Một lần nữa Việt Chinh bị chặn lại bởi Nhật Luân.
"Cậu cần gì?"
"Cậu khó chịu với mình hả?"
Cậu nghĩ đi?
Việt Chinh không thích những kiểu người như cậu, tâm tư thâm sâu khó đoán, nói chuyện thiếu lịch sự lại còn khó gần, cố tránh mà cậu cố tình chặn đường người ta hai lần thì có ai không khó chịu?
"Mình cảm thấy mình không thể nói chuyện với cậu đâu. Trước giờ mình không thích ghét bỏ hay khó chịu với một ai, nên tránh đi là cách tốt nhất." Việt Chinh hai tay ôm sổ đầu bài, ngẩng đầu vì chênh lệch chiều cao nói rõ ràng với Nhật Luân. Nói xong không đợi người kia phản ứng gì liền đi luôn.
Nhật Luân hơi ngẩn người.
Ha! Tránh việc phải ghét bỏ một ai đó sao? Tốt thôi. Cậu cũng có muốn phiền đâu? Nếu không phải Ý Lan nhờ thì cậu cũng đâu có ý chặn đường hỏi han.
Nhật Luân khẽ cười một cái, rút điện thoại ra nhắn cho Ý Lan một tin:
"Cậu ấy không giận cậu, có lỗi thì xin lỗi đi."
Nhật Luân nhận xét Việt Chinh là người đơn giản, không, cậu ta là người muốn mọi chuyện đơn giản. Thế nên cứ giải quyết bằng cách đơn giản nhất với cậu ta thôi.
........
Cả ngày nắng đẹp chỉ riêng Việt Chinh hưởng thụ, 29 đứa còn lại của A1 chìm trong mưa bão vô hình.
Mấy đứa con trai là kiểu 'bằng mặt không bằng lòng' với Ý Lan. Sáng sớm miệng chúng nó bảo biết sai rồi, nhưng thái độ lại không giống như mọi ngày.
Ý Lan là ai chứ? Làm sao con nhỏ không thể nhận ra, nó buồn bực. Lại chuyện lỡ miệng hôm qua với Việt Chinh nữa. Nhật Luân bảo Việt Chinh không giận nó, nhưng sao đứa kia cứ như lơ nó, khiến nó đã bực bội lại càng bực bội hơn.
Cuối cùng lời giải thích hay xin lỗi cũng không nói ra.
Mấy nữ A1 thường ngày lắm chuyện nhưng hôm nay biết điều không động chạm vào lũ con trai hay Ý Lan, tụi nó thấy rõ mấy ngọn núi lửa đã sắp sửa phun trào, chỉ cần tụi nó chọc vào là chạy không kịp.
Thế nên A1 đến giờ về chỉ có mỗi Việt Chinh vui vẻ dọn sách vở.
Hôm nay Việt Chinh không cần đi ké xe của Trí nữa, chân nó hoàn toàn khỏe hẳn rồi. Nhưng cả hai vẫn đi chung với nhau, hơn nữa Việt Chinh có hứa mời nước để cảm ơn Trí.
Trên đường đi, Việt Chinh thấy đám con trai lớp mình tụ tập ở một con hẻm. Nó khẽ nhíu mày, đường này đâu là đường về nhà ai trong cả lớp đâu. Cảm thấy không ổn, Việt Chinh thắng xe, gọi cả Trí dừng lại.
"Sao thế? Chân còn đau sao?" Trí dừng xe, lui lại vài bước nhìn xuống đầu gối của Việt Chinh.
"Không, mình thấy mấy đứa lớp mình ở trong ấy." Việt Chinh lắc đầu, chỉ chỉ tay vào hẻm nói.
Trí không hỏi gì thêm, cậu trai trực tiếp dắt xe vào trong. Thấy cậu bạn đi trước, Việt Chinh cũng theo sau.
Hai đứa đi một đoạn, đến bãi đất trống ngay trong hẻm thì thấy đúng là nam của A1 đứng ở đấy, ngạc nhiên hơn là nam A2 cũng có mặt, đứng đối diện.
"Sẽ không đánh nhau chứ?" Việt Chinh kéo kéo góc áo Trí nhỏ giọng hỏi.
"Đánh nhau thật." Thành Trí nhìn xuống góc áo của mình, cười nhẹ sau đó bình tĩnh trả lời.
"Cậu đi ra can đi, không được, lỡ bị đánh luôn thì sao? Hay bạn ở đây canh, mình tìm người đến nhé?"
Không đợi Trí trả lời, phía sau hai người đã có giọng nam khác lên tiếng:
"Khỏi đi, để tụi ấy đánh nhau một trận."
Việt Chinh và Thành Trí giật mình, vội quay đầu thì thấy Nhật Luân một tay giữ xe đạp, một tay đút vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía trước.
"Sao bạn ở đây?" Trí hỏi. Đường về nhà Nhật Luân là hướng ngược lại.
"Khi nãy thấy mấy đứa tụm năm tụm sáu đi về phía này, thấy nghi nghi nên đi theo." Nhật Luân lạnh nhạt lên tiếng giải thích.
Thật ra thì cậu đi theo Việt Chinh. Lúc sáng nhặt được cái lắc chân của cô bạn ở lần thứ hai chặn ngang đường, sau khi gửi tin nhắn cho Ý Lan.
Cậu tính là để Ý Lan trả lại cho Việt Chinh, sẵn tiện để Ý Lan có cơ hội giải thích hay làm gì đó cần thiết gỡ nút thắt. Nhưng cuối cùng thì cậu lại không làm vậy, Ý Lan có suy nghĩ của Ý Lan, con nhỏ sẽ có hướng giải quyết của nó. Vả lại, cậu cũng muốn tự mình trả lại cho Việt Chinh. Sáng nay cô nàng kia bảo không muốn ghét bỏ hay có thái độ khó chịu với cậu, nghĩ mãi lại chẳng nghĩ ra mình đã làm gì để người ta cho vào 'danh sách phòng tránh', thế nên nhân tiện trả đồ lấy lại hình tượng .
Vì vậy ra về cậu bảo Ý Lan đi trước vì có chuyện xử lý hơi lâu, đợi Ý Lan đạp xe khuất hẳn cậu mới theo Việt Chinh về hướng ngược lại. Đi được một đoạn lại thấy Trí đứng chờ Việt Chinh ở phía trước. Tính quay về nhưng lại thấy cả hai rẽ vào con hẻm nhỏ.
Hai đứa lại vào hẻm làm gì? Xuất phát từ tâm lý tò mò của con người, Nhật Luân cũng đi theo và hiện tại thì cả ba đang đứng xem mấy nam đang làm trò gì.
"Sao lại để các bạn ấy đánh nhau được?" Việt Chinh không đồng ý.
"Đánh nhau xong là coi như xích mích trước đó được giải quyết thôi." Nhật Luân nhìn Việt Chinh một chút rồi lên tiếng giải thích.
"Hả?" Ngắn gọn quá Việt Chinh không hiểu được. Cần một lời giải thích đầy đủ hơn.
Thành Trí cười cười, cậu biết chắc cách Nhật Luân nói chuyện Việt Chinh sẽ không tiêu hóa được, nên từ từ giải thích rõ ràng hơn:
"Hôm qua các cậu ấy suýt nữa đánh nhau còn gì? Mặc dù là bị phạt rồi nhưng trong lòng sẽ không phục. Mà con trai thì không thích dài dòng đâu, nhất là chuyện giống như ngày hôm qua vậy, con trai cũng không giống con gái này nọ Đông Tây đủ kiểu, bọn này chỉ cần đánh nhau một trận xem như hiểu nhau rồi bỏ qua thôi."
"À..." Việt Chinh gật gật đầu.
Đúng như lời của Nhật Luân và Trí nói, mấy chục thằng sau khi lời qua tiếng lại gì đó thì lao vào nhau, đứa vật người đánh, lộn xộn cả một khoảng đất trống trong hẻm. Đến 15 phút sau mới dừng lại, hai bên cười nhếch môi với nhau rồi mỗi bên mỗi hướng.1
Việt Chinh tròn mắt nhìn toàn sự việc, sau đó thở phào một cái. Trong 15 phút vừa rồi con nhỏ đã mấy lần lên tiếng muốn hai cậu trai đứng sát bên mình ra ngăn cản, nhưng chẳng ai nhúc nhích.
Sự việc lần này thật sự làm Việt Chinh mở rộng tầm mắt về tâm lý kì quái của đám con trai. Cứ đánh nhau là giải quyết được chuyện.5
"Về thôi." Trí quay đầu xe, nhắc Việt Chinh một tiếng. "Mai gặp." Rồi quay sang nói với Nhật Luân.
"Mai gặp." Nhật Luân khẽ gật đầu.
Việt Chinh cũng quay đầu xe, theo phép lịch sự chào Nhật Luân một tiếng rồi chạy đi.
Khi cả hai rời khỏi con hẻm, Nhật Luân vẫn còn đứng đó, bàn tay đút trong túi quần từ đầu đến cuối giờ mà chịu rút ra, trong ấy, chiếc lắc có đính vài cái cỏ bốn lá lấp lánh dưới ánh mặt trời.5
Có dịp trả sau vậy.
...............
Sáng ngày hôm sau vẫn là một ngày nắng đẹp, thời tiết đã chuyển sang mát mẻ hơn một chút so với những ngày trước đó. Nhưng với Ý Lan lại không như vậy, Ý Lan vẫn lạc trong những cơn bão vô tình đang càng ngày càng nghiêm trọng.
"Mình nói, cậu dù sao đi nữa thì cũng nên xin lỗi Việt Chinh một tiếng. Một phần vì đó là phép tắc cơ bản giữa người với người, một phần là cậu sẽ thoải mái hơn." Cô bạn cùng bàn với Ý Lan khẽ nói.
"Biết rồi." Ý Lan gật đầu.
Dường như đã thông suốt, giờ ra chơi Ý Lan không sang A2 tìm trúc mã nhà nó nữa, mà ra hiệu bằng mắt đuổi hết mấy đứa ra ngoài, chỉ riêng nó và Việt Chinh ở trong lớp.
Điều này không có gì là khó hiểu cả, Ý Lan là trọng sĩ diện hơn ai hết, để người khác thấy nó xin lỗi thì hẳn là rất khó chịu. Mặc dù lỗi là ở nó và ai cũng biết nó có lỗi.
"Việt Chinh."
"Hửm?" Rời mắt khỏi cuốn sách, Việt Chinh ngẩng đầu nhìn Ý Lan, nó có một chút bất ngờ khi hôm nay Ý Lan vẫn ở trong lớp.
"Chuyện ngày hôm trước, thật xin lỗi." Ý Lan cụp mắt nói nhỏ.
"Hả?" Việt Chinh nheo mắt, khó hiểu hỏi lại.
Cho rằng mình nói nhỏ Việt Chinh không nghe thấy mới bày vẻ mặt kia, Ý Lan hít một hơi, nói lại một lần nữa, lần này tất nhiên vừa to vừa rõ ràng:
"Chuyện ngày hôm trước, thật xin lỗi cậu."
"Chuyện gì cơ?" Việt Chinh hỏi lại, tự nhiên cứ thế tới chỗ nó rồi xin lỗi hai lần.
Ý Lan nhăn trán, chuyện gì cơ? Chuyện gì cơ? Có thể hỏi lại một câu như vậy sau lời xin lỗi ư?
"Hôm trước có lớn tiếng với cậu." Ý Lan nói thêm.
Việt Chinh:...
Ý Lan bắt đầu bực mình.
"Mình không nhớ rõ lắm, nhưng những chuyện vặt vãnh thì cậu để ý làm gì, còn xin lỗi nữa, có cần thiết đâu."
Ý Lan hít một hơi sâu. Nó bực thật rồi. Chuyện xảy ra vốn mọi người đều cho rằng nghiêm trọng, bản thân nó hai hôm nay phải lao tâm suy nghĩ, chỉ suy nghĩ mỗi chuyện ngày ấy, mà người trong cuộc như Việt Chinh lại x là 'chuyện vặt vãnh'. Hóa ra chỉ có nó khó chịu trong lòng.
Bản thân nó hiểu rằng Việt Chinh không là người quá quan tâm đến chuyện xung quanh, nhưng nó cho rằng ít nhiều gì lớn đến chừng này khi có người nói đến bản thân thì Việt Chinh cũng sẽ suy nghĩ, nghĩ đến lời nói người đó nói đến mình, nghĩ sâu hơn mình đã làm gì để bị nói như thế. Nhưng không, thậm chí con nhỏ ấy còn không nhớ nó đã nói gì.
Tự dưng nó cảm thấy mình không nên xin lỗi một người như Việt Chinh. Cơ bản là từ trước đến giờ Việt Chinh có xem lời nói nó ra gì đâu.
Ý Lan có ý định hôm nào đó nói với Việt Chinh hãy cũng nó quan tâm đến lớp hơn, nhưng không may là hôm trước giận quá nói ra mấy lời khó nghe. Nó không xin lỗi ngay là để Việt Chinh có thời gian suy nghĩ đến lời nó nói, Việt Chinh thay đổi rồi nó sẽ xin lỗi.
Nhưng tự một mình nó nghĩ nhiều rồi.
Trong lòng nó khó chịu, lại còn khó chịu hơn khi thấy Việt Chinh cứ không việc gì phải lo nghĩ.
"Tuần sau mấy thằng con trai phải ở lại trực toàn trường, cậu đi sớm hay ở lại sau giờ học quan sát tụi nó đi."
Việt Chinh im lặng một chút, việc này là chuyện của Ý Lan hoặc là của lớp phó lao động chứ?
"Được." Việt Chinh gật đầu.
Nhận được câu trả lời, Ý Lan bỏ đi.
Nếu không suy nghĩ đến lời nói của nó thì để nó dẫn đi luôn cho lẹ.
.............
Ngày hôm sau, Ý Lan đưa cho Việt Chinh một xấp giấy, bảo Việt Chinh sắp xếp theo thứ tự ngày tháng rồi đưa đến phòng Đoàn. Tất nhiên Việt Chinh nhận.
Xếp đâu ra đấy, Việt Chinh ôm xấp giấy cao đến ngực đến phòng Đoàn, nhưng con nhỏ thiếu may mắn, vừa đi ngang qua chiếc ghế đá liền bị vấp phải chân ai đó mà ngã xuống, xấp giấy cứ thế bay tứ tung. Mà đám A2 sau khi giành được ghế đá, gạt chân Việt Chinh bây giờ cười không kiêng nể gì.
Nữ A1 và A2 thù nhau sâu sắc, nhất là sau chuyện mắt mèo hôm nọ, nữ A2 truyền tai nhau cứ hễ gặp nữ A1 thì cứ làm khó, làm khó được chừng nào hay chừng nấy. Đấy là lý do Việt Chinh vừa ngã vừa toi công xếp chồng giấy.
"Mấy cậu kia, đừng có mà quá đáng!"
Bạn gặp nạn, tất nhiên không thể bỏ qua. Tâm kéo một đám nữ ra ngoài hét toáng lên với 4,5 đứa đang ngồi cười ha hả ở ghế đá.
Lũ này điên rồi.
"Xin lỗi và đứng lên nhặt giấy đi." Tâm nghiếng răng ra lệnh.
"Gì chứ? Tụi này có làm gì đâu?" Một nữ nhún vai nói.
"Cậu nghĩ hai mắt bọn này chỉ để làm cảnh thôi sao? Trước khi bọn này nổi điên lên thì khôn hồn đứng dậy nhặt giấy lại đi."
Tâm tức giận, nói lớn tiếng, thế nên cái hành lang bé tẹo lại một lần nữa, như thường lệ được vây quanh bởi mấy chục đứa của hai lớp.
"Gì nữa đấy?" Ý Lan xuất hiện, nhìn Việt Chinh đang được mấy đứa lớp mình đỡ, dưới đất là giấy tờ không khỏi nhăn mày hỏi.
"Tụi nó gạt chân Việt Chinh, sau đó ngồi ở đây cười, không xin lỗi, không nhặt giấy." Tâm chỉ tay vào mặt 4,5 đứa tố cáo.
"Là cậu ta đi không cẩn thận, đụng trúng chân mình, xin lỗi phải là câu ta chứ sao là tao?"
"Này, nói với cậu rồi, mắt bọn tôi không để làm cảnh, ăn nói không đàng hoàng tôi cho cậu ăn cháo, cậu có tin không?" Tâm trợn mắt hung dữ như muốn làm thịt hết nữ A2.
"Bớt bớt cái miệng cậu lại." Ý Lan nhíu mày kéo tay Tâm. Sao cũng được nhưng không nên có thái độ như vậy.
"Cậu là bạn cậu ta, đương nhiên cậu bênh rồi, tôi ngồi đây nãy giờ, cậu ta đi qua đụng trúng chân tôi rồi ngã thôi, 4 đứa ngồi cạnh tôi đều thấy như thế." Người gạt chân Việt Chinh lại nhún vai nói.
"Ngưng đi!" Nhật Luân cắt ngang mấy cái miệng của tụi con gái, bước lên đối diện với Việt Chinh, hỏi: "Việt Chinh, nói đi, làm sao?"
Việt Chinh nhìn Tâm đang nổi điên, mấy nữ A2 đang hả hê, Ý Lan và Nhật Luân rất nghiêm túc thì liền cười cười:
"Sơ ý ngã thôi."
"Việt Chinh!" Nghe câu trả lời của Việt Chinh, Tâm không kiềm chế được mà lớn tiếng hét lên.
"Giữ cậu ấy lại đi, không lại có đánh nhau." Ý Lan liếc Tâm một cái, nói nhỏ với mấy đứa con trai đứng gần đó.
Nhật Luân không mấy tin tưởng vào lời giải thích của Việt Chinh, nhưng người ta đã nói vậy rồi thì thôi, làm lớn chuyện là không hay chứ chẳng lợi ích gì.
"Đáng lẽ cậu ta phải xin lỗi ấy. Không phải bọn này đâu." Nữ lớp A2 cười lên tiếng.
"Lần sau sẽ chú ý." Việt Chinh khom người, vừa nhặt giấy vừa nói.
Hết chuyện, hết giờ ra chơi, A2 vào lớp, Việt Chinh cùng mấy đứa lớp mình nhặt xấp giấy đang bay tứ tung lại.
Tâm vì giận Việt Chinh nên không ở lại, con nhỏ hung hăng vào lớp.
Thành Trí thu hết tất cả mọi chuyện vào mắt, ngay cả chuyện đám con gái lớp cậu khi vào lớp cười một trận hả hê bảo trả thù này nọ cậu cũng để ý.
Hít một hơi thật dài, thanh niên ấy lẩm nhẩm trong miệng rằng, đến lúc chữa Hội Chứng Người Tốt cho Việt Chinh rồi.
Cấp II, gần hai tháng cấp III cậu trai thấy rõ Việt Chinh đã yên vị như thế nào. Không từ chối, không phản bác, mọi việc đều có thể chấp nhận và gật đầu. Như thế cũng tốt, nhưng chỉ tốt cho một vài trường hợp, còn cứ thế mãi là chuyện hoàn toàn không tốt.
.......
"Tính Việt Chinh như thế rồi, cậu giận cậu ấy sao? Tự dưng cậu giận cậu ấy?" Cậu trai lớp A1 mặt mũi bầm tím vì trận nhau hôm qua ngồi đối diện Tâm nói.
"Mình không giận Việt Chinh, chỉ muốn xé xác mấy con nhỏ kia thôi." Tâm liếc cậu trai một cái, gằng giọng từng chữ một.
"Mình cũng thấy quá đáng, nhắm vào Việt Chinh hiền lành của mình mà ăn hiếp." Cậu trai gật đầu tán thành.
"Thế cậu phụ mình làm chuyện này đi, cho một lũ kia chết chìm luôn." Tâm cười gian xảo, khuôn mặt mới vừa rồi tức giận chẳng còn đâu.
"Cái gì?"
Tâm kéo lỗ tai cậu bạn lại, thì thầm gì đó, rồi hai đứa cười gian với nhau gật gật đầu.
Hành lang bé tí lại sắp không yên nữa rồi.
____________
(*) Hội Chứng Người Tốt: Người Tốt tiếp cận cuộc sống và các mối quan hệ một cách thụ động. Thay vì lên tiếng, họ để người khác dễ dàng lấn lướt mình. Họ là những người dễ dãi và luôn làm hài lòng mọi người. Người Tốt khó từ chối các yêu cầu – ngay cả những yêu cầu vô lý. Họ tử tế quá mức cần thiết. Khi muốn hoặc cần một điều gì đó, họ ngại đưa ra yêu cầu vì không muốn làm phiền người khác. Người Tốt cũng tránh xung đột như tránh dịch bệnh vậy. Họ thích hòa thuận hơn là tranh đấu.1
Thoạt nhìn, Người Tốt có vẻ như những người thánh thiện. Dường như họ rất hào phóng, linh hoạt và vô cùng lịch sự. Nhưng nếu xem xét kỹ hơn, bạn sẽ thường nhận thấy phần lõi yếu đuối, lo âu và phẫn uất. Người Tốt thường hay lo lắng vì giá trị bản thân của họ phụ thuộc vào sự công nhận của người khác và việc làm mọi người yêu mến mình. Họ lãng phí nhiều thời gian cố tìm cách từ chối mọi người và dù thế, thông thường đến cuối cùng họ vẫn đồng ý, vì họ không thể vượt qua được thói quen đó. Họ cảm thấy mình không thể làm theo những mong muốn thật sự của bản thân, vì họ vướng vào những việc mà người khác cho là họ nên làm. Do "thuận theo tự nhiên" là cách tiếp cận cuộc sống mặc định của họ, nên Người Tốt ít kiểm soát được cuộc sống của mình và vì thế cảm thấy mình vô dụng, nhu nhược và bế tắc. Họ cũng thường phẫn uất và thù hằn vì những nhu cầu thầm kín không được đáp ứng và họ cảm thấy những người khác luôn lợi dụng mình – mặc dù chính họ là người cho phép điều đó xảy ra.
Trong tình huống xấu nhất, sự phẫn uất dồn nén do bị đối xử thô lỗ sẽ khiến những cơn thịnh nộ và hành vi bạo lực không ngờ bùng nổ. Họ là một ngọn núi lửa đang chực phun trào.
Nguồn: Tâm Lý Học Tội Phạm
----------
*Lảm nhảm:
Ghi chú về Hội Chứng Người Tốt và tính cách của Việt Chinh hẳn là chưa có gì liên quan nhiều, nhất là đoạn dài thứ hai. Mình muốn nói là chỉ mới Chương 5 thôi, mình lại dùng ngôi thứ 3 để viết, Việt Chinh tất nhiên chưa có nhiều cơ hội "diễn" dưới bàn tay lưỡi gõ bàn phím của mình. Mà bạn nhỏ Trí một lòng muốn chữa hội chứng nghe có vẻ oai oai này cho Việt Chinh, nên mình ghi chú rõ về Hội Chứng Người Tốt cho các bạn khỏi Google chi cho mệt. Nếu các bạn muốn biết thêm về hội chứng này, có thể lên mạng để tra thêm, hoặc tìm đọc cuốn sách "No More Mr. Nice Guy" của tiến sĩ Robert Glover. Một điều nữa, nếu các bạn thực sự muốn hiểu sâu về hội chứng này, tránh mấy trang báo như Mương 14 mà hãy tìm các trang tâm lý học để có thông tin chính xác nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận