Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 5: Ngoại Chiến - Nội Chiến

Hành Lang Hai Lớp

  • 856 lượt xem
  • 2799 chữ
  • 2020-10-20 16:37:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhật Luân vào lớp là khi Trí vẫn còn đứng ngay giữa lớp mặt ngơ ngác, mấy đứa ngồi dưới lại có bộ mặt gian không thể tả, nói gì mà cua gái, rồi phó người ta. Chúng nó trông rất hớn hở, chỉ có Trí là vẫn không hoàn chỉnh câu trả lời.

"Gì thế??" Nhật Luân hỏi.

"Luân ạ, Trí muốn cạnh tranh với cậu." Một đứa to tiếng nói.

"Cạnh tranh?" Luân mù mờ hỏi lại.

"Ấy, mình có làm gì đâu!" Trí vội quay sang xua tay với Nhật Luân, từ vừa rồi nhiều nghĩa hiểu lầm lắm.

"Trí tán tỉnh Việt Chinh, cạnh tranh 'Cặp Đôi Cán Sự' với cậu. Sáng nay cậu ta tình tứ chở nữ nhà người ta đến trường." Một nữ ngồi gần chỗ Nhật Luân đang đứng nhẹ nhàng giải thích rõ hơn.

Nhật Luân hơi ngẩng ra, cậu trai quay đầu nhìn Trí.

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của Luân, Trí chỉ cười, đúng với kiểu của cậu.

Đối với nụ cười của Trí, Luân lại thấy mờ mịt, Trí kiểu gì cũng cười nên nhiều khi không biết cậu ta có ý gì, vì nụ cười của cậu ta rất đơn giản, rất thân thiện, không bao giờ khiến người đối diện phải nghi ngờ hay cố gắng tìm kiếm thông tin.

Trống đánh vào lớp, Trí vẫn cứ cười cười, không nói gì nhiều vào chỗ, mặc kệ mấy lời chọc dai dẳng của đám nhiều chuyện.7

Trong khi ấy Việt Chinh lại cảm thấy lạnh sống lưng khi phải chịu đựng cả chục ánh nhìn chằm chằm về phía mình. Trước, sau, trái, phải. Con nhỏ nuốt một ngụm nước miệng, cười gượng lên tiếng:

"Làm gì vậy chứ? Mình không thể kết bạn với nam hay sao?"

"Được! Tất nhiên là được rồi." Mấy đứa xung quanh cười cười trả lời ngay.

"Việt Chinh này," Tâm quàng tay quanh cổ Việt Chinh, nhẹ nhàng hỏi: "Là cậu làm quen trước hay cậu ấy làm quen trước?"

Việt Chinh chớp chớp mắt nhìn Tâm, nhưng sau nó bỏ cuộc. Tâm là người như thế nào chứ? Việt Chinh có thể đoán được con nhỏ ấy nghĩ gì thì hẳn cả Thế Giới này không ai là người mưu mẹo.

"Hồi cấp II chung trường, nhưng không gặp nhiều lắm, hôm qua cậu ấy mới nhắc."

"Có nghĩa là cậu ta mở lời hỏi bạn trước đúng không?" Tâm hỏi.

"Ừ."

Việt Chinh vừa trả lời xong, Tâm liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Thôi bỏ đi, Tâm có khi nào bình thường đâu.

"Ngưng nhiều chuyện đi nhé, vào lớp rồi." Trên bục, Ý Lan gõ gõ thước gỗ xuống bàn nhắc lớp đang cái chợ. "Việt Chinh, chắc phải tự lên phòng giáo viên lấy sổ đầu bài rồi, giờ này vẫn chưa thấy lớp trực phát xuống."

"Ừ." Việt Chinh gật đầu, sau đó nhanh chóng rời chỗ ra khỏi lớp.

Ý Lan dài cổ nhìn Việt Chinh đi xa mới quay lại hỏi cả lớp:

"Gì thế? Việt Chinh hẹn hò với Trí bên kia á?"

A1: "..."

Việt Chinh cầm sổ đầu bài từ phòng giáo viên ra thì đụng phải Nhật Luân. Hai đứa nhường nhau nên khi Việt Chinh bước sang trái, Luân cũng bước sang trái, rồi bước sang phải Luân cũng bước sang phải, rồi lại trái, chuẩn bị đến sang phải lần hai Luân mới lến tiếng:

"Đứng yên. Mình sang trái."

Việt Chinh cười gượng:

"Xin lỗi cậu."

"Cậu có lỗi gì mà xin?"

Nhật Luân, cậu có thể chừa đường cho nữ nhà người ta được không?1

Việt Chinh hắng giọng, cười cười:

"Ừ, thế mình đi nhé." Nói xong chân ngắn nhanh chóng rời đi.

Rời khu hành chính, Việt Chinh không khỏi bĩu môi một cái. Cái cậu lớp trưởng A2 làm gì mà khó ăn khó ở thế? Chưa tiếp xúc nhiều với cậu ta, nhưng tổng thể những lần tiếp xúc thì Việt Chinh thấy cậu ta chẳng có gì hay ho cả. Ăn nói hay chặn đường người khác như cậu ta đối với Việt Chinh là không lịch sự.1

Về lớp, Việt Chinh nhanh chóng quăng những suy nghĩ về Nhật Luân ra sau đầu, con nhỏ tập trung xem lại bài, cũng không để ý đến những lời chọc ghẹo tứ phía. Lớp này có khi nào bình thường đâu chứ.

Ra chơi.

Ý Lan như thường lệ sang A2 với trúc mã của nó. Mấy đứa nữ A1 với A2 vẫn đua nhau đấu võ mồm, động tay động chân tranh chiếc ghế đá. Việt Chinh ở trong lớp. Mấy nam A1 và A2 chia sân chơi đá banh.

Mọi chuyện cứ diễn ra như bình thường cho tới khi đám con trai ngoài sân gây gổ to tiếng với nhau.

Chuyện này là lần đầu tiên.

Thường ngày không ưa nhau thì thật như thế, nhưng cãi nhau hay đấu võ mồm thì chỉ có mấy đứa con gái, bọn con trai lâu lâu mới xen vào một câu, nhưng bọn nó tuyệt đối chưa bao giờ xích mích riêng biệt. Thế nên khi ở góc sân bắt đầu có tiếng to tiếng nhỏ, còn xen lẫn mấy câu chửi tục thì toàn bộ hai lớp liền kéo nhau ra ngoài.

"Gì vậy?" Ý Lan làm mặt nghiêm cùng Nhật Luân đến chỗ hai nhóm nam, đẩy bọn con trai lớp mình ra một phía lên tiếng hỏi.

"Bên kia cố tình ném banh trúng lớp mình, không xin lỗi lại còn lên giọng bảo tụi này nhặt banh cho bọn họ." Một đứa kể lại.

"Thế thôi?" Ý Lan nhăn mày hỏi lại.

"Tụi này không chấp, đá trái banh về phía bọn họ, bọn họ không cảm ơn thì thôi còn lặp lại chuyện hồi nãy đến 2,3 lần vào người lớp mình." Đứa khác tiếp lời.

"Các cậu làm trò gì thế?" Nhật Luân chống nạnh, nghe lớp sát vách kể lại liền quay sang đám lớp mình hỏi với giọng khó chịu.

Bộ hết chuyện chơi hay sao mà gây chuyện?

"Tụi nó nói dối, lần đầu chỉ là vô ý đá trúng, đã lịch sự nhờ đá trái banh sang thì bên kia sút một cú trái banh lăn thẳng ra ngoài xa. Bên kia gây chuyện trước." Nam A2 không thừa nhận, cũng mặt nặng mặt nhẹ chỉ tay về đám đối diện tố cáo lại.

"** ***! Quân tử một chút, đừng có mà xào qua nấu lại mọi chuyện!" Bạn nam A1 ném mạnh trái banh xuống đất, tức giận chửi thề một câu.

"Không được chửi thô tục như thế!" Ý Lan quát lên.

"Ý Lan, cậu không chứng kiến, cậu đừng xen vào." Cậu bạn A1 thở một hơi mạnh như cố kiềm nén cơn giận không quát tháo lên với cô nàng lớp trưởng, gằng từng chữ một xuống.

"Thế nào mà không xen vào? Không xen vào để các cậu làm gì? Đánh nhau luôn hả? Chuyện gì cũng có cách giải quyết một cách văn hóa, đừng động đến chuyện gì cũng mở miệng văng tục rồi đến thương tích người khác, làm đau bản thân. Bây giờ có còn là những đứa nhỏ nữa đâu." Ý Lan vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, tư thế oai hùng đứng giữa một đám người lên tiếng.

"Đủ chưa? Muốn đánh nhau lên phòng giáo viên uống trà hay muốn giải quyết êm đẹp?" Hết Ý Lan lại đến Nhật Luân liếc đôi mắt lạnh như tiền của mình về phía lớp mình.

"Nhưng tụi nó gây chuyện trước." Cậu bạn lớp A1 vẫn không phục, vẫn đưa gương mặt cáu gặt về phía đối diện.

"Bọn mày cũng quân tử đi, là ai gây chuyện trước hả? Có làm thì có chịu, đừng giở thói muốn gây họa cho người khác với tụi này!"

Rồi sau đó kể cả là Ý Lan hay Nhật Luân đều không ngăn được đám con trai đang lên cơn giận dữ. Chúng nó tiếng to tiếng lớn, lấn qua lấn lại muốn đánh nhau xô cả Ý Lan và Nhật Luân ra ngoài. Một góc sân nhỏ ồn ào liền gây chú ý đến học sinh khác.

Chẳng mấy chốc, nguyên cả hai lớp xếp hàng đầy đủ ở phòng giáo viên.

"Chuyện chẳng có gì nhỉ?" Thầy quản sinh trẻ tuổi, tay cầm hai bản tường trình ngó qua ngó lại lên tiếng. "Túm lại là mấy cô mấy cậu đều sai, nam 10A1 và 10A2 trực toàn trường cho tuần tới, giải tán."

"Thầy!" Mấy chục cái miệng không bằng lòng phản đối.

"Một tuần ít quá hả?"

"Dạ thôi ạ, các cậu ấy biết lỗi rồi. Cảm ơn thầy." Ý Lan nhanh nhẹn bước lên trước đám con trai lớp mình, cười nhẹ với thầy quản sinh rồi quay sang nháy mắt bảo bọn nó im lặng.

Điên hay sao mà cò ke với thầy quản sinh hả?

"Về lớp đi."

Nhật Luân dẫn đầu mấy thằng lớp mình đi trước, Ý Lan lại đi cuối cùng đoàn người, cả đám người rơi vào im lặng nhưng ai cũng đang tự dậy sóng trong lòng.

Vào lớp, Nhật Luân không tỏ thái độ gì, chỉ lấy cuốn sổ ghi chép ra đánh dấu gì đó rồi nói:

"Trừ điểm thi đua của các cậu là một, viết bản kiểm điểm là hai, trực toàn trường là ba. Còn lại thì đợi thầy xử lý nữa."

Mấy thằng chỉ im lặng gật đầu. Cơ bản là không thể phản đối cái gì cả.

"Thấy thiên hạ chưa đủ loạn hả? Hết tụi con gái rồi tới tụi mày." Gấp cuốn sổ, Nhật Luân ngồi lên bàn hỏi.

"Đã bảo là tụi bên kia gây chuyện trước."

"Bỏ đi. Đừng có lần sau nữa." Nhật Luân hơi nhíu nhíu mày nhắc.

Khi A2 giải quyết chuyện nhanh gọn lẹ thì A1 lại ầm ầm sóng gió.

Vừa vào về lớp mấy cậu nam đã đạp bàn đạp ghế vì không phục.

"Thôi nhé! Cái lớp này không phải là nơi để các cậu trút giận. Còn nữa, chưa biết là ai đúng ai sai nhưng thái độ của cậu không đúng ngay từ đầu rồi." Ý Lan thấy chướng mắt, con nhỏ tức giận đẩy cậu trai vừa đạp bàn một cái, lớn giọng nói.

"Mình không muốn nói chuyện với cậu bây giờ, tránh!" Cậu ta làm mặt khó chịu, chẳng nể nang gì đẩy Ý Lan ra.

"Đứng lại đó! Gây chuyện rồi vậy thôi sao? Còn chưa nói rõ ràng cái gì cả?" Ý Lan cũng không phục, nó từ nhỏ đến lớn đều một kiểu rõ ràng nhất định, trước sau gì cũng phải cho xong, nay gặp chuyện này nó cũng phải giải quyết cho ra lẽ.

"Cậu còn muốn rõ ràng cái gì nữa? Mình đã nói đến ba bốn lần, mấy đứa cũng xác nhận như vậy, bản tường trình chỗ thầy quản sinh tao cũng rõ ràng rồi, chỉ có cậu mới không rõ ràng với tụi này thôi." Cậu ta bực bội, quát vào mặt Ý Lan.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, mấy đứa con gái mới bắt đầu lên tiếng:

"Thôi đi, có gì mai nói hay đợi sinh hoạt lớp cô giải quyết, giáo viên cũng sắp vào rồi, còn tính cãi nhau à? Còn mấy người nữa, cãi lại với Ý Lan như vậy mà coi được hả?"

"Mấy thằng con trai cũng thôi đi, gây chuyện cũng gây rồi, bị xử lý cũng xong rồi, làm loạn hả?"

Mỗi đứa một vài câu, chung quy vẫn là trách mấy thằng con trai gây chuyện.

"Cậu cũng bớt nói lại một chút, bây giờ ai cũng đang bực, không giải quyết được gì đâu." Đến bây giờ Việt Chinh mới ngoi lên cho một câu nói, nhưng là ngăn Ý Lan lại, cũng vô tình đụng trúng cơn giận nhất của Ý Lan.

"Bớt cái gì mà bớt? Cậu thấy mình dư thừa lời nói quá hả? Bao chuyện lớn nhỏ mình lo hết, cậu có nghĩ lại cậu làm được gì chưa mà lên tiếng với mình? Giỏi thì lo hết đi!"

Vừa dứt lời, cả lớp im như tờ. Cái này... hình như lạc đề rồi thì phải.

Bảo 'giận quá mất khôn' cấm có sai.

Ý thức được mình vừa nói gì, Ý Lan liền thấy hối hận, mặt nó trở nên méo mó không biết phải làm thế nào. Mà mấy đứa xung quanh cũng không dám lên tiếng. Chỉ có Việt Chinh hơi ngây người ra một chút rồi mới cười nhẹ, nói:

"Vậy đi, có gì tính sau, học đã. Về chỗ, về chỗ đi."

Mấy đứa chỉ có liếc mắt nhìn nhau rồi tự động kéo bàn ghế ngay thẳng, ngồi đâu vào đó. Việt Chinh cũng trở về chỗ.

Coi như là xong chuyện.

Mấy tiết học còn lại A1 khá nặng nề, chuyện mấy thằng con trai gây gỗ trở thành chuyện ngoài lề, chuyện Ý Lan và Việt Chinh trở thành chuyện chính. Hai đứa không ai mở lời gì với nhau nhưng cứ như thế khiến cả lớp thấp thỏm.

Ý Lan hay nói thẳng, cái này ai cũng biết, lời nói lúc tức giận là một trong những lời nói thật nhất, thế nên là giờ bảo Ý Lan không có ý gì với Việt Chinh thì không thuận miệng lắm thì phải.

Việt Chinh trầm, im lặng, đoán tính cách của nó nói khó không khó mà dễ cũng không dễ, chẳng ai tự tin chắc chắn Việt Chinh không để bụng lời nói của Ý Lan. Thường ngày con nhỏ đúng là không quan tâm gì nhiều, nhưng nói nó không lo chuyện lớp là không đúng, như Ý Lan nói thì uất ức cho Việt Chinh rồi.

Một đứa như lửa, một đứa như nước chẳng biết thế nào.

Ra về.

Ý Lan ủ rủ đạp xe song song với Nhật Luân, con nhỏ im lặng từ lúc ở nhà xe đến giờ khiến Nhật Luân thấy lạ. Ý Lan rất sôi nổi, việc hai lớp từ trước tới giờ không ảnh hưởng đến tâm trạng về nhà của nó bao giờ.

"Sao thế?" Nhật Luân đạp chậm lại lên tiếng hỏi.

"Lỡ lời, nói hơi quá với Việt Chinh." Ý Lan thở dài mấy lượt mới trả lời.

"Nói cái gì cơ?"

"Thì chuyện không nên nói."

"Hai người giận nhau sao?"

"Không biết nữa, Việt Chinh thường ngày cứ trầm trầm, lúc mình lỡ lời nó cũng chẳng tỏ thái độ gì để mình biết đường mà tính."

Nhật Luân lắng nghe, điểm này y hệt Trí lớp cậu.

"Nếu cậu sai thì xin lỗi, cảm thấy không sai thì thôi. Đừng để những suy nghĩ khác xen vào chuyện này, liên quan đến đúng sai thì phải dứt khoác vào, để lâu hiểu lầm càng lớn thôi."

"Ừ." Ý Lan gật đầu, cả người không có sức sống.

Ở đường ngược lại, Trí chở Việt Chinh lên dốc, miệng không ngừng nói chuyện trên trời dưới đất, đến khi thấy Việt Chinh im lặng quá mới ngưng lại, cậu tò mò hỏi:

"Lớp cậu vẫn vì mấy cậu trai kia mà phiền à?"

"Hả?" Việt Chinh giật mình như thoát khỏi mộng, sau đó mới cười cười đáp lại, "Ừ, các cận ấy đều nóng tính, không giải quyết nhanh được."

"Có khi vì Ý Lan là con gái nên các cậu ấy không phục, vì không hiểu nhau. Ý Lan quan trọng quá vấn đề, lại gặp bọn con trai cố chấp nữa."

"Chắc vậy."

Sau đó cả hai rơi vào im lặng. Trí cảm nhận được Việt Chinh có gì đó không đúng nhưng lại không hỏi nhiều, để một thời gian sau thân thân hơn rồi cậu sẽ đi vào đời sống Việt Chinh nhiều hơn.

Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Việt Chinh khó hiểu đứng nhìn cậu lớp trưởng lớp sát vách đang chặn đường mình ở phòng giáo viên. Hôm nay không phải vì nhường nhau, cậu ta cố ý cản.

"Cận có chuyện gì sao?" Việt Chinh hỏi.

"Có."

"Ừ?" Thì bạn nói đi, chặn đường người ta lại rồi cứ nhìn nhau thôi sao?

"Nói chung là không rõ giữa cậu với Ý Lan có chuyện gì, nhưng mà Ý Lan không xấu tính."

Lại nói, tối hôm qua Ý Lan vì cảm thấy không yên mới cầu cứu Nhật Luân: "Hay trước tiên bạn thăm dò cậu ấy được không? Bạn giỏi nhất đoán được người khác thế nào mà?"

Thế nên bây giờ cậu đang "thăm dò" Việt Chinh như lời Ý Lan cầu cứu.

"Chuyện gì? Có chuyện gì sao?" Việt Chinh ngơ ngác hỏi lại.

Nhật Luân giật giật khóe môi nói không nên lời. Điệu bộ vừa rồi không phải là cố ý, rõ ràng cô bạn này phản ứng theo tự nhiên. Nhưng mà sao có thể như vậy được? Ý Lan không nói rõ là đã đụng chạm gì đến Việt Chinh, nhưng nó tỏ thái độ nghiêm trọng, có nghĩa là chuyện lớn, vậy mà người này lại chẳng tỏ thái độ gì.

"Ý Lan có kể sơ sơ chuyện hôm qua ở lớp."

"Ngoài chuyện đám con trai lớp mình và lớp bạn gây nhau thì có gì đâu? Mấy chuyện lặt vặt ở lớp mình quên hết rồi. Trước giờ mấy chuyện không quan trọng mình đều không nhớ."

Nhật Luân: "...."

Trên đời có người như vậy sao?

"Không có gì thì mình đi trước đây." Nói xong Việt lách qua người Nhật Luân đi thẳng.

Việt Chinh không thích Nhật Luân. Nói dối hay nói thật không quan trọng, quan trọng là con nhỏ không muốn gặp cậu ta.

(Cont)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top