Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Hành Lang Hai Lớp
  4. Chương 8: Ai Là Anh Hùng?

Hành Lang Hai Lớp

  • 807 lượt xem
  • 3319 chữ
  • 2020-10-20 16:41:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gần cuối giờ, thầy quản sinh ghé A1, hỏi nam lớp chúng nó muốn trực phạt nguyên tuần hay muốn lao động ở sân vui chơi thiếu nhi cạnh trường vào chiều nay, trực phạt xí xóa.

Tất nhiên bọn trẻ chọn làm lao động ở sân vui chơi.

Thầy quản sinh gật gù, dặn tụi nó ba giờ chiều nay có mặt ở sân vui chơi, dọn dẹp sạch sẽ rồi rời đi.

"Thế chiều nay cả lớp cùng trực nhé?" Ý Lan vừa dọn sách vở vào cặp vừa nói.

Mấy ngày vừa rồi Ý Lan dường như không có chút trọng lượng nào trong lớp, nó vẫn ở đó, vẫn là lớp trưởng đầy uy nghiêm, nhưng mà so với trước đó thì nó chẳng qua chỉ là mang danh lớp trưởng mà thôi. Ý Lan không muốn như thế, bất kì cán sự lớp nào cũng không muốn như thế, vì vậy nó muốn lấy lại "ánh hào quang", một phần cũng là giúp bạn bè nữa.

Tụi trong lớp cũng hiểu Ý Lan muốn gì thế nên chúng nó vui vẻ đồng ý.

Người ta đã có ý như thế rồi cũng phải nên chừa đường cho người ta rẽ ngang rẽ trái nữa, với lại chuyện vốn chẳng lớn lao gì, lớp nào chẳng có thời điểm lục đục.

Thấy cả lớp không ai ý kiến, Ý Lan khẽ cười, ngay lập tức lấy lại phong độ lên tiếng:

"Vậy nhé, nhớ đem theo dụng cụ dọn vệ sinh nữa, liềm, chổi gì đó. Cố gắng có mặt đầy đủ, đông người làm nhanh về sớm."

Tụi trong lớp gật đầu đồng ý, vừa lúc trống đánh ra về, mấy đứa ôm cặp chạy đi như một cơn gió.

Tốc độ như kiểu nhớ lắm cơm mẹ nấu.

Chiều.

Khi A1 có mặt đầy đủ ở sân vui chơi thì A2 cũng đầy đủ thành viên ở đó. Hai lớp cứ ngẩng mặt nhìn nhau rồi mới ngớ ra. Phải rồi, làm gì có chuyện thầy quản sinh để một lớp trực trường cả tuần còn một lớp trực sân một buổi chứ.

"Lớp mình trực phần lớp mình, lớp người ta thì kệ nhé, cấm gây chuyện." Ý Lan đứng trước 29 mạng, tay chống nạnh ra lệnh.

"Đây ứ thèm gây nhau với bọn họ." Tâm vừa bĩu môi vừa nhún vai nói, sau đó kéo một nhóm ra chỗ khác bắt đầu dọn dẹp.

Ở một góc khác, Nhật Luân ngồi trên một thanh ngang, gác chân này lên chân nọ, nhướng nhướng mắt về phía A1 đã bắt đầu làm việc, giọng lười biếng nói với mấy đứa lớp cậu:

"Dọn sơ đi, thầy chừa cho một đường rồi thì các cậu cũng đừng đi gây chuyện với người ta nữa."

Bọn A2 bĩu môi, đứa nào cũng ra vẻ lười biếng y như lớp trưởng nhà chúng nó rồi tản ra quét quét gom gom.

Nhật Luân cười, các cậu chắc cũng muốn gây chuyện lắm nhưng sợ nên nhịn chứ chẳng ngoan như thế này.

Bọn học sinh dọn vệ sinh mà không có giáo viên canh thì cũng chỉ làm cho có thôi chứ chẳng nghiêm túc gì. Bằng chứng là A1 và A2 dọn đến hai tiếng đồng hồ nhưng cái sân cũng chẳng khác gì lắm so với lúc chưa dọn.

"Thầy có hỏi thì bảo người ta xả thôi, với lại khu vui chơi này này đang sửa, vài hôm công nhân họ dọn thôi." Một đứa nào đó lên tiếng cho sự lười biếng của chúng nó.

"Vậy đi. Về thôi các cậu."

Chẳng mấy chốc sân vui chơi chỉ còn lẻ tẻ mấy đứa ham vui chơi cầu trượt.

Ý Lan không hài lòng lắm. Con nhỏ là kiểu cán sự mẫu mực không bênh lớp, nhưng mà một khi tụi kia quyết tâm nó cũng chịu. Nhìn cái sân còn dơ, Ý Lan thở dài mấy lượt, nó lê cái chổi tới chỗ cầu trượt, hỏi mấy đứa còn chơi ở đó:

"Chưa về thì phụ mình dọn sơ lại đi, để vậy sao được?"

Tất nhiên chẳng đứa nào muốn, ở lại chơi và ở dọn là hai khái niệm khác nhau.

"Giờ mình cũng về." Tâm là một trong những đứa ham chơi đó, con nhỏ lắc đầu từ chối ngay.

"Bọn mình cũng về." Theo sau Tâm mấy đứa còn lại cũng trượt ra ngoài từ chối.

Gần Ý Lan bây giờ chỉ có Việt Chinh.

Mặt Ý Lan đã khó chịu lắm rồi, nó chống nạnh nhìn quanh sân trong lòng nỗi lên cơn bực bội. Ít nhất cũng phải biết để mặt mũi giáo viên hay danh tiếng A1 cao một chút chứ.

"Việt Chinh, ở lại dọn với mình nha? Một chút phía trước cổng thôi, thế này đâu được." Ý Lan buông thỏng tay, giọng nhẹ nhàng đề nghị với Việt Chinh.

Việt Chinh không đồng ý.

Trong mắt nó cái sân thế này ổn rồi. Với cả nó dọn dẹp rất nghiêm túc suốt gần hai tiếng đồng hồ. Nó không có nghĩa vụ phải dọn nữa.

Nhưng vấn đề là Việt Chinh không từ chối. Khi nó gần miễn cưỡng gật đầu thì bên cạnh đã có người lên tiếng cắt ngang:

"Trễ rồi, về thôi."

Là Trí.

Cậu ta vỗ vỗ vai Việt Chinh vài cái, cười ấm áp nhắc.

"Không về hả?" Thấy Việt Chinh không trả lời, lại thấy Ý Lan ở đối diện, Trí hỏi.

"Bọn mình ở lại trực một tí nữa." Ý Lan lên tiếng.

"Trực gì nữa? Đã 5 giờ chiều rồi. Trực cả buổi chưa đủ hả?"

"Nhưng mà..."

"Nhưng nhị gì? Xong rồi thì về thôi, tự nhiên hai người ở lại trực. Bạn cũng về đi, Luân chờ ở đầu ngã tư rồi."

Trí nhanh chóng cắt ngang ý nghĩ của Ý Lan, sau đó đẩy đẩy lưng Việt Chinh về phía trước, giục:

"Về thôi, nhà chúng ta xa nữa."

Việt Chinh cười gượng, ngoái đầu lại nhìn Ý Lan rồi cũng nói lời tạm biệt.

Nhìn Trí và Việt Chinh khuất, Ý Lan thở dài không hài lòng, sau đó con nhỏ cũng rời đi.

Trên đường về Việt Chinh đạp xe chạy song song với Trí, nghe cậu trai nói rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không thấy phiền. Trời cho cậu trai cách làm người khác thoải mái nên cậu cũng biết cách mà dùng. Việt Chinh cũng biết Trí nói nhiều đề quãng đường về cả hai không mệt.

"Sau này nếu cậu không muốn thì cứ từ chối thôi." Gần tới nhà Việt Chinh, Trí ngưng nói những chuyện đâu đâu trước đó, nói đến chuyện mới khi nãy.

Việt Chinh chỉ cười, không biết đáp lại thế nào.

"Những người trước đó cũng từ chối rồi còn gì. Với lại nếu cậu không thích thì không làm thôi, đó là chuyện không bắt buộc thì không cần phải mất quá nhiều thời gian đắn đo."

Không phải khi không mà Trí xen vào cuộc nói chuyện của Ý Lan và Việt Chinh. Cậu đứng cách hai nữ không xa, có nghe sơ sơ lời Ý Lan đề nghị với Việt Chinh. Cậu đã nghi nghi Việt Chinh sẽ không từ chối, nhưng vẫn tin rằng cô bạn sẽ từ chối vì cơ bản là có rất nhiều lý do để không chấp nhận. Đến phút cuối cậu phải lắc đầu đến từ chối hộ.

"Ừ. Mình có chút khó khăn về khả năng từ chối." Việt Chinh thành thật nói.

"Cậu phải tập từ chối. Cuộc sống không dễ dàng với ai cả, không phải cái gì con người cũng có thể làm được, cậu biết không? Đấy là chưa kể người ta lợi dụng đến lòng tốt của cậu nữa."

"Mình sẽ tập từ từ vậy." Việt Chinh gật gù nghe Trí nói, cậu ta nói không sai tí nào.

"Mình sẽ giúp cậu. Cậu sẽ không trở thành người xấu khi từ chối một việc gì từ ai đó đâu."

"Cảm ơn, cảm ơn!" Việt Chinh cười thành tiếng với cậu bạn. "Mình không biết cậu cũng già đời thế này ấy."

Trí chỉ cười nhẹ trước lời nhận xét của Việt Chinh, ừm... đủ trưởng thành chở che?

Hai chiếc xe đạp dừng lại trước cổng nhà Việt Chinh.

Chẳng biết từ bao giờ điểm bắt đầu một ngày và điểm dừng cuối ngày của cả hai là ở nơi cổng trắng, vòm hoa giấy tím hồng nhà Việt Chinh nữa.

"Cậu vào đi, mai gặp." Trí cười nhẹ, khẽ chào Việt Chinh.

"Tạm biệt cậu!" Việt Chinh mở cổng, dắt xe vào, trước khi đóng cổng cũng nhiệt tình vẫy tay với Trí.

Trí vẫn giữ nụ cười ấy, im lặng vẫy tay lại với Việt Chinh, cậu trai đợi cô bạn đi sâu vào sân nhà mới quay đầu xe rời khỏi.

Việt Chinh dắt xe vào kho, vào nhà chính khẽ chào ba mẹ đang xem tivi.

"Hôm nào mời bạn vào nhà uống tí nước, ba thấy nó đưa con về suốt." Thấy con gái trở về, lại trở về với thằng nào đó thường ngày, ba Việt Chinh đặt ly rượu trắng xuống bàn, cạnh một vài món nhậu bình dân, nói.

"Dạ." Việt Chinh xếp dép vào kệ, cười cười đáp lại một tiếng.

"Hai đứa quen nhau đấy à?" Ba Việt Chinh hỏi.

"Dạ, bạn bè mới quen."

"Ý ba là hai đứa hẹn hò sao? Như ba với mẹ ngày xưa."

Chưa để Việt Chinh trả lời, mẹ Việt Chinh ngồi kế bên đã liếc mắt hung dữ chen vào:

"Ngày xưa tôi với ông hẹn hò khi nào?"

"Không có sao?"

"Không có."

Việt Chinh chỉ biết cười trừ trước màn đối đáp của ba mẹ. Có tuổi rồi nhưng vẫn như những cặp sinh viên yêu nhau, ngày này giận dỗi, ngày sau làm hòa.

"Con với bạn ấy chỉ là bạn thôi." Nhân lúc ba mẹ im lặng 'liếc mắt đưa tình' với nhau, Việt Chinh vội nói.

"Ba nói, thằng nhóc đó không xem con là bạn đâu."

"Đừng có mà nói lung tung." Mẹ Việt Chinh vỗ vào đùi chồng cái thật kêu, vừa trừng mắt vừa cảnh cáo. Con gái mới lên cấp III chưa bao lâu, học hành chưa vào nếp mà gợi chuyện lung tung cho con bé suy nghĩ nữa.

"Ba ngấm rượu rồi." Việt Chinh không để ý, chỉ cười nói với mẹ.

"Con vào tắm rửa đi."

Việt Chinh rời phòng khách, khẽ cười, cuộc sống hiện tại quá mãn nguyện cho một đời người.

Về phòng, Việt Chinh nằm dài lên chiếc giường, không muốn động đậy hay nhúc nhích. Cả ngày hôm nay nó mệt lắm rồi. Tháng Chín vừa nắng vừa gió, lại đạp xe đi, đạp xe về, lên dốc ngược gió, cơ thể nhỏ bé của nó không chịu được những thứ như thế.

Việt Chinh co chân, đưa tay đấm bóp để bớt đi cơn đau nhức. Nó đấm đấm từ bắp chân xuống cổ chân, đột nhiên cơ thể giật nảy lên khi dưới cổ chân thiếu thiếu cái gì đó.

Việt Chinh nghiêm túc ngồi dậy, kéo ống quần jean lên cao. Quả nhiên, nơi cổ chân trái chỉ còn một chiếc lắc.

Việt Chinh ngay lập tức rời giường, tay chân luống cuống lật tung chăn nệm, mền gối. Con nhỏ hết nằm lăn lại bò lết dưới gầm giường, xốc tung tủ quần áo, lục lọi trong nhà tắm,... Cả căn nhà chẳng mấy chốc trở nên hỗn độn.

Việt Chinh thở dốc ngồi trên giường, mắt không rời khỏi cổ chân - nơi chỉ còn một chiếc lắc mà trong lòng đầy sợ hãi.

Rốt cuộc là đã rơi mất từ khi nào?

Đeo bao nhiều năm không rơi rớt...

Suy nghĩ của Việt Chinh không đi xa, con nhỏ chỉ dừng lại ở chỗ sân vui chơi lúc chiều lao động, vì ở đó nó có miễn cưỡng cùng cái Tâm đùa giỡn. Chắc đã rơi ngay chỗ đó rồi.2

Vừa dứt những cảnh lúc chiều trong đầu, Việt Chinh đã không do dự chạy ra ngoài.

"Chinh! Con đi đâu nữa đó?"

Thấy con gái dắt xe lao ra khỏi nhà với tốc độ tên lửa, mẹ Việt Chinh không khỏi ngạc nhiên gọi lớn theo. Không phải bảo đi tắm sao? Giờ này còn đi đâu nữa?

"Con ra ngoài chút thôi, lát con sẽ về ngay!" Việt Chinh vừa mở cổng vừa hét lớn lại vào trong nhà.

"Giờ đã trễ..." Chưa nói hết câu, Việt Chinh đã chạy biến rồi.

Sân vui chơi 6 giờ chiều đã lên đèn, nhưng chỉ một số vì đang trong quá trình sửa chữa, cả sân chìm trong ánh sáng mờ mờ khó thấy.

Việt Chinh dựng xe ở gốc cây, bật đèn pin từ điện thoại đến những chỗ hồi chiều có bước chân qua tỉ mỉ tìm kiếm.

Chiếc lắc ấy rất quan trọng với Việt Chinh. Quan trọng thế nào đợi tìm ra được hẳn nói đến.

Việt Chinh cặm cụi cả buổi, thậm chí nó tìm đến cả những chỗ mình chưa từng đi qua.

Trời tối hẳn, Việt Chinh thở dài đầy nặng nề, nhìn mọi vật xung quanh chỉ mờ mờ nhờ ánh đèn xuống cấp bỗng dưng hốc mắt con nhỏ đỏ lên, mũi còn cay cay nữa.

Mất đồ rồi.

Việt Chinh như mèo mắc mưa ngồi bệt xuống đất, dường như chẳng có ý định về nhà, cũng không để ý trời đã vào đêm.

Mãi đến khi bên cạnh nó có tiếng bước chân của nhiều người, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc Việt Chinh mới tỉnh ra.

Bây giờ thấy tối.

Bây giờ mới thật sợ.

Việt Chinh luống cuống đứng dậy bỏ chạy, nhưng vì ngồi quá lâu, chân tê, chỉ vừa mới đứng lên con nhỏ đã ngã sấp xuống đất.

"Có đứa con gái kìa! Giữ nó lại!" Có giọng nói khàn đặc vang lên ngay sau lưng nó.

Lúc này mặt Việt Chinh đã đầy nước mắt rồi, con nhỏ cố gắng đứng dậy bỏ chạy, nhưng không hiểu sao cứ đứng lên được lại ngã xuống. Cố gắng mấy lần cuối cùng gáy nó bị bàn tay ghê tởm của ai đó, vừa chai, vừa lạnh, vừa dơ bẩn túm lấy kéo lên.

"Buông ra! Buông ra! Cứu với! Bớ người ta!" Việt Chinh bị tóm lấy, tâm lý đầy hỗn loạn lúc này chỉ biết giãy giụa, la hét.

Việt Chinh sợ hãi.

Nó đủ lớn để hiểu mình đang gặp phải ai và sẽ bất hạnh đến nhường nào nếu chuyện kế tiếp xảy ra.

Nhưng tên tóm gáy Việt Chinh không ngu ngốc để nó la hét lên như vậy, hắn đẩy Việt Chinh vào cột tường gần đó, dùng chân cố định hai đùi con nhỏ, một tay bịt kín miệng, một tay giữ chặt hai tay.

"Anh, còn nhỏ xíu à." Hắn mượn ánh đèn mờ nhìn mặt Việt Chinh, sau đó nói vọng lại với gã ở phía sau, giọng hắn ghê tởm đến cực độ.

Việt Chinh hận chết những cái đụng chạm của hắn, hận chết bản thân quá mơ hồ, nước mắt không khống chế ồ ạt chảy xuống, thân thể không ngừng giãy giụa muốn thoát.

Ai đó... ai đó xuất hiện vào giờ này đi... Làm ơn!

Lúc cả tâm hồn và cơ thể Việt Chinh chỉ nghĩ đến việc vô vọng là ai đó xuất hiện cứu lấy nó khỏi bọn ma quỷ này thì chiếc điện thoại trong túi quần rung lên từng đợt không ngừng. Từng hồi rung chạm đến da thịt phần nào đánh thức Việt Chinh ở cơn vô vọng mộng tưởng tỉnh táo lại. Con nhỏ vùng tay mạnh, nhưng không có hiệu quả. Nó lấy hết sức vùng vẫy thoát khỏi tên kia đến khi hắn khó chịu, hơi buông lỏng tay ở miệng để dạy dỗ đứa con gái không yên trước mặt. Chỉ chờ đến đó, Việt Chinh giãn cơ miệng, há to hàm cắn vào tay tên khốn đó.

Cơn đau khảm sâu vào xương, tên khốn kia chỉ biết buông Việt Chinh ra mà rống lên tiếng 'thấu thiêng xuyên địa'.

Việt Chinh giãy mạnh, xô hắn ngã nhào ra đất liều mạng mà bỏ chạy.

Nó nghe thấy tiếng đuổi theo mình, nhưng giờ phút này bản năng sinh tồn răng bảo nó rằng chỉ có chạy, chạy thật nhanh, không ngoảnh đầu lại.

Phía xa, cái giọng khàn đặc kia có lên tiếng:

"Đừng có đuổi theo, nó chạy ra đường lớn!"

Việt Chinh cứ chạy đến khi vấp ngã mới nhận thức ra không còn ai đuổi theo mình nữa, mà lúc này nó đang ngã ngay trước cổng trường. Nó lê lết vào một góc tường ngay cổng, vừa thở hổn hển vừa khóc.

Điện thoại trong túi quần lại rung lên từng đợt.

Việt Chinh run rẩy  rút điện thoại đến mấy lần mới nắm chắc được trong tay. Nó gạt không biết bao nhiêu lần nước mắt mới nhìn rõ được cái tên hiển thị trên màn hình.

Trí.

Việt Chinh nhận, khóc lớn hơn.

Thanh niên Trí ở đầu dây bên kia chưa kịp gì đã nghe thấy tiếng khóc liền giật mình đứng bật dậy, chiếc ghế ngã lăn lóc xuống nền nhà. Cậu gấp gáp hỏi:

"Việt Chinh? Cậu sao thế?"

Đáp trả lại cậu cũng chỉ là tiếng khóc không ngừng.

"Việt Chinh, cậu phải không?" Trí không suy nghĩ gì, vớ lấy chiếc áo khoác vọt ra khỏi phòng.

"Cứu... cứu mình..." Khó khăn lắm, vất vả lắm Việt Chinh mới thốt ra được hai ba từ. Nhưng cũng chỉ vài từ ấy khiến Trí chết đứng.

"Việt Chinh, cậu ở đâu? Nói mình biết, cậu không sao, đúng không?"

Việt Chinh không đáp, chính xác là không thể đáp.

"Việt Chinh, một từ thôi, cậu không bị thương đúng không? Có hay không?" Trí một tay nắm chặt điện thoại, một tay mở kho, tiếp đó vớ lấy chiếc chìa khóa của xe đạp điện.

"Không..." Việt Chinh nấc lên từng cơn, vừa lắc đầu vừa lên tiếng.

"Cậu đang ở đâu? Mình sắp đến rồi!" Nghe thấy không bị thương, trái tim lơ lửng của Trí đáp nhẹ một nhịp.

"Ở... ở..."

"Việt Chinh?"

Trí nghe rõ, đầu dây bên kia là giọng của Nhật Luân xen vào những tiếng nấc.

"Cậu sao thế?" Nhật Luân từ cổng trường đi ra đã nghe thấy tiếng khóc cậu đã ngạc nhiên lắm rồi, sau đó chỉ có sửng sốt khi thấy Việt Chinh đứng ở cổng.

Dưới ánh đèn vàng ở cổng trường, Nhật Luân thấy Việt Chinh nhếch nhác như những kẻ ăn mày, mặt mũi tèm lem nước mặt, ngay miệng còn có vết đỏ như máu.

Nhưng cậu không có thời gian để sửng sốt quá lâu, thấy Việt Chinh nấc từng cơn khó nhọc, một tay nắm áo một tay nắm điện thoại, cậu vội vã giật lấy chiếc điện thoại đó, tiếp máy:

"Alo?"

"Luân?"

Nhật Luân đưa điện thoại ra trước mặt, cái tên Trí khiến cậu thả lỏng một chút.

"Đây."

"Cậu với Chinh đang ở nơi nào?" Giọng Trí gấp gáp thấy rõ, qua điện thoại Nhật Luân nghe thấy cả tiếng gió vụt vụt.

"Ở cổng trường. Việt Chinh ở đây, không ổn chút nào hết."

"Mình tới liền, cậu xem cậu ấy đi."

"Tới chỗ mấy quán ăn đi, chỗ đó đông người." Nhật Luân nhìn quanh khu trường vắng vẻ, vội nói.

"Được."

Dứt lời. Cúp máy. Có lẽ vội.

Nhật Luân nhét điện thoại của Việt Chinh vào túi áo của mình, cậu cúi người hỏi nhẹ Việt Chinh:

"Sao thế? Cậu làm sao rồi?"

Tình huống như thế này, lại hỏi han như thế, Việt Chinh chỉ có khóc rống lên chứ không có cách nào bình tĩnh mà giải quyết.

Phải. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa con gái mới lớn, chưa chạm tường sự đời, chưa va thành xã hội. Thậm chí trong mắt nó cuộc sống là đủ thứ màu sắc xinh đẹp, có sắc xấu nhưng những cái đẹp có thể làm mờ đi. Nó được bao bọc bởi sự vô tư, an nhàn, bình thản. Nó chưa thấm một chút bụi bẩn vòng đời, gặp chuyện đáng sợ như vậy làm sao có thể bình tĩnh?

Nhật Luân rối rắm, không phải vì cô bạn khóc, mà vì cậu không biết Việt Chinh đã gặp chuyện gì, giờ có ổn hay không.

"Mình đưa cậu ra chỗ kia, nhé?" Nhận ra Việt Chinh sợ, điều duy nhất Nhật Luân có thể làm bây giờ đưa nó đến chỗ tạo được cảm giác an toàn, mà mấy chỗ sáng đèn, đông người thì thích hợp nhất.

Nhưng Việt Chinh không động đậy, nó ngừng khóc lớn, thay vào đó là những tiếng nấc nghe đến nhói lòng.

Nhật Luân hết cách, cậu vỗ nhè nhẹ vào lưng Việt Chinh, sau đó ôm cả con người đang run rẩy trước mặt vào lòng.

Có thể vào này cái ôm đầy vững chắc là liều thuốc tốt nhất.

Việt Chinh úp mặt vào lồng ngực Nhật Luân, cơn nấc nhỏ dần, nhưng nước mắt lại cứ thế lẳng lặng trào khóe, ấm nóng thấm vào áo cậu trai.

(Cont)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top