âm thầm điều tra. Dạo này thấy ba mình bận bịu hơn, chắc là có manh mối."
"Ừ." Nhật Luân thấp giọng, cúi đầu nhìn xuống vở.
Thấy không có việc gì nữa, Trí lại hí hửng về chỗ của mình. Nhưng cậu vừa đi được hai ba bước Nhật Luân lại gọi ngược lại. Trí dừng chân, quay đầu đưa vẻ mặt chờ đợi. Mà Nhật Luân chỉ im lặng rồi nói:
"Không có gì."
Trí nhìn Nhật Luân một hồi, sau cũng tiếp tục về chỗ ngồi. Lớp trưởng trầm trầm, kì kì, cậu cũng không muốn biết nhiều quá hay cố gắng hiểu quá. Người như lớp trưởng, cậu chỉ muốn làm bạn cùng lớp như tất cả mọi người, không quá thân cũng không ở mức nhớ tên nhớ mặt.
Trí ngồi vào chỗ, mặt mũi vẫn cứ sáng lạng, trên môi vẫn giữ nụ cười khiến đứa chung bàn không khỏi tò mò hỏi:
"Mấy nay trúng độc đắc à?"
"Không." Trí lắc đầu.
"Thế sắp tán đổ được Việt Chinh bên A1 à?"
"Không."
"Thế sao..."
"Đã đổ rồi." Chưa để đứa cùng bàn hoàn chỉnh câu, cậu trai đã bổ sung câu trả lời của mình.1
Trong khi đứa cùng bàn với Trí há mồm vì chưa tiêu hoá được thông tin đáng-lý-không-nên-há-mồm, Nhật Luân ngồi ở bục giảng hai mày đã nhíu chặt lại với nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu lại thả lỏng, tâm tình khó chịu cũng nhanh chóng thay thế bằng sự bất lực.
Rõ ràng là cậu chẳng có gì để phải khó chịu, rõ ràng cậu chẳng có gì phải bất lực, nhưng cảm giác trong cậu vẫn cứ thế, chẳng thể tự chủ được.
Trong khi lớp sát vách có hai người tâm tình lên xuống vì mình, Việt Chinh ở A1 lại đứng ngồi không yên với ý định hỏi Ý Lan chuyện vào đội cổ vũ.
"Cậu sao thế? Nay lại tỏ vẻ lo lắng thế?" Cái Tâm chống cằm, nghiêng người nhìn Việt Chinh hỏi. Nó đã để ý Việt Chinh từ lúc vào lớp đến giờ, không hiểu con nhỏ làm sao mà cứ như người gặp chuyện gì đó rất quan trọng nhưng sợ bị giết người diệt khẩu không dám nói ra.
"Mình..." Việt Chinh mở miệng, rồi lại dừng.
"Cậu có chuyện khó nói sao?" Cái Tâm ngồi thẳng người, cái bộ dạng ra dáng nghiêm túc trông khá buồn cười.
"Mình muốn hỏi..."
"Cậu muốn hỏi còn có thể vào đội cổ vũ không?"
Việt Chinh: "..."
"Đừng ngạc nhiên, mặt cậu ghi rõ những chữ đó kìa. Sao thế? Những lời hôm qua của mình cậu tiêu hoá được rồi hả?" Cái Tâm cười hề hề như giang hồ, mặt gian xảo ghé sát người Việt Chinh.
"Mình... mình... chỉ không muốn nhìn người ta tạo kỉ niệm." Việt Chinh nuốt nước bọt, ngập ngừng trả lời. Mà chẳng hiểu sao trong vô thức nó lại lặp lại lời của Trí nói với nó vào ngày hôm qua.
Chẳng biết được nó tiêu hoá lời của Trí hay Tâm.
"À, ý là cậu không muốn phó A2 tạo kỉ niệm một mình ấy hả?" Cái Tâm gật gù, nhưng lại không quên trêu chọc Việt Chinh.
"Mình muốn có kỉ niệm với lớp mà!" Việt Chinh phản bác lại, mặt con nhỏ đã đỏ bừng lên vì lời nói của Tâm.
"Ừ hử, có nói gì đâu. Hai lớp hoạt động chung mà, cậu muốn tạo kỉ niệm với lớp và tạo kỉ niệm với phó A2 có gì khác nhau đâu."
Việt Chinh: "..."
Rõ ràng là bị chọc nhưng vẫn không nói lại được.
Lúc Việt Chinh còn đang phập phồng vì mấy câu của cái Tâm thì con nhỏ đó đã nhanh nhảu lớn tiếng về phía Ý Lan, thông báo:
"Ý Lan, Việt Chinh muốn tham gia đội cổ vũ!"
Khỏi phải nói A1 đã ngạc nhiên như thế nào trước thông báo của cái Tâm. Ý Lan phải chớp mắt đến mấy lần mới thông được Tâm nói cái gì, sau con nhỏ mới máy móc đáp lại:
"Ừ, thì cứ tham gia thôi."
Cái Tâm cười tươi đến mức không thấy thiên hạ quay sang làm dấu OK với Việt Chinh. Việt Chinh lại thở dài bất lực, dự là chẳng được yên lành vào mấy phút nữa.
Nhưng mà nó lại thấy khá hào hứng. Rồi cậu trai kia sẽ thích nhìn nó như nó thích nhìn cậu ta chứ?
Y như Việt Chinh nghĩ, Ý Lan vừa gật đầu, mấy đứa con gái đã xúm lại, ồn ào một góc lớp.
"Sao tự nhiên lại muốn vào đội cổ vũ vậy?"
"Ngu ngốc, vì ai đó thi đấu còn gì."
"Việt Chinh, sao lại thay đổi ý định thế?"
"Thì... tham gia cho vui." Việt Chinh gượng cười, đáp qua loa.
"Nghe chưa, người ta chỉ muốn tham gia cho vui thôi. Đừng có mà nghĩ bậy bạ, Việt Chinh nhỉ?"
Rồi sau đó đám con gái lại ồn ào cười nói. Không khí trong lớp nhuộm một màu xanh rì đầy sức sống của tuổi trẻ.
"Tuy mình chẳng ưa gì lắm cái lớp kế bên, nhưng lớp phó bên ấy cũng miễn cưỡng là được nhất, cậu với cậu ta yêu nhau, mình ủng hộ." Giữa đám ồn ào, cái Tâm ghé sát tai Việt Chinh nói.
"Yêu đương cái gì!" Việt Chinh đỏ mặt, tim đập thình thịch, đưa tay đẩy cái Tâm ra xa mình.
"Ờ!" Cái Tâm bĩu môi, sau lại tủm tỉm cười.
Ừ thì chẳng phải có lắm mối quan hệ người trong cuộc không tìm thấy ánh sáng, nhưng người ở ngoài lại như cầm được cả cái đèn soi rõ từng đoạn sao? Lại nói, chẳng phải cứ là chuyên gia hay người từng trải mới hiểu, ở độ tuổi chúng nó, nhạy cảm nhìn nhận, cẩn thận để ý thì chuyện gì chúng nó chẳng thông. Huống hồ, thích nhau là chuyện lớn, lanh chanh như cái Tâm làm sao không rõ được Việt Chinh như thế nào.
Trưa.
Hôm nay là ngày học cả ngày, Việt Chinh ở lại trường, đương nhiên Trí cũng thế. Hai đứa như cũ ngồi trong lớp A1 cùng nhau ăn cơm, chỉ khác là Việt Chinh ngại, không giống như thường ngày khiến không khí xung quanh hai đứa như cơm sống.
Trí cảm nhận được Việt Chinh không tự nhiên, nhưng cậu chẳng quan tâm gì đến. Đấy chẳng phải dấu hiệu tốt sao? Nhưng cuối cùng cậu cũng không nỡ để Việt Chinh nuốt cơm không trôi, bèn lên tiếng:
"Nghe nói cậu tham gia đội cổ vũ hả?"
"À, ừ." Việt Chinh cúi gầm mặt, chăm chú ăn cơm trả lời.
Nhắc đến chuyện này, Trí lại lên cơn vui sướng trong lòng. Cậu không biết tại sao Việt Chinh lại thay đổi ý định, rõ ràng hôm qua còn lắc đầu từ chối, sang ngày đùng một cái đã ở trong đội cổ vũ rồi. Mà thế nào cậu chẳng quan tâm, Việt Chinh tham gia là được rồi.
"Tốt mà." Trí nói.
"Ừ." Việt Chinh vẫn tư thế cũ, vô cùng kiệm chữ đáp lại.
"Ăn đi, xong mình dẫn cậu ra sân ăn món học đường nữa." Trí trưng nụ cười ấm áp, đẩy hộp thức ăn của mình về phía Việt Chinh.
"Món ăn học đường?" Đến lúc này Việt Chinh mới ngẩng đầu lên, tò mò hỏi lại.
"Ừ, ngon lắm."
Vì tò mò, Trí và Việt Chinh giải quyết xong bữa trưa một cách nhanh chóng, rồi Việt Chinh theo Trí ra sân, cả hai ngồi dưới gốc cây bàng chờ cái mà cậu trai gọi là món ăn học đường.
Trí hì hục nhặt một mớ trái bàng rụng quanh gốc, cậu lại tìm một cục đá vừa chắc vừa vừa tay thong thả đập xuống trái bàng.3
Việt Chinh thắc mắc lắm nhưng vẫn nhịn xuống, con nhỏ kiên nhẫn chờ đến khi Trí làm xong.
Hì hục một hồi, cuối cùng trên môi Trí cũng nở nụ cười dễ nhìn quen thuộc. Cậu trai thở ra một hơi, đưa trước mặt Việt Chinh một hạt nhỏ xíu, vàng vàng.
"Nhân bàng á?" Việt Chinh hỏi.
"Ừ, ăn thử đi."
"Ăn thế này được à? Không rang lên à?" Việt Chinh vẫn chần chừ nhìn cái hạt be bé trên tay Trí.
Trí chỉ phì cười, chẳng nói gì, chỉ có ánh mắt kiên định đảm bảo với Việt Chinh.
Thấy sự chắc chắn của Trí, cuối cùng Việt Chinh cũng nhận lấy rồi ăn vào.
"Ngon chứ?" Trí hỏi.
Việt Chinh nuốt xuống, sau lại ra sức gật đầu:
"Ngon! Bùi, beo béo, ngọt ngọt."
"Biết là cậu chưa bao giờ thử đâu. Tránh bạn bỏ qua đặc sản trường học, hôm nay mình cho bạn ăn đến ngán luôn."
"Đúng là mình chưa bao giờ ăn cả. Hồi cấp I trường mình không trồng bàng ấy, lên cấp II có nhưng mình không theo bạn bè ra ngoài sân chơi nên không biết. Mà mẹ mình cũng dặn không nên ăn bậy bạ ở trường."
"Biết, hồi cấp II hiếm khi thấy cậu lắm, bạn toàn ở trong lớp."
"Hồi cấp II cậu từng thấy mình sao?"
"Có đôi lần tình cờ thấy."
"À."
Có đôi lần tình cờ thấy, còn cố tình nhìn thấy thì cậu không nhớ được là bao nhiêu lần.20
Cả hai im lặng, Việt Chinh ôm chân, cằm chống gối, mắt không rời thanh niên kế bên đang hì hục đập hạt bàng cho mình, trong đầu lại hiện lên không biết bao nhiêu là chuyện từ lúc bắt đầu quen biết nhau.
Tự dưng thấy lòng ấm áp khó tả, lại bối rối rồi bồi hồi.
Việt Chinh chợt nhớ tới lời cái Tâm vào trưa ngày hôm qua, con nhỏ ấy chắc như đinh đóng cột rằng Trí thích nó.
Trí thích Việt Chinh.
"Cậu... sao lại tốt với mình quá vậy?" Việt Chinh bỗng lên tiếng.
Trí ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Cậu thấy khuôn mặt Việt Chinh đo đỏ đáng yêu, mắt to tròn ngơ ngơ chờ câu trả lời từ cậu.
Trí cười, đưa tay véo nhẹ lên cái má ửng hồng có vài cái mụn tí xíu, trả lời:
"Vì với bạn mình có công thức C8H11NO2 + C10H12N2O + C43H66N13O12S2 (*)."25
"Hả?"
"Dopamine, seratonin, oxytocin."
Việt Chinh: "..."
Trí vẫn chỉ cười, cậu trai dúi vào tay Việt Chinh một mớ hạt bàng, sau đó phủi phủi tay đứng dậy, rời đi.
Việt Chinh vẫn còn ngơ ngác với mớ từ ngữ như của người ngoài hành tinh, chẳng nhận ra được Trí đã rời đi. Đến lúc giật mình lại thì thấy bóng lưng kia đã vào lớp A2 rồi. Việt Chinh nhớ lại cái đụng nhạm nhẹ như mèo ở má, mặt lại nóng bừng. Con nhỏ thở mạnh vì mất bình tĩnh, tay không tự chủ mơn trớn má mình, ngay chỗ Trí vừa véo nhẹ.
"Đây là... thích, phải không?"
Nhận ra mình tự lảm nhảm mấy điều kì cục, Việt Chinh đưa cả hai tay lên che khuôn mặt đang đỏ hừng hực, và con nhỏ chẳng để ý rằng trên môi mình lại nở nụ cười rất duyên.
Thích rồi!
Tâm tình thiếu nữ phát hiện mình thích người ta chưa giữ vững được bao lâu, Việt Chinh lại ôm lấy một tin hốt hoảng ngay giờ chiều.
Lão bảo vệ cứ thế bị dẫn đi bởi công an thành phố. Thông tin chi tiết cũng được cập nhật trên các trang mạng. Rằng lão ta liên quan đến các vụ xxx các nữ sinh cùng đồng bọn. Cách đây không lâu một nữ sinh may mắn thoát khỏi đã trình lên công an vụ việc, vì trở ngại không đủ bằng chứng, đến nay mọi chuyện mới được sáng tỏ, và kẻ có tội đã được bắt giữ.
Mọi thông tin của nữ sinh được giữ kín, Việt Chinh đọc đến dòng cuối cùng mới thở ra một cách nhẹ nhõm. Cục đá cứ nặng nề trong lòng bấy lâu nay chính thức rơi xuống rồi.
Từ bây giờ, cứ vui vẻ mà tận hưởng những xinh đẹp bên cạnh mình thôi.
(Cont)
_________
(*)C8H11NO2 (Dopamine) + C10H12N2O (Seratonin) + C43H66N12O12S2 (Oxytocin) - Công thức hoá học của tình yêu.
Dopamine - hormone tạo cảm giác dễ chịu và niềm vui.
Seratonin - hormone hạnh phúc.
Oxytocin - hormone tự nhiên được sản sinh ở vùng dưới đồi của não - hormone tình yêu. Hormone này tác động đến cả tâm lý và thể chất, mang đến cảm giác yêu, sự tin tưởng và sự hài lòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận