Sau cú gạt chân của E dành cho Việt Chinh, A1 bắt đầu lục đục lên kế hoạch trả thù cho Phó nhà chúng nó.
Tất nhiên chuyện này chỉ có chúng nó biết, những nhân vật "quyền lực" như Ý Lan và Việt Chinh thì hoàn toàn không.
Sáng thứ Hai, Việt Chinh đi sớm hơn thường ngày để quan sát bọn con trai lớp trực phạt. Lúc đến trường đã thấy 15 nam có mặt đầy đủ rồi. Việt Chinh gật gù đầu, bọn này coi vậy mà cũng có trách nhiệm lắm.
Thấy Việt Chinh, mấy cậu trai vẫy tay hỏi:
"Sao đến sớm thế?"
"Ý Lan bảo đến xem."
"Trời ạ, bọn này lớn thế này rồi còn phải cần người trông sao?" Bọn con trai nhăn mặt. "Mai không cần đến sớm thế này đâu, với lại chuyện này đâu phải chuyện của cậu."
"Là việc chung mà." Việt Chinh cười cười.
Chỉ một lát sau khi Việt Chinh đến, nam A2 cũng lục đục có mặt đầy đủ.
Hôm gây nhau ở sân trường Nhật Luân và Thành Trí không tham gia, nhưng thầy quản sinh chỉ danh toàn bộ nam của hai lớp, nên người vô tội như hai cậu cũng phải mò đến trường tham gia hình phạt của những đứa gây sự.
"Chia đôi ra thôi, lớp cậu trực từ nhà xe học sinh tới chỗ cột cờ, lớp mình trực từ nhà xe giáo viên. Làm xong thì ra sân sau." Nhật Luân tay cầm chổi, đứng đối diện Việt Chinh vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài sân.
Việt Chinh gật gật đầu, bọn con trai lớp cũng không có ý kiến thì triển thôi. Dù sao Nhật Luân cũng có tài lãnh đạo.
Đám con trai trực nhật thì Việt Chinh không có việc gì làm vào buổi sáng sớm như thế này. Nó ngồi ở chiếc ghế đá nơi hành lang chật hẹp, mắt nhìn ra ngoài sân trường có mấy thanh niên vừa làm vừa nghịch tự dưng môi khẽ cong lên một nụ cười.
Là học sinh thật tuyệt.
Là học sinh cấp III lại càng tuyệt hơn.
Việt Chinh phải thừa nhận rằng, trường mới, lớp mới, những người bạn mới này có chút không bình thường, nhưng mà so với những năm cấp I và cấp II, Việt Chinh thấy mình sống vui hơn. Niềm vui xuất phát từ trường lớp này khác hẳn với hồi nhỏ. Hồi nhỏ đi học, điểm cao, thầy cô khen ngợi rất vui. Bây giờ cũng có thể đạt điểm cao, cũng được giáo viên khen đôi ba lời nhưng lại không vui bằng mấy trò của lũ cùng lớp. Rõ ràng lý do vui vẻ đã thay đổi hẳn rồi.
Ừ thì càng lớn càng hiểu được giá trị niềm vui là gì, là từ đâu, là tại sao và càng trân trọng nó hơn mà.
Việt Chinh hơi ngẩng đẩu nhìn tán phượng xanh rì trước lớp, tự dưng có chút sầu não.
Thời gian trôi nhanh lắm, chẳng mấy chốc cái màu xanh yên bình kia lại chuyển thành màu đỏ đầy rực rỡ lại đầy lưu luyến vào những tháng hè. Rồi hết năm thứ nhất, sang năm thứ hai, cuối cùng là năm 12 và chia tay mãi. Ba năm này chẳng biết có thể trân trọng được hay không, hay vì quá nhiều chuyện xung quanh mà quên mất thời gian quý giá khó có thể trở lại.
Nghĩ thấy sợ.
Thời gian không vì ai mà lưu luyến, sợ tuổi trẻ nông cạn cũng không lưu luyến vì ai.
"Cho cậu."
Việt Chinh giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn bởi cái ấm áp ngay gò má. Nó quay sang liền thấy Trí cười thật ấm áp với mình, tay cậu trai cầm một lọ sữa nhỏ. Trí đứng ngược nắng, Việt Chinh không thấy rõ mặt cậu, chỉ có nụ cười là tỏa sáng cùng cái nắng đầu ngày.2
Việt Chinh hơi ngây người, tuổi trẻ này hình như không phải là không lưu luyến ai.
"Cảm ơn. Sao cậu lại ở đây? Không trực sao?" Nhận lấy lọ sữa còn ấm đã mở nắp sẵn, Việt Chinh khẽ cười hỏi.
"Mình trực lớp, miễn trực phạt." Trí cười cười, uống một ngụm sữa từ lọ của mình.
"À." Việt Chinh gật gù, ngửa cổ uống hết lọ sữa. "Cái này cậu mua ở đâu thế? Ngon lắm!"
"Này không bán đâu, mẹ mình làm cho."
"Nhà làm à? Thích nhỉ. Hèn gì cậu cao như vậy."
Trí lại cười, nghĩ lại mới thấy đúng như lời Việt Chinh nói, cậu cao như thế này chắc nhờ công mẹ ngày nào cũng cho uống sữa. Tối nay nên về cảm ơn mẹ vì điều này.
"Bắt đầu từ ngày mai mình giúp cậu cao lên." Trí uống hết lọ sữa của mình, giơ tay trước mặt Việt Chinh ý muốn cái lọ đã uống cạn của cô bạn nói.
"Giúp thế nào cơ?" Việt Chinh đưa cái lọ cho Trí, hỏi.
"Uống sữa."
Trong khi ở hành lang một đứng một ngồi nói chuyện chiều cao thì ở góc sân trường, Nhật Luân chống nạnh dùng "mắt thần" nhìn về phía ấy.
Con gái thì thích chơi với người kiểu dễ chịu, hòa đồng như Trí à?
Cậu vẫn còn giữ cái lắc chân của Việt Chinh, lâu lâu nhìn thấy lại nghĩ không ra tại sao cô bạn kia lại có vẻ không thích mình. Nhưng với Trí lại khác. Có lẽ kiểu người Việt Chinh có thể hòa hợp là kiểu như Trí.
Nhật Luân ngớ người, ơ, tự dưng lại để ý mấy chuyện tào lao. Lắc lắc đầu, Nhật Luân cầm chổi quét mớ lá phượng.
Ở đầu dãy hành lang, Tâm núp sau bức tường, con nhỏ cười tủm tỉm cầm điện thoại chụp lại mấy cảnh Việt Chinh và Trí. Việt Chinh hay ngại, sau này lấy mấy cái này ra uy hiếp con nhỏ về phe mình không tệ tí nào. Tâm nghĩ như thế.
...........
Thứ Hai. Chào cờ. Luôn là như thế.
Chẳng biết ai ghét phải ngồi cả tiếng để nghe những thứ nhàm chán trong cái nắng chói chang hoa mắt, nóng nực áo ướt mồ hôi. Riêng Việt Chinh lại thích giờ chào cờ, thích ngồi theo hàng lối của lớp.1
Có lẽ vì Việt Chinh là cô gái vừa mang chút đơn giản, lại vừa mang chút mộng mơ. Có lẽ Việt Chinh biết chẳng bao lâu nữa sẽ không còn những buổi sáng thứ Hai ngồi dưới ánh nắng mặt trời như thế này mà trân trọng.
Hoặc có lẽ là tiết này chẳng cần học gì cả.
A1 và A2 luôn là hai lớp có khoảng cách hai hàng xa nhất, đơn giản vì chúng nó không ưa nhau.
Ba mươi học sinh cho mỗi lớp, nam ngồi trước nữ ngồi sau. Thường thì lớp trưởng mỗi lớp sẽ ngồi cuối hàng nếu là nữ, còn nam sẽ ngồi cuối cùng giữa nữ và nam. Nhưng hôm nay vì kế hoạch trả thù cho Việt Chinh, một cậu trai A1 ôm đầu nhăn mặt, đòi Ý Lan dẫn đến phòng y tế cho bằng được. Thế là Ý Lan rời chỗ, dẫn cậu đến phòng y tế. Trước khi đi cậu trai còn ráng nháy mắt một cái thật kín đáo với Tâm.
Chỉ chờ như thế, Tâm nhanh chóng thế chỗ Ý Lan, ngồi vào cái ghế cuối cùng.
'Ăn miếng trả miếng'. Hôm họ gạt chân khiến Việt Chinh té thì hôm nay Tâm chỉ khiến một đứa nào đó của A2 mất mặt thôi. Sau này tính kế lâu dài mới gom cả lũ bên ấy.
Hát Quốc Ca.
Khi mà toàn bộ học sinh và giáo viên hướng mắt lên cờ đỏ sao vàng đang tung bay dưới trời xanh, mây trắng, nắng vàng đồng thanh hát lên bài ca đầy tự hào và kiêu hãnh, thì ở cuối hàng động tác Tâm nhẹ như mèo dịch cái ghế của một nữ A2 sang một bên.
Thế đấy. May thì nữ bên kia không nhìn ghế mà ngồi rồi chuyện gì xảy ra ai cũng biết. Xui thì nữ kia quay đầu nhìn ghế, kế hoạch có chút thiếu muối của Tâm tan tành.
Nhưng mà cuối cùng thì may cho Tâm, xui cho nữ A2. Kết thúc Quốc Ca, mọi người lục đục ngồi xuống thì nghe tiếng hét ở cuối hàng khối 10.
Ghế một nơi và mông một nơi. Kèm theo đó là tướng ngã của nữ A2 không được xinh đẹp, mặt lại nhăn nhó, những người ngồi quanh đó không nhịn được mà cười.
Nữ A2 muối mặt. Liếc mắt thật sắc sang Tâm. Tâm lại nhún vai, đưa vẻ mặt 'tôi có làm gì đâu' với người nọ.
Không ai làm chứng, cũng không có bằng chứng. Mọi chuyện cứ thế cho qua với cục tức không thể nuốt xuống của nữ A2.
Tâm hả hê, mặt mày tươi rói nháy mắt với mấy đứa lớp mình.
Việt Chinh ngã không mấy ai chú ý ngoài hai lớp, nhưng mà nữ A2 ngã lại được rất nhiều, rất nhiều người để ý. Đủ thỏa mãn.
Ra chơi.
Hôm nay không ai tranh ghế đá cả, mọi người kéo nhau đến bảng thông báo xem danh sách thành tích tháng vừa rồi.
Việt Chinh không bao giờ quan tâm đến thứ hạng, gia đình nó cũng không quan tâm, miễn là hiểu và có thể lên lớp là ổn rồi. Thế nên trước giờ bảng thông báo xếp hạng Việt Chinh chưa bao giờ đi xem. Hôm nay có lẽ cũng thế. Nhưng chỉ có lẽ thôi, vì sau khi đám đông tản dần, Việt Chinh thấy một mình Trí đứng trầm ngâm ở bảng thông báo liền gấp sách rời khỏi lớp, hướng đến là bảng thông báo trường.
Đối với sự xuất hiện của Việt Chinh, Trí có chút bất ngờ vì cậu biết trước giờ Việt Chinh không quan tâm đến những chuyện này đâu.
"Tại sao ngày trước cậu lại học ở A10 thế?" Việt Chinh nhìn bảng xếp hạng không khỏi thắc mắc.
Cái tên Đỗ Thành Trí cứ thế chễm chệ ở vị trí đầu bảng, dưới là mấy trăm học sinh cùng khối.
Trí chỉ cười, không giải thích.
"Cậu có nỗi khổ gì đó mới cố tình học dở à?"
"Cũng có một vài lý do." Trí gật đầu.
Việt Chinh không nói gì nữa, nhưng lại thấy thương thương người kế bên. Không biết có chuyện gì lại khiến một người thành tích tốt như thế lại phải giấu mình suốt nhiều năm.
"Không sao, vẫn còn cơ hội thể hiện mà." Trí nói.
Việt Chinh nhìn lên cái tên ở đầu bảng, vui vẻ gật đầu:
"Bạn cừ thật!"
Hai đứa cười cười nói nói ở bảng thông báo thì phía đối diện bên khu hành lang, cả hai lớp bám lấy cửa không ngừng tò mò.
"Chẳng lẽ hẹn hò thật?" Một nam A2 hỏi.
"Chứ gì nữa, chúng nó tình bể bình. Đâu là kiểu quen nhau từ thuở mới sinh như Ý Lan và thằng Luân để cứ bám nhau cả ngày."
"Trí vừa học giỏi, đẹp trai, cao ráo, thân thiện, tốt tính, Việt Chinh bên kia không đổ mới lạ." Nữ nào đó của A2 chậc lưỡi nói.
Khoảng cách hai lớp nào có xa, thế nên những gì A2 nói đều lọt vào tai A1.
"Mấy người không biết Trí lớp các người theo đuổi Việt Chinh nhà bọn tôi sao?" Tâm làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
"A, chắc đùa." Nữ A2 cười khẩy đáp.
"Chẳng lẽ Việt Chinh theo đuổi Trí mà Trí phải đèo cậu ấy về mỗi ngày vì đau chân, lại cho sữa vào mỗi sáng? Có bằng chứng hẳn hoi nhé." Tâm không quan tâm đến cái mặt và nụ cười đáng ghét của nữ A2. Con nhỏ huơ huơ cái điện thoại trước mắt lũ bên kia, tự tin khoe rằng gái lớp nó được theo đuổi.
Thế thì chỉ biết im thôi.
A2 bĩu môi, nhưng trong lòng lại rất không phục vào lớp. Thằng Trí kia hết chuyện lại đi theo đuổi gái bên kia chứ?
Tâm cười khà khà, Ý Lan theo Nhật Luân là vì chúng nó quen từ nhỏ, chẳng có gì làm nên 'chiến công' cho lớp bên kia. Nhưng Việt Chinh thì khác nhé. Với Tâm, và có lẽ với một số đứa, Trí theo Việt Chinh đồng nghĩa với việc A2 theo A1, đồng nghĩa với việc A1 hơn A2.1
Ôi, tuổi trẻ dễ thỏa mãn lòng hiếu thắng đến thế cơ đấy.
_____
(Cont)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận