Việt Chinh cảm thấy rất ngàn chấm khi nhìn cô bạn cùng bàn đứng ở góc vườn trường hì hục nhún nhảy cố hắng hái cái gì đó. Thời tiết tháng Chín vẫn còn rất dã man, nắng nóng chẳng khác gì hồi tháng Bảy, vậy mà nữ sinh kia vẫn vô tư cột hai tà áo sang bên hông, xắn tay áo cao hơn khuỷu, ống quần cao hơn gối, phơi đầu trần dưới cái nắng đang không nể tình bất cứ gì.
Việt Chinh gạt mồ hôi đầy trán, mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ rồi tiến lại gần chỗ bạn, nhăn mặt hỏi:
"Tâm, cậu làm trò gì vậy?"
"Chuẩn bị cho việc lớn." Nữ tên Tâm không hề để ý đến người kế bên, nữ vẫn chăm chú vào việc của mình.
Việt Chinh không thể hiểu được "việc lớn" Tâm sắp làm là gì, nhưng con nhỏ cảm thấy "việc lớn" này không lành lặn tí nào cả. Nhìn Tâm hai tay bọc bao nilon, cẩn thận hái từng trái nâu nâu đầy lông vào một bao nilon khác, Việt Chinh cứ thấy dị dị làm sao đó.
"Cái gì vậy?" Việt Chinh hỏi.
"Á? Cậu không biết?" Tâm ngưng động tác, trợn tròn mắt nhìn Việt Chinh hỏi lại.
"Không." Việt Chinh lắc đầu. Thấy thì có thấy nhưng chưa bao giờ tò mò tìm hiểu nó là cái giống gì.
"Tuổi thơ của cậu thiếu thốn quá rồi đó Chinh ạ." Tâm chậc lưỡi lên tiếng, giọng con nhỏ đầy vẻ tiếc nuối. "Nhưng mà không sao đâu, ở với mình từ từ mình sẽ bù đắp lại cho cậu."
Việt Chinh cứng miệng cười gượng.
"Lát nữa cậu sẽ thấy mình lợi hại như thế nào, hê hê!" Giở giọng cười man rợ không chút nữ tính của mình ra, Tâm nhìn bao nilon đã đầy trái mắt ánh lên tia nguy hiểm.
Việt Chinh đứng kế bên khẽ rùng mình. Tự dưng con nhỏ muốn cúp nốt mấy tiết học sau quá.
Vì sắp làm chuyện bất chính nên Tâm kéo Việt Chinh đi đường sân bóng, hai đứa áo dài trắng thướt tha cứ thậm thụt như ăn trộm, bước từng bước nhẹ như mèo sát vách tường để về lớp. Đến khu nhà vệ sinh kế cầu thang lên xuống, cũng khá gần lớp A2, Tâm thính tai nghe tiếng bước chân liền kéo Việt Chinh vào nhà vệ sinh tránh mặt. Có thể người đến là mấy đứa A1, cũng có thể là lũ quỷ A2, tránh là an toàn nhất.
"Tại sao cậu lại kéo mình tránh mặt chỗ này?" Việt Chinh che mũi nhăn mặt nhìn Tâm, hai đứa chúng nó đang cùng chen chúc trong một phòng vệ sinh nhỏ xíu.
"Không tránh chỗ này thì tránh chỗ nào?" Tâm cũng che mũi, hạ giọng thấp thật thấp trả lời. "Mình cũng bất đắc dĩ lắm."
"Ý mình là tại sao lại là phòng cuối cùng?" Việt Chinh thì thầm. Phòng vệ sinh cuối luôn là phòng nồng mùi nhất.
"Sẽ không đứa nào vào phòng cuối nên mới trốn vào đây, cậu muốn bị bắt gặp à?"
Việt Chinh chỉ liếc Tâm một cái. Con nhỏ không thoải mái lắm vì từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nó phải lâm vào cảnh này.
Trong lúc hai đứa ráng nín thở ở phòng vệ sinh cuối thì ở những phòng đầu xuất hiện tiếng bước chân và giọng nói rõ hơn.
"Lát cậu vào hỏi nhiều câu nhảm nhí vào, kéo dài thời gian để khỏi kiểm tra bài tập."
"Ờ, biết."
"Mình chỉ làm một nửa à, mà như vậy thì cũng ăn 0."
"Ờ, mình làm một nửa của một nửa."
"...."
Tâm hí hửng kéo Việt Chinh rời nhà vệ sinh, con nhỏ chẳng thèm để ý bạn mình đang rất rất mất kiên nhẫn, nó chỉ biết cơ hội tốt đến với nó và muốn nhanh chóng thực hiện cho thỏa mãn lòng nó.
"Đừng khó chịu với mình như vậy, cậu không thấy trong họa có phúc à? Lần này mình cho lũ A2 đẹp mặt luôn."
Việt Chinh vẫn giữ khuôn mặt không tình nguyện từ đầu đến cuối, chẳng biết cái đầu Tâm chứa cái quái gì vậy?!
"Việt Chinh, mình cần sự hợp tác của cậu, không, đây là nhiệm vụ của cậu." Tâm quay sang nắm lấy tay Việt Chinh, làm mặt nghiêm túc nói.
"Gì cơ?" Việt Chinh nhìn xuống hai tay đang bị siết chặt hỏi, trong lòng con nhỏ lại nổi lên cơn ớn lạnh.
"Không có gì khó khăn hết, cậu chỉ cần đừng đưa bộ mặt ngơ ngác ra là được rồi."
............
Sắp hết tiết một, lớp A2 đang học Toán bỗng dưng sôi nổi hơn hẳn khiến thầy cũng bị cuốn vào mà không biết rằng mình lọt vào cái bẫy tránh kiểm tra bài tập của lũ trò.
Trên bục thầy hăng hái giảng bài, dưới lớp một nửa ngồi cười lén, một nửa vừa hả hê trong lòng vừa nhiệt tình đặt câu hỏi, cả lớp cứ thế vui vẻ chờ trống đánh hết tiết cho đến khi...
"Á!"
Tiếng hét nho nhỏ ngay trước cửa lớp A2 của Việt Chinh thành công thu hút tất cả các ánh nhìn trong lớp ấy. Ba mươi đứa dưới lớp và thầy dạy Toán trên bục ngừng hết mọi hoạt động nhìn chằm chằm vào Việt Chinh đang trong tư thế vồ ếch kì dị.
Ơ? Phó nhà A1 đang làm cái trò gì thế?
Không biết, ngay cả bản thân Việt Chinh còn không biết mà.
Nhưng chỉ sau vài giây ngớ người A2 liền cười ầm lên, còn Việt Chinh xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm khe mà chui xuống.
Minh Tâm! Con người này...
"Việt Chinh, em làm sao thế?" Thầy dạy Toán bước nhanh ra cửa cúi người quan tâm hỏi, mắt liếc cảnh cáo đám trong lớp im lặng.
Cười trước sự đau khổ của người khác là thất đức lắm mấy đứa biết không?
Trong khi Việt Chinh vẫn còn đang ngơ ngác không kịp phản ứng lại thầy thì Tâm ở đằng sau vội vội vàng vàng chạy đến, con nhỏ tỏ vẻ lo lắng đỡ Việt Chinh đứng dậy, quay sang nhìn thầy dạy Toán giọng nửa quan tâm nửa trách móc trả lời:
"Thầy ạ, Việt Chinh cậu ấy bảo nhớ ra chưa làm câu cuối của bài tập hôm qua, thế nên là lật đật chạy về lớp trong khi vừa nãy còn bảo trong người khó chịu gì đó. Em đã bảo là thiếu có một bài có chết chóc gì đâu mà cậu ấy cứ không chịu, chạy ào ào về lớp, chắc choáng người rồi ngã chứ gì?"
Á?
Việt Chinh đơ cả người ra nhìn Tâm. A2 ngưng cười cũng đơ cả người ra nhìn sự việc ngoài cửa lớp, tụi nó ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây rồi.
Đối với lời giải thích của Tâm thầy dạy Toán không hề nghi ngờ gì cả, đặc biệt đối tượng là Việt Chinh - cô trò ngoan ngoãn, chăm chỉ của A1.
"Có chuyện gì cũng phải từ từ. Hai đứa về lớp đi, Việt Chinh mệt thì lên phòng y tế." Thầy dạy Toán vỗ vỗ vai Việt Chinh nói với cả hai đứa.
"Dạ." Tâm cười, rồi kéo Việt Chinh vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác về lớp.
A2 nãy giờ vẫn nhìn mọi việc, bọn nó nhìn hai đứa bên lớp kế rời đi mà trong lòng không khỏi than thầm. Quả nhiên, sau khi trở lại bục thầy dạy Toán nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhẹ nhàng nói:
"Mấy đứa giở vở kiểm tra bài tập nào."
A2 méo cả mặt. Chúng nó hiểu "Ba Mươi chưa phải là Tết" là kiểu gì rồi.
Trong khi lớp cách vách khổ sở vì kiểm tra bài tập thì Tâm lại rất hả hê trong lòng, nhưng con nhỏ vẫn chưa dừng ở đó. Nó vẫn giữ khuôn mặt lo lắng cho Việt Chinh về lớp, í ới gọi:
"Ý Lan, cậu dẫn Việt Chinh lên phòng y tế đi."
Ý Lan đang lê la buôn chuyện với xóm nhà lá ở góc lớp quay đầu nhìn Tâm và Việt Chinh đứng ở cửa lớp, hỏi lớn:
"Sao thế?"
"Ngã sưng cả đầu gối rồi. Không dầu thuốc là khỏi đi luôn đó." Tâm nghiêm trọng nói.
"Không có cần lên... " phòng y tế. Việt Chinh xua tay với Ý Lan, nhưng con nhỏ chưa nói hết một câu đã phải nuốt xuống vì Tâm ghé miệng sát tai nó thì thầm, "Mình dụ Ý Lan ra khỏi lớp."
"Sẵn tiện đó cậu dẫn Việt Chinh lên luôn đi." Ý Lan không rời chỗ nói.
"Mình mới ra ngoài, đi nữa không tiện đâu, cậu làm lớp trưởng có gì cũng dễ nói chuyện hơn."
"À, ok." Ý Lan gật gật đầu, nó chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nhanh chóng kéo Việt Chinh đi.
Mọi chuyện cứ tốt đẹp theo ý Tâm, chỉ có Việt Chinh như con rối bị quay vòng vòng từ sáng sớm đến bây giờ.
Tâm nhìn hai nữ đi cho đến bọn nó khuất khỏi tầm nhìn mới một lần nữa lủi nhanh như sóc ra ngoài.
.........
Ý Lan đưa Việt Chinh đến phòng y tế nhưng lại không gặp cô điều dưỡng, thế là con nhỏ tự mình lấy dầu lấy thuốc lo vết thương cho Việt Chinh luôn.
Ý Lan tuy có vì trai làm lớp nhiều lần ngậm đắng nuốt cay nhưng ai cũng đều công nhận con nhỏ là một cán sự nhiệt tình tài năng. A1 có tức Ý Lan, nhưng chúng nó chưa bao giờ làm lớn chuyện hay gây khó dễ gì cho Ý Lan cả, không phải vì chủ nhiệm khó tính trao quyền mà Ý Lan thật sự tạo nên quyền của chính nó. Quyền để người khác tin tưởng và tôn trọng.
So với Nhật Luân, Ý Lan ăn đứt khoản lãnh đạo, tổ chức, lên kế hoạch các thứ, nhưng điểm yếu của con nhỏ lại xuất phát từ Nhật Luân, suy ra những điểm mạnh của nó lắm khi chả có tí tác dụng gì.
Tóm lại thì Ý Lan là một lớp trưởng rất tốt.
Chẳng hạn như bây giờ nó đang ngồi chồm hổm dưới đất, xắn ống quần áo dài của Việt Chinh lên cao để kiểm tra vết thương.
"Ấy, để mình tự làm." Việt Chinh ngăn động tác của Ý Lan lại, cười gượng nói.
"Không sao, mình giúp cậu cho tiện hơn." Ý Lan không để ý, vẫn tiếp tục hành động.
"Mình không quen lắm, với lại cái này có gì đâu." Việt Chinh vẫn ngăn Ý Lan lại.
Thấy Việt Chinh có vẻ không tự nhiên nên Ý Lan cũng ngừng lại. Con nhỏ đưa chai dầu cho Việt Chinh rồi ngồi xuống ghế đối diện, nó nhìn hai đầu gối có chút bầm của Việt Chinh hỏi:
"Đi đứng kiểu gì thế?"
"Không may." Việt Chinh cười cười trả lời.
Không may ngồi chung bàn với nhỏ tên và tâm hồn trái ngược, không may bị cùng bàn quay mòng mòng.
Khi bản thân Việt Chinh còn chưa hiểu phải làm gì thì Tâm bảo đi trước, con nhỏ theo sau, đến gần lớp A2 thì bị Tâm đẩy từ phía sau khiến nó mất đà, thành công đáp trúng mục tiêu trước cửa lớp người ta, và mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp như lúc nãy.
"Hồi sáng cậu với Luân nói chuyện gì thế?" Thấy Việt Chinh không trả lời gì nhiều, Ý Lan nói sang chuyện khác.
Sáng sớm Ý Lan lên phòng đoàn có chút việc, lúc trở về thì thấy Việt Chinh đứng cùng Nhật Luân ở chỗ sân trường gần hai lớp. Nó chẳng nghĩ gì nhiều về mối quan hệ giữa Nhật Luân và Việt Chinh cả, nó chỉ nghĩ Nhật Luân ăn nói cục mịch không chừa đường lui cho người khác, chỉ sợ Việt Chinh chưa đáp được một câu đã cụt đường nên con nhỏ nhanh chóng đi lại giải vây. Chỉ là chưa kịp biết gì thì lớp nó và lớp Nhật Luân lại gây nhau.
"À, chuyện trực nhật, nhưng chưa nói gì cậu đã đến, rồi gây nhau chuyện chia hành lang." Việt Chinh thoải mái vừa thoa dầu vào chỗ bị bầm, vừa trả lời Ý Lan.
"Nếu cậu không muốn thì có thể nói mình đi nói với Luân."
"Lúc đó cậu không có ở lớp." Vốn dĩ là chờ cậu không có ở lớp tụi kia mới đẩy mình đi đấy, Việt Chinh nghĩ trong lòng.
"Sau này cậu đừng đi 'đàm phán' với Luân nữa."
Việt Chinh ngưng động tác thoa dầu, con nhỏ ngẩng đầu nhìn Ý Lan một chút rồi tiếp tục tập trung vào đầu gối của mình, gật đầu:
"Ừ."
Ừ, thì Ý Lan thích Nhật Luân mà, con nhỏ sợ trở thành nữ phụ nên nó phải mạnh mẽ giữ vai chữ chính của nó. Việt Chinh không nghĩ quá sâu, nó chỉ nghĩ Ý Lan thẳng thắn vì nó không thích người nó thương thân với đứa con gái khác. Đây là tâm lý chung còn gì.
Trong khi Việt Chinh và Ý Lan mỗi người một suy nghĩ ở phòng y tế thì ngay tại lớp, Minh Tâm cầm thước gõ gõ xuống bàn lấy sự chú ý của mấy đứa trong lớp đến mình.
"Sao?" Một đứa hỏi.
"Lát nữa ra chơi đừng ai đi giành ghế đá nhé." Tâm cười đắc ý dặn dò.
"Cậu lại dại trai nhường ghế rồi đi?" Nữ A ngồi cuối lớp vọng lên hỏi.
"Tào lao! Mình là mình dù có mê trai cũng không bị trai làm mờ thù lớp."
"Há! Vậy gái bên đó tặng cậu mấy cây son?" Nữ A vẫn tiếp tục.
"Im! Son mình thiếu chắc?!" Tâm liếc một cái thật sắc về phía nữ A, nhưng nhanh như cắt con nhỏ lấy lại nụ cười và ánh mặt thân thiện, hạ giọng chia sẻ, "Khi nãy đi vệ sinh mình có trét mắt mèo lên ghế."
"Oh....." A1 đồng thanh kéo dài một tiếng.
Mắt mèo, lợi hại đấy. Mắt mèo mà còn dính vào quần áo vải mỏng như áo dài nữa thì....11
Mấy đứa chúng nó hí hửng giơ ngón tay cái đầy ý tán thưởng về phía Tâm. Chỉ nghĩ đến việc lớp cách vách lâm vào cảnh 'người như khỉ' mặt cả lớp đều tươi phơi phới. Cứ nghĩ thù khi sáng phải có dịp mới trả, ai ngờ chỉ chưa đầy một tiếng Minh Tâm lớp nó đã đáp trả rồi.
"Chưa hết nhé, nãy mình với Việt Chinh còn vạch trần trò né kiểm tra bài tập của chúng nó nữa, tiết Toán bên ấy không giờ F mình đội đầu xuống đất." Tâm hất mặt khoe tiếp 'chiến công' của mình.
"Oh......." Và một lần nữa nó lại nhận một mớ ngón tay cái vào mặt.
"Thì ra bảo Ý Lan dẫn Việt Chinh lên phòng y tế cũng là có ý đồ từ trước. Tâm ạ, cậu thật sự rất có 'tâm' đó. Hahahaaaaa!"
Hết tiết thứ nhất, cũng nhanh chóng qua tiết thứ hai, khi trống vừa đánh ra chơi thì mấy nữ A2 như mọi lần lật đật chạy ra giành ghế đá.
"Cứ ra giành chỗ đi, chuyện con F tiết Toán tính sau."
A2 thật sự bị giờ F, cú ngã bầm gối của Việt Chinh xem ra chẳng phí tí nào với tinh thần trả thù mãnh liệt của A1.
Không cần nghĩ cũng biết bây giờ A2 đang nghiến răng nghiến lợi thế nào, nhưng chúng nó vẫn không quên việc chính là tranh chỗ. Đối với hai lớp, việc làm hết sức trẻ con này là đại diện cho sự 'chiến thắng oanh liệt'. Cứ lớp nào tranh được thì y như rằng chúng nó hất mặt cười khinh bỉ vào lớp kia. Cũng chính vậy mà bây giờ A2 không biết chúng nó sắp lâm vào tình trạng vô cùng khốn đốn.
Trong lúc A2 đã yên vị trên chiếc ghế đá chỉ nhét đủ ba bốn cái mông thì A1 lại nhàn nhã chống cằm nhìn trời nhìn mây ngoài cửa sổ.
Ý Lan cất tập vào cặp, lúc con nhỏ ngẩng đầu nhìn quanh lớp liền thấy lạ. Ơ, hôm nay tụi kia sao hiền thế?
"Mọi người ở trong lớp ấy à?" Ý Lan không kiềm được lên tiếng hỏi.
"Ừ, sáng nay bị quản sinh mắng oan đến giờ vẫn không có tâm trạng làm gì." Tâm thở dài một cái đầy tâm trạng, con nhỏ nằm dài ra bàn yểu xìu lên tiếng.
Đối với câu trả lời của Tâm, Ý Lan chỉ giật giật khoé môi rồi nhún vai đi ra ngoài. Nó hẳn là qua A2 tìm trúc mã nhà nó.
A1 và A2 không còn lạ gì với cảnh Ý Lan ngày ngày sang tìm Nhật Luân, cũng chai luôn mấy tình huống tình bể bình của hai trưởng.
Ý Lan vừa ra khỏi lớp, mấy đứa A1 lập tức ngồi thẳng người dậy nhìn nhau nháy mắt. Chỉ có Việt Chinh là chẳng hiểu cái sự gì xảy ra.
Không phải vừa mới ủ rũ như bánh đa nhúng nước sao? Tỉnh như vậy mà không đi tranh ghế sao?
Ý Lan ló đầu vào lớp A2, con nhỏ cười tủm tỉm nhìn Nhật Luân ngồi trên bàn nói chuyện với bạn. Nó định lên tiếng gọi thì bị tiếng động gần đó gây chú ý, nhìn sang lại thấy mấy nữ A2 khi nãy vẫn còn làm mặt đắc ý với mình bây giờ lại méo xẹo gãi trước gãi sau trên người.
Ý Lan nhíu mày, hơ... các cậu kia bị cái gì thế?
"Gãi cho mình với, sau lưng ý."
"Mình cũng ngứa mà."
"Khó chịu quá! Tự nhiên kì vậy?"
"Mông mình..."
Ba bốn đứa áo dài trắng tinh cứ thế vừa gãi vừa than, thu hút không ít ánh nhìn kì dị từ người trong lớp ra đến phía sân trường.
Nhận ra mình trở thành tâm điểm, mấy nữ A2 mặt đỏ bừng bừng hướng nhà vệ sinh mà chạy.
Nhật Luân đứng trước cửa lớp, cậu cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Khi mọi người ngơ ngác ngoài kia thì bên trong A1 - lũ quỷ ấy nhịn cười đến đỏ mặt. Có đứa còn vỗ đen đét vào bàn vào ghế.
Màn phục thù này đã quá!
"Êh Tâm, mình sẽ ghi tên và chiến công của bạn vào sử sách A1."
Minh Tâm không trả lời lại, con nhỏ chỉ chống cằm mỉm cười đắc ý.
Việt Chinh chống trán ôn bài, nó thật sự bỏ cuộc trước sự việc của mấy đứa trong lớp. Làm gì chẳng hiểu nổi. Lúc nãy thì rình rình mò mò ở cửa lớp, rồi tự dưng cười phá lên, rồi lại....
Chậc. Có lẽ vì sống bình lặng lâu quá nên mãi nó không biết được cuộc sống 'thứ ba học trò' của bọn cùng lớp.
Việt Chinh thở dài, thường ngày bọn chung lớp cứ ra chơi là tranh ghế hay đi căn tin, nay bỗng dưng trú hết ở lớp rồi ồn ào như chợ khiến nó không đọc vào một chữ. Việt Chinh không quen chỗ quá ồn ào nên con nhỏ liền cầm sách ra ngoài.
Hành lang hai lớp hôm nay im ắng thấy lạ. Việt Chinh nhìn ghế đá trống không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Lớp cách vách thée mà hôm nay cũng không tranh ghế sao? Dãy hành lang ngắn bây giờ chỉ có Ý Lan đứng cùng Nhật Luân trước cửa lớp A2.
Cảm giác này sao là lạ và không quen thế nào ấy.
Việt Chinh khẽ lắc đầu, con nhỏ gạt hết mấy suy nghĩ không liên quan ra khỏi đầu, thấy ghế đá trống nó liền tiến lại đó ngồi.2
"Việt Chinh! Đừng ngồi!"
Khi còn chưa kịp làm hành động ngồi, cũng chưa kịp phản ứng bởi tiếng hét nứt tường Việt Chinh đã bị một lực mạnh đẩy từ phía sau, con nhỏ một lần nữa chưa kịp hốt hoảng vì mất đà thì đã va vào 'bức tường thịt' nào đó.
Đáp đất tạo âm thanh mạnh, nhưng không hề đau.
"Này Việt Chinh, ổn chứ hả?"
_______
(Cont)
*Dành cho các mẹ nào không biết mắt mèo mà lười tra google =))))
Cây mắt mèo - Mucuna pruriens
Cây mắt mèo được xếp vào loại cây độc do trong hạt chứa các chất levodopa serotonin, nicotine, bufotenine và một số chất khác, có tác dụng gây ảo giác. Nhưng được biết nhiều hơn do lớp lông bao phủ bên ngoài trái và hạt là lông ngứa, chứa chất mucunain và serotonin nổi tiếng gây ngứa da. Người hái hay vô tình sờ chạm phải quả mắt mèo, hay do sự phát tán trong không khí, lông bay chạm vào da cũng gây ngứa ngáy dữ dội, da bị sưng rộp. Càng gãi càng ngứa nhiều hơn.
Cây mắt mèo là loại dây leo hằng niên, khi khô có màu xám đen. Thân, lá, quả đều có nhiều lông tơ. Hoa mắt mèo mọc thành chùm dài, buông thõng xuống, mang nhiều hoa màu tím thẫm tập hợp thành cụm. Đài hoa hình cái đấu, có nhiều lông trắng xen lẫn những lông ngứa màu vàng hung. Trái mắt mèo có hình chữ S, phủ đầy lông màu vàng hung trông như lông mèo, bên trong chứa 4 - 5 hạt hình bầu dục, loại lông này rất ngứa khi chạm phải.
Nếu bị dính lông mắt mèo, các bạn không nên gãi ngứa, dùng băng keo to bản dán áp lên vùng da ngứa rồi lột ra, lông mắt mèo sẽ dính theo băng keo ra khỏi da.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận