Trong trí nhớ của mấy chục đứa chung lớp cấp II hồi ấy, Trí là thằng chỉ có vẻ ngoài, còn lại thì mọi thứ đều chẳng ra gì. Từ thành tích đến hoạt động chung. Mà thật ra thì cái tuổi mấy năm cấp II, Trí cũng chưa đẹp gì lắm, cái tuổi dậy thì vẻ đẹp chưa được phô bày, giữa mấy trăm thằng con trai cậu cũng chỉ ổn hơn tí xíu. Thế nên vẻ ngoài khá ổn và học lực trung bình chỉ có chìm và chìm giữa mấy thằng học ổn và năng nổ.
Lại nói ngày ấy Trí cái gì cũng mẹ, mở miệng ra là "Mẹ tao bảo thế." nên chẳng ai tò mò hay hào hứng gì với cậu cả.
Đã chìm còn mang màu trong suốt.
Cấp II, tim biết rung động, mờ nhạt nhưng với ngoại hình khá ổn, Trí lọt vào mắt của một nữ cùng lớp. Cậu cũng biết người ta để ý mình, cậu mặc kệ. Và rồi người ta cũng mặc kệ, vì lúc ấy cậu là điển hình của một thanh niên sau này chẳng làm gì ra hồn cho bạn gái cả. Thế nên khi kết thúc cấp II, cậu vẫn là thanh niên chưa lật trang tình. May quá!
Trí ngày xưa sống giả, giờ Trí mới sống thật. Người xưa quen với cái giả, đối diện với cái thật, thực sự khó chấp nhận.
"Hoa khôi lớp mình lỡ mất một viên ngọc rồi các cậu ạ." Một đứa nhìn bóng lưng Trí đằng xa, chậm chạp lên tiếng.
............
Sáng.
Trước dàn hoa giấy, Trí vẫn đợi Việt Chinh, vẫn lọ sữa, chiếc xe đạp, quần tây, áo sơ mi trắng, nắng đầu ngày tinh khôi, và nụ cười rạng rỡ.1
Nhìn con gái rời đi với một thằng cao ráo đẹp trai, ba Việt Chinh từ đâu đó ở bụi râm bụt bước ra, cười cười rồi lẩm nhẩm:
"Yêu nhau đến 24 tuổi cưới thì cũng được. 24 thì sớm quá, 27 tuổi cưới, 28 tuổi có con. Hưmmm... vậy là ổn nhất."10
Hậu hội thao là mọi thứ trở về bình thường. Vẫn là cảnh một đứa A1 cầm chổi, mắt liếc mắt lườm với một đứa A2 cũng cầm chổi ở dãy hành lang ngắn ngủn. Vẫn là cảnh Nhật Luân cùng Ý Lan cùng nhau đến trường. Và chúng nó cũng quen luôn cảnh Trí cùng Việt Chinh cùng nhau đi học.
Gọi là gì nhỉ? Những cặp đôi quyền lực?
Việt Chinh chạy xe vào nhà xe trước Trí, trong đầu vẫn mơ hồ lời nói của cậu bạn. Việt Chinh hỏi mớ công thức Hoá hôm nọ Trí nói với Việt Chinh có nghĩa gì, cậu trai cười cười bảo là có ý nghĩa đáng yêu.
Đáng yêu? Đáng yêu kiểu thế nào với công thức Hoá khô khan và không thấm nỗi? Ừ, nói mới nhớ, Việt Chinh thậm chí còn không nhớ được tí nào về mớ công thức kia. Nói chung là bây giờ con nhỏ chỉ nhớ trưa hôm đó, dưới gốc bàng nơi sân trường, Trí đập hạt bàng cho Việt Chinh ăn và nói cái gì đó, sau đó bỏ đi.
"Này Việt Chinh!"
Rầm!
Vì mãi đặt hồn vào mấy câu nói của Trí, Việt Chinh không hề để ý mình sắp chạy thẳng vào hàng xe. Khi mà có người hét lớn cảnh báo thì tất cả đã muộn. Việt Chinh lao thẳng vào hàng xe ở nhà xe, tệ hơn là có người.
Tình cảnh hiện tại có chút lộn xộn khi Việt Chinh ngã, gần như cả nhà xe cũng ngã, và người xui xẻo nào đó tất nhiên cũng ngã.
Trí dường như quăng cả xe đạp chạy lại. Xung quanh nhà xe cũng bắt đầu có đông người, cả A1 và A2 cũng chạy ra xem.
"Có sao không?" Giọng Trí gấp gáp, nhưng đối tượng cậu hỏi không là Việt Chinh.
"Đau."
"Lên phòng y tế."
Sau đó, Việt Chinh ngơ ngác nhìn Trí bế bổng người kia chạy đi.
Chờ chút, hình như có gì đó sai sai?
"Việt Chinh, có sao không?" Mấy đứa A1 cũng lơ ngơ, nhưng bọn nó nhanh chóng mặc kệ cái tình huống kì lạ đó để đến bên cạnh Việt Chinh. Cả bọn lao nhao hỏi han phó nhà chúng nó.
Việt Chinh hụt hẫng.
Xung quanh có ồn ào, con nhỏ cũng không thể tập trung lại được. Mắt nó cứ mãi dõi theo bóng lưng đã xa dần nơi phòng y tế kia.
"Việt Chinh?" Cái Tâm lay người bạn.
Việt Chinh mất hồn thật rồi, thằng Trí lớp kế bên tay bồng gái lạ còn hốt luôn hồn Việt Chinh đi.
"Đưa cậu ấy lên phòng y tế đi." Nhật Luân đứng sát bên, khẽ nhắc. Cậu thấy hết những gì vừa xảy ra.
"Đi, mình đưa lên phòng y tế." Cái Tâm kéo Việt Chinh đứng dậy, nó sợ Việt Chinh bị đau ở đâu đó.
Cảm nhận cơ thể mình di chuyển, Việt Chinh mới giật mình đưa hồn trở về hiện tại. Nó cười gượng, nhìn cái Tâm vừa lắc đầu vừa nói:
"Ậy... mình không sao hết. Vào lớp được rồi."
"Chắc không đó?" Cái Tâm hỏi lại, nó vẫn không tin là Việt Chinh ổn.
"Chắc! Chỉ là nhà xe..." Việt Chinh gật đầu chắc nịch, sau ánh mắt nó lại mang đầy sự bối rối nhìn hàng trăm chiếc xe đạp ngã rạp.
"Để mấy bọn con trai tụi này dựng lên cho, cậu vào đi." Nhật Luân lên tiếng.
"Ậy, tốt ghê." Cái Tâm nói nhỏ.
"Vào lớp đi!" Ý Lan nghiêm mặt nhìn cái Tâm. Rồi nó quay sang nhìn tụi con trai lớp mình nói: "Các cậu ở lại dựng xe lên, mỗi đứa một tay, tí xíu là xong thôi."
Việt Chinh chỉ mím môi im lặng. Nó chẳng buồn để ý đến thái độ của bất kì ai. Nó chỉ thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Trong lòng nó như có từng đàn kiến diễu hành, ngứa ngáy, không yên, có cả... muốn bùng nổ. Nhưng hiện tại nó chẳng biết làm gì cả. Ngay cả chuyện là như thế nào nó còn không rõ...
Bọn con gái tụm lại đưa Việt Chinh vào lớp, bọn con trai nhanh chóng dựng từng chiếc xe đạp lên. Mọi thứ xem như xong.
Nhật Luân khom người dựng chiếc xe đạp đạp màu bạc của Việt Chinh xếp vào hàng, mắt vô tình liếc thấy cái cặp nhỏ xíu cách đó không xa. Cái đó không phải của Việt Chinh, vậy thì là của người mà thằng cao khều kia đưa vào phòng y tế.1
"Mình đi trả đồ." Nhật Luân nhặt cái cặp nhỏ lên, ung dung xỏ một tay vào túi quần theo hướng phòng y tế là tiến, chỉ để lại một câu ngắn gọn cho mấy nam đang dọn dẹp.
Cậu gì đẹp trai ơi, giữ thái độ lịch sự trả đồ nhé!
-----
(Cont)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận