20/10.
Nhờ sự giúp đỡ từ cái Tâm và bạn cùng lớp, cùng với sức mạnh của "cảm nắng", Việt Chinh nhanh chóng hoà nhập vào đội cổ vũ. Chỉ chưa đến một tuần, Việt Chinh đã hoàn toàn thuộc lòng những gì cần làm cho hôm nay.
Cái Tâm nói chẳng sai, Việt Chinh cố gắng vì người mình thích. Việt Chinh không có năng khiếu gì nhiều, nhưng lần này con nhỏ thật sự làm rất tốt, vì Trí.
Nhớ lại suốt một tuần qua, những lần tập dợt vào buổi chiều, Việt Chinh chưa một lần nào thật sự chú tâm vào công việc mình phải làm. Kiểu gì cũng phải nhìn vào góc sân một tí, nơi mà Trí cao nghều đẹp trai, phong độ với quả bóng chuyền.
Việt Chinh chưa lần nào "cảm nắng", lần này "không may" mắc phải, có lẽ nặng và khó chữa được.
Nắng cuối tháng Mười vẫn còn gay gắt vào lúc giữa trưa, Việt Chinh nheo mắt xếp hàng theo lớp để chuẩn bị tiết mục nhảy cổ vũ cho đội bóng chuyền.
Sân sau rộng rãi chứa đầy người, Việt Chinh ngay ngắn theo hàng lối nhưng cũng cố đưa mắt nhìn quanh tìm cái dáng cao cao ở đâu đó.
"Hướng 3 giờ, nhìn!"
Việt Chinh giật thót người, quay ngoắt người lại. Cái Tâm khoanh tay trước ngực, cười hì hì.
"Mình thấy cậu ta cũng ngó Đông ngó Tây suốt à."
Việt Chinh mím môi, hai má nong nóng, chỉ lườm cái Tâm một cái rồi quay người lại, đưa mắt nhìn theo hướng cái Tâm vừa nói. Quả nhiên, Trí vừa chen lấn thế nào đó đang đứng ở phía trước, mắt cũng cũng đang hướng về phía Việt Chinh. Việt Chinh không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, cũng như thường ngày nhưng sao hôm nay người kia đẹp trai hơn thì phải.
"Hiện tại có phải là mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, trước mắt chỉ có chàng là toả sáng loá cả mắt không?" Vẫn là cái Tâm, con nhỏ ghé sát tai Việt Chinh thì thầm.
"Thôi đi!" Việt Chinh ngượng chín cả người, đưa tay đẩy Tâm ra xa. Rõ ràng cái Tâm cũng chưa yêu đương nhưng cái quỷ gì nó cũng biết là thế nào?
"Mình biết tỏng cả." Cái Tâm trề môi lẩm bẩm nói.
Việt Chinh không nổi trội về cái gì nên cũng chẳng ai để ý nhiều đến nó. Nhưng cái Tâm thì có, đặc biệt là từ ngày Việt Chinh vào đội cổ vũ. Tính Việt Chinh trầm trầm tĩnh tĩnh, những thay đổi nhỏ nhặt về sắc mặt, ánh mắt, hay hành động đều rất dễ dàng lọt vào mắt một đứa tinh quái như Tâm. Chẳng hạn như chuyện Việt Chinh rất cố gắng tập tành để theo kịp mọi người trong đội hình, nhưng con nhỏ đặc biệt hết sức năng nổ sau khi liếc mắt ra giữa sân - nơi mấy thằng nam đội nắng đánh banh. Ai không để ý gì chứ cái Tâm chỉ cần cái chớp mắt cũng hiểu được tại sao.
Cứ thế suốt một tuần, một đứa khá chậm chạp trong việc giao tiếp cũng như vận động tay chân như Việt Chinh, lại hoà hợp với chục người tập tành trước đó cả 2 tuần. Cái Tâm còn phải cảm thán, không phải cảm thán Việt Chinh, con nhỏ cảm thán sức mạnh của tình yêu gà bông.1
"Hỏi cậu nhé, cậu ta tỏ tình khi nào thế? Tỏ tình thế nào?" Giữa hàng trăm người ồn ào, chen chúc, cái Tâm vẫn không bỏ cuộc việc làm phiền Việt Chinh đang kì lạ vẻ đẹp của Trí, con nhỏ cứ ghé sát tai Việt Chinh thủ thỉ hỏi.
"Đừng có nhàm chán như thế nữa." Việt Chinh nhăn mặt, một lần nữa đẩy cái Tâm ra xa.
Tỏ tình? Làm gì có mà kể lại.
"Mắt mình không mù nhé!"
"Mình với cậu ấy chẳng có gì cả."
"Chưa tỏ tình á?"
Việt Chinh: "..."
"Mình không tin, hai người sáng liếc mắt, trưa ở chung, chiều nhìn trộm, rồi đưa đưa đón đón mà chưa tỏ tình á? Chưa á?" Cái Tâm trợn tròn mắt, phô trương giọng nói hàng chợ của nó ra giữa chốn đông người. Và ngay sau khi dứt lời, tự nó đưa tay che cái mồm to tướng của nó lại, mắt láo liên tứ phía chỉ sợ mất mặt.
Còn Việt Chinh, nó chỉ biết cứng người rồi cúi gầm mặt xuống. Tại sao 15 năm cuộc đời êm ả trôi qua nhưng đến năm thứ 16 thì không tiếp tục như thế? Tại sao nó phải gặp cái Tâm? Tại sao?!
Ở phía xa, Trí chen lấn lên phía trên, khi thấy Việt Chinh nho nhỏ ở đằng kia đang nhìn mình tự nhiên trong lòng vui vẻ ra hẳn. Đối với cậu, cứ thấy Việt Chinh là vui rồi, nhưng hôm nay khác. Hôm nay Việt Chinh nhìn cậu trước.
Nhớ lại buổi trưa ngày hôm nọ, sau khi để Việt Chinh ở lại phía gốc bàng cùng dòng công thức Hoá, cậu trở về lớp với nhịp tim vô cùng bất bình thường. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Cậu khẽ cười rồi tự lẩm bẩm:
"Chắc nóng."
Kế tiếp mấy hôm sau đó giữa cậu và Việt Chinh vẫn bình thường, vẫn mặt chạm mặt, vẫn cùng đi cùng về, cùng tập tành đủ thứ nhưng cậu hiểu rõ hơn ai hết một điều - rằng bây giờ không đơn thuần là tình bạn nữa.
Bảo cậu không biết Việt Chinh luôn cố gắng làm tốt nhất có thể mỗi khi cậu nhìn sang thì hẳn không phải cậu rồi. Làm sao cậu không biết chứ? Vì bản thân cậu cũng luôn thể hiện tốt nhất có thể khi cảm giác rằng ánh mắt ngơ ngơ kia đang nhìn mình.
Trở lại với hiện tại, cách một khoảng xa với Việt Chinh, cậu không biết cô nàng với cái Tâm làm trò gì mà mỗi người một vẻ mặt. Nhưng với biểu cảm gì cậu đều thấy Việt Chinh đáng yêu hết phần con gái trong ngôi trường này.2
Việt Chinh không đẹp. Việt Chinh có nét đáng yêu, bản tính trầm trầm lộ ra hết khuôn mặt. Cứ nhìn vào Việt Chinh là như nhìn thấy một trời bình yên, giản dị và yên lành. Trí thương chết sự giản dị ngây ngô chứa đầy cảm giác khiến bản thân tĩnh tâm lại.
Chúng ta luôn có một vài thứ, một vài điều mà chỉ cần nghĩ đến, chỉ cần nhìn thấy là tâm tư cho dù náo loạn như thế nào cũng tự nhiên an yên trở lại. Chẳng có lý giải vì sao về chuyện này, hẳn chỉ có những người thực sự cảm nhận mới hiểu tại sao. Có lẽ là tình yêu, tình thương, những thứ thuộc về tình cảm thật sự vi diệu đến mức chẳng một nhà khoa học hay tâm lý học nào có thể lý giải.3
Và Trí là người hiểu cảm giác bình yên đến tận chân tơ kẽ tóc ấy là như thế nào - một cách rõ ràng nhất từ những năm tháng chưa hiểu thế nào là rung động.
Tâm tình Trí mềm dịu, hoà với cái nắng vàng ươm và những âm thanh giòn tan nơi sân trường. Thử hỏi còn gì tuyệt vời hơn khi cái tình cảm đầy trong sáng ấy cứ ngày một lớn dần tại nơi nuôi dưỡng những tâm hồn khôn lớn?
Tình cảm học đường là thứ tình cảm tuyệt vời nhất. Câu nói ấy chẳng bao giờ sai.
Nắng càng gắt, không khí sân trường càng bừng bừng khí thế của đám học sinh chực chờ xem thi đấu. Chẳng mấy chốc liền đến phần thi đấu của liên minh 10A1, 1A2 và đối thủ là 10A3, 10A4. Trước khi ra sân, Trí đứng dựa vào gốc cây bàng, tay nắm chặt điện thoại, mắt không rời màn hình - nơi đoạn video ngắn ngủn do chính cậu quay lại vừa mới đây. Việt Chinh hẳn là nhân vật chính rồi. Đoạn video chưa đến 5 giây, trong ấy Việt Chinh cười rất tươi và rất thương.
"Trí! Nhanh lên!"
"Nhanh liền đây!"
Vội vàng liếc mắt lần cuối vào màn hình, Trí tắt máy đưa cho bạn cùng lớp giữ điện thoại rồi nhanh chóng ra sân. Video cũng đã lưu trong máy, không xem khi này thì xem khi khác thôi.
Khi cả hai đội đều sẵn sàng là lúc Việt Chinh và cái Tâm chen chen lấn lấn giữa đám đông để tìm chỗ nhìn trận đấu một cách dễ dàng nhất.
Cả hai chúng nó chỉ vừa mới vào trong thay đồ sau màn nhảy cổ vũ đã chẳng có chỗ nào để chen chân vào.
"Mình đã bảo là để nguyên đồ gia nhập đám to mồm bên kia luôn thì không chịu." Cái Tâm vừa chen vừa lấn, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu trách móc.
"Ai lại mặc như vậy..." Việt Chinh cũng cố gắng len lỏi trong đám người, trả lời lại.
"Chỉ có mình và cậu thay đồ thường lại thôi."
Nhảy xong bài cổ vũ, Việt Chinh một hai nhất quyết đòi đi thay cái bộ đồ hơi hơi lộ da, cũng không muốn chung chỗ với mấy đứa quá nhiệt tình của cả hai lớp nên đã rủ cái Tâm rời sân đi thay đồ. Và kết quả là như hiện tại, không có chỗ để chen.
"Mấy trận trước chẳng đông như thế này. Hôm nay mới biết trường đông người như thế." Việt Chinh lơ đi mấy câu trách móc của cái Tâm, thay vào đó là một câu khác mang tính chân thật.
Sự thật, trước đó không nắng gắt nhưng mấy trận đầu lại chẳng ai xem đông gì. Nhưng giờ trưa thế này lại trở nên đông đúc bất thường.
"Lý do à? Có trai đẹp, trai đẹp tân binh." Cái Tâm trả lời. "Cậu không biết thôi, các chị khối trên mê Luân như điếu đổ ấy. Đã vậy trai A2 thằng nào cũng vừa cao vừa ưa nhìn. Ừm... trai lớp mình cũng đẹp."
"Nhật Luân đâu có tham gia."
"Còn lắm thằng đẹp mà, như Trí của cậu đấy."
"Gì mà Trí của mình!"
"Mặt cậu hiện như thế, mình đọc được mà."
Việt Chinh bặm môi, hai má không biết vì nắng hay vì ngượng mà lại lần nữa nóng hừng hực. Con nhỏ liếc cái Tâm một cái thật sắc rồi chen người đi trước.
Cái Tâm có bình thường đâu, người bình thường như nó cần gì phải thanh minh chứ.
Cái Tâm cười hì hì một cách đầy nham nhở, nhìn Việt Chinh chen lấn đi trước rồi lẩm nhẩm:
"Chắc cậu ta nghĩ mình không bình thường."
Việt Chinh thành công chen lấn đến tận sát mép khu vực sân thi đấu, mặc dù có không lịch sự lắm nhưng thói quen này cũng chẳng lạ gì nữa. Trước mặt Việt Chinh chỉ còn 2,3 người cao cao, trước đó nữa là những hình ảnh vô cùng chân thật từ các nam của 4 lớp. Việt Chinh chen lấn, người khác cũng chen lấn, vì quá chen lấn mà Việt Chinh bị ai đó đụng phải với lực mạnh khiến con nhỏ không trụ được mà ngã nhào về trước, mặt thành công tiếp xúc với lưng người trước.
"Xin lỗi, xin lỗi! Không cố ý ạ!" Việt Chinh nhăn tít mặt nhưng vẫn không quên rối rít nói lời xin lỗi.
"Cậu có sao không thế?"
Khi vẫn ôm mặt vì cú va chạm, Việt Chinh nghe thấy giọng nói khá quen liền ngẩng đầu lên nhìn. Ngay sau khi nhìn rõ khuôn mặt đúng kiểu điển trai của Nhật Luân thì ngay lập tức nó trở nên không không bình thường. Việt Chinh vẫn luôn tránh Nhật Luân.
"Có sao không thế?" Thấy Việt Chinh không trả lời, lại còn ngơ ngác, Nhật Luân cúi người hỏi lại một lần nữa.
"À... cảm ơn cậu, không sao cả, ha ha..." Việt Chinh gượng gạo trả lời, rồi nhanh chóng chen lên phía trước.
"Đứng ở sau đi, ngay đây thì banh sẽ trúng người." Thấy Việt Chinh chen lên trước, Nhật Luân không kiềm được mà lên tiếng.
Nhật Luân không thể tham gia cùng đội của mình vì chấn thương cổ tay trong lúc tập luyện. Chẳng nặng gì nhưng không thể thi đấu. Cậu cũng chẳng tiếc nuối gì cả, chỉ là cuộc giao lưu cho có phong trào của trường.
"Không sao đâu." Việt Chinh lắc đầu nói.
Nhật Luân định nói lại, nhưng vừa há miệng cậu lại thôi. Chỗ này cũng không cấm cản ai đứng gần, cậu đâu là gì để Việt Chinh rời khỏi. Thở dài bởi mấy suy nghĩ không đâu của mình, Nhật Luân liếc mắt sơ qua Việt Chinh thêm vài lần rồi tập trung vào nơi sân bóng.
Trí cùng bạn rất hăng hái cho cuộc chơi, hiện tại điểm đã vượt đối thủ rồi, nhưng khi ánh mắt cậu vô tình thấy Việt Chinh thì sức trong người cậu không biết làm sao lại dồi dào một cách bất thường. Cậu nhìn về phía Việt Chinh, khẽ cười. Mà người được nhìn kia cũng không kiêng nể gì vẫy vẫy tay lại với cậu, cười đến tít mắt.
"Nơi công cộng mà hai đứa chúng nó lộ liễu chưa kìa." Ở phía khác của sân, nơi tập họp mấy chục đứa A1 và A2 để la hét cổ vũ. Cái Tâm khoanh tay trước ngực, chậc lưỡi cả chục lần nói với mấy đứa xung quanh về cái mà nó nhìn thấy.
"Sao Việt Chinh ở đó?" Một đứa hỏi Tâm.
"Thì nó đi tới đó chứ sao." Cái Tâm đanh đá trả lời lại.
"Cậu ấy đi với cậu ấy mà?"
"Lý ra là thế, nhưng tiếng gọi của trái tim to lớn quá, bỏ mình theo trai luôn."
Không chỉ mỗi cái Tâm thu hết vào mắt cái sự tình bể bình của Chinh và Trí, mà Nhật Luân cũng chứng kiến không sót một chi tiết nào. Rồi cậu bắt đầu tiếc nuối, đáng lý ra cậu phải tham thi đấu chứ.2
Nhật Luân liếc nhìn Việt Chinh đứng kế bên, cái nụ cười tưởng chừng vô cùng chừng mực kìa lại có sức mạnh rất ghê gớm. Cậu không hiểu tại sao, tại sao và từ lúc nào mà cậu lại chẳng thể cưỡng nỗi ánh nhìn của mình khi thấy khuôn miệng kìa cong cong, lộ hàm răng trắng bóc. Cậu cũng không hiểu tại sao trong lòng lại nổi lên cơn ghen tỵ không rõ ràng với Trí kia trong sân. Rồi trong lúc tâm tư không rõ ràng, cậu bước lên trên vài bước, lại bước sang trái vài bước để che khuất tầm nhìn của Việt Chinh.
Ậy... sao tự nhiên...
Bị che khuất tầm nhìn, Việt Chinh liền ngơ ngác, con nhỏ chưa kịp lên tiếng thì đám đông thừa chỗ trống chen lên. Xung quanh ồn ào, lại nóng nực, bức bối, Việt Chinh định nói cũng thôi, định chen lên cũng ngừng ý định. Dù sao cũng đã thấy những cái cần thấy rồi.
Trận đấu kết thúc lúc giữa trưa, A1 và A2 ôm gọn giải thưởng khối 10. Mấy đứa chúng nó cầm phong bì bỏ qua hận thù cùng nhau hú hét. Chẳng biết là vì tâm hồn đơn giản chẳng nghĩ nhiều đến mấy trò con bò thường ngày, hay là vì phong bì khá dày mà bọn nó đánh mất lý trí. Nhưng vì thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là hình ảnh bây giờ đẹp đến kì lạ. Bọn nhỏ tóc tai bù xù, mồ hôi ướt trán, thấm áo cũng chẳng hề chi nhảy nhót tưng bừng giữa sân nhuộm vàng màu nắng. Những cái híp mắt, nhe răng vì nụ cười thoải mái nhất của chúng nó hẳn khiến biết bao người ghen tỵ. Sống chẳng mấy khi có thể toàn tâm toàn ý quẳng đi nỗi muộn phiền để cười một cách vô tư như thế.
Sau cơn "động kinh" trở về trạng thái bình thường, thủ quỹ A1 và A2 mặt nặng mặt nhẹ với nhau đứng ngay giữa sân chia đều tiền thưởng. Một hình ảnh vô cùng "phản cảm". Nhưng chúng nó thật sự bình thường lại rồi.
"Toàn Trí lớp bọn này ghi điểm." Một đứa A2 lên tiếng.
"Trí lớp mấy người hăng như thế là nhờ năng lực của phó nhà chúng tôi, bớt lắm mồm." Một đứa A1 lên tiếng lại.
Lũ học sinh, đứa nào cũng đanh đá!
Chia tiền, rút quân, kết thúc một ngày chung chạ sau bao ngày cố gắng chung chạ của hai lớp. Từ nay về sau chúng nó lại là kẻ thù sát vách chung một hành lang.
10A1 rủ rê la cà quán cóc. Từ ngày nhập học đến nay đây là lần đầu tiên chúng nó cùng nhau ngồi chung một bàn. Đã hơn hai tháng rồi, có những đứa chẳng thân thiết gì cũng tự nhiên thấy thoải mái với nhau. Đấy là sự vi diệu của thứ tình cảm nơi trường lớp.
"Ngắm trai rồi lại trở về vòng tay của mình." Cái Tâm ngồi kế Việt Chinh, tay chống cằm cười chọc.
"Phải rồi nhé! Hẹn hò mà giấu diếm, phạt đi." Nghe cái Tâm mở đầu, những đứa kế bên cũng nhao nhao đua đòi, rồi nhanh chóng cả lớp chúng nó ùa lại.
"Không có gì hết mà!" Việt Chinh khổ sở phủ nhận.
"Ngại gì, bọn này hiểu mà." Ý Lan ôm ly nước mía, cười gian không kém lên tiếng.
"Không có gì thật mà! Chẳng qua gần nhà nhau nên thân hơn tí thế thôi." Việt Chinh đầu lắc, tay xua, miệng kịch liệt phủ nhận.
Mấy đứa chúng nó đùa qua đùa lại một hồi, rồi cùng ngừng. Chúng nó hiểu cả, thời đại nào rồi mà không biết những cái cơ bản như thế này nên đùa đủ thì thông qua, sau này lại đùa tiếp.1
Việt Chinh thở phào một hơi, hút một hơi cạn cả ly nước mía mát lạnh ngày nóng sau khi thoát khỏi đám lắm chuyện. Chưa gì mà chúng nó đáng sợ quá!
Trái ngược với sự đông đúc mà Việt Chinh đang có, và sự phủ nhận mà Việt Chinh đang làm. Thanh niên Trí lại vô cùng yên tĩnh và kiên nhẫn cùng chiếc xe đạp đứng ở gốc cây ven đường chờ Việt Chinh. Lớp cậu không tụ họp hôm nay.
Trong lúc chờ, Trí lại như tên si tình thời xưa cầm điện thoại xem đi xem lại đoạn video vài giây, thậm chí mắt còn không chớp. Cậu cứ như thế cho đến khi có người gọi mình mới hoạt động mí mắt.
Người gọi cậu là bạn cũ, một đám thời cấp 2.
"Trí?" Một đứa ngơ ngác hỏi. Có gì đó không đúng với Trí mà tụi nó từng biết.
"Ừ. Khoẻ không?" Vẫn nụ cười rạng rỡ quen thuộc, Trí tít cả mắt với những người bạn.
"Cậu... sao lại ở đây?"
"Học ở đây."
"Trường A á?"
"Ừ."
Bạn cũ: "..."
Sốc.
Đó là những gì đang xảy ra với những người bạn của Trí.
Cái ngày đi xem kết quả thi cấp III không thấy tên Trí, chúng nó nghĩ cậu chuyển đi hoặc học ở bổ túc. Có mơ, có tưởng tượng một cách viễn vông chúng nó cũng không thể ngờ rằng cái thằng chuyên đội sổ lớp lại học trường chuẩn của thành phố.
Hình như có gì đó sai sai?
"Cậu... thi vào?"
"Hẳn rồi." Trí vẫn giữ nụ cười hoà nhã đáp lại.
Cả bọn như sét đánh, chẳng đứa nào phản ứng gì. Trí không nói dối, trên người cậu là chiếc áo sơ mi trắng có in logo trường, còn cả phù hiệu, tên trường, tên lớp, tên của chính cậu. Nhưng làm sao mà có thể chứ?
Đôi bên im lặng mãi đến khi không khí kì lạ mới có đứa động đậy miệng hỏi trong vô thức:
"Sao cậu lại đứng đây một mình?"
"Chờ bạn."
"À..."
"Chờ bạn gái." Trí bổ sung.
"Hả?!"
Người chưa phản ứng Trí đã thấy Việt Chinh từ xa, cậu chào hỏi những người bạn rồi chẳng để ý gì đến sự ngu ngơ của người ta, liền đạp xe rời đi.
Đến khi Trí khuất khỏi tầm mắt, bạn của cậu mới nhìn nhau một cách khó hiểu. Sau một hồi nữa mới có đứa lên tiếng trong hoang mang:
"Chẳng lẽ, ngày xưa cậu ta giả vờ?"
(Cont)
___________
Xin chào các bạn! Mình là JiFumyy - Cỏ, gọi thế nào cũng được.
Là tác giả, mình biết rõ mình phải có trách nhiệm với tác phẩm của mình, và có trách nhiệm với sự ủng hộ của mọi người. Nhưng cảm xúc, cảm hứng là điều mà mình không thể chắc chắn giữ nó ổn định trong quá trình tiếp diễn câu chuyện, thế nên mình không thể có lịch cụ thể cho các chương. Một phần, mình là tác giả trẻ nghiệp dư, viết lách là nghề theo sở thích, mình còn có một sống khá là bận rộn, mình không thể chỉ luôn tập trung vào việc viết. Thế nên, có thể mình sẽ ra chương không đều đặn, có thể mình ra chương bất thường. Những chuyện như thế mình vô cùng xin lỗi và mong mọi người thông cảm, vẫn tiếp tục ủng hộ mình. Điều mình có thể chắc chắn là mình không bỏ dở truyện giữa chừng. Có thể mình viết không quá hay, không hoàn hảo, nhưng dù thế nào thì cũng là tinh thần, công sức và chất xám của mình, mình sẽ trân trọng và đi đến những chương cuối cùng, sớm hay muộn thôi.
Mong các bạn hiểu và yêu thương!
*Góc PR*
Ngoài Hành Lang Hai Lớp, mình còn đang viết Gió Nửa Ngoại. Chị em gái của Hành Lang Hai Lớp mình chỉ bắt đầu chương 1, cũng đang trong quá trình viết dần thôi. Đáng lý không nên đào thêm hố nhưng như mình đã nói ở trên, cảm hứng, cảm xúc là điều mình không thể điều khiển. Thế nên mình song song với truyện này. Hành Lang Hai Lớp chưa có chương mọi người có thể đọc chương ở Gió Nửa Ngoại. Bản thân mình thích Gió Nửa Ngoại lắm, hứa hẹn nhiều chuyện con bò và lắm trò mèo. =))))))) Nếu các bạn hứng thú thì ghé đọc thử.
Còn nếu không có kiên nhẫn chờ chương, các bạn có thể đọc Bốn Người, mấy mẩu chuyện ngắn ngắn mình cập nhật thường xuyên lắm.
Ngoài lề về tác phẩm một chút, Facebook của mình là Cỏ JiFumy, cứ gõ như thế là ra, nếu các bạn muốn hú hí với mình thì cứ add, mình thường lảm nhảm cho vui newsfeed lắm :v :v. Ngoài lề hơn là hội của mình, Đâm Bang Hội cũng vừa lập page cùng tên - Đâm Bang Hội vào hôm qua. Bọn mình đầu tư vào page này rất nhiều, hứa hẹn đáng yêu và bổ ích. Các bạn có Facebook thì ghé thăm xem thứ đáng yêu nhé!
Một lần nữa cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ mình.
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
Gửi yêu thương ❤️
Cỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận