- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 10: Đi xa đến mấy cũng đừng quên mục đích khi xuất phát
Buổi tối, ông xã tôi phải dự họp. Sau khi dùng bữa tối một mình, tôi định nghe chút âm nhạc rồi sáng tác. Lúc tôi đang suy ngẫm trong âm nhạc thì di động chợt đổ chuông.
Cô bạn thân C gọi tới. Tôi vừa nhận điện, giọng nói ủ rũ của cô ấy đã truyền tới: "Cậu à, tớ vừa đưa ra một quyết định quan trọng. Giờ lòng tớ đang nặng trĩu. Cậu có thể ra ngoài giải sầu cùng tớ được không?"
Nghĩ tới dạo trước, C kể với tôi, gần đây trước người nhà rất bất mãn với cô ấy, cho rằng cô ấy chỉ tập trung vào sự nghiệp, không hề quan tâm đến gia đình. Tình thân và hôn nhân đều ở trong trạng thái báo động đỏ.
Quyết định quan trọng gì? Trong đầu tôi thoáng hiện một suy đoán không tốt. Tôi bèn hỏi giờ cô ấy đang ở đâu?
C đáp cô ấy đang ở cổng khu nhà tôi, muốn trò chuyện với tôi.
Tôi bảo C chờ tôi mười phút rồi vội đi thay quần áo ra gặp cô ấy.
C ngồi trong xe, gục đầu lên tay lái, trông uể oải vô cùng. Tôi gõ gõ lên cửa xe, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Dưới ánh đèn khuya, trông C rất yếu ớt, khác hẳn với hình tượng mạnh mẽ thường ngày.
Cô ấy xuống xe, tôi cùng cô ấy đi dạo trên con đường nhỏ mà tôi vẫn thường tản bộ vào sáng sớm và chiều tà.
"Cậu đã đưa ra quyết định gì?" Tôi không nhịn được mà lên tiếng trước.
C thở dài: "Tớ đã đóng cửa hai công ty con ở Thượng Hải và Nam Kinh rồi. Cố gắng suốt mấy năm, mọi thứ vừa đi vào quỹ đạo, nên tớ thấy rất tiếc nuối."
Tôi biết C đã dồn bao tâm huyết cho hai công ty con này, giờ đóng cửa tôi cũng thấy xót thay cô ấy, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
C cũng như tôi, sinh ra trong một gia đình rất rất bình thường. Không hề có gia cảnh tốt, cũng chẳng có các mối quan hệ đặc biệt, chúng tôi chỉ có một trái tim không cam chịu và thái độ sinh hoạt cực kỳ nỗ lực mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp, nhờ biểu hiện xuất sắc ở trường, C vượt trăm nghìn chông gai để vào làm tại công ty trong top 500 thế giới, đồng thời xác lập kỷ lục người trở thành nhân viên chính thức trong thời gian ngắn nhất, kỷ lục thăng chức nhanh nhất, kỷ lục trở thành quản lý trẻ nhất.
Sự nghiệp như Mặt Trời ban trưa, lại xinh đẹp giỏi giang, nên C có vô số người theo đuổi, có thiếu gia nhà giàu vung tiền như rác, có thanh niên tuấn kiệt bề ngoài xuất chúng, còn có kha khá đồng nghiệp cùng công ty, nhưng cô ấy lại chọn người chồng hiện giờ, là một chàng trai xuất thân từ nông thôn. Nhiều người không thể hiểu nổi, cũng nhiều người khuyên nhủ cô ấy, nhưng cô ấy cực kỳ kiên quyết. C nói mình thích sự giản dị thành thật của anh ấy, cũng hy vọng được sống đến hết đời cùng một người đàn ông như vậy.
C bất chấp tất cả lấy người đàn ông này. Quả nhiên, sau khi kết hôn, chồng C cực kỳ yêu thương cô ấy. Hai người đều bò lên từ dưới đáy xã hội nên dễ dàng thấu hiểu, ủng hộ nhau, một lòng một dạ muốn sống bên nhau thật tốt.
Vì cả hai đều không có nhiều tiền của, kết hôn lại rất tốn kém, nên C càng nỗ lực gấp đôi trước đây, với hy vọng bản thân có thể mau chóng mua được nhà và xe thuộc về mình.
Nhưng vì C đã từ chối rất nhiều người từng theo đuổi mình trong công ty, có vài người thấy cuối cùng C lại lấy một người đàn ông vừa xấu xí vừa không có ưu điểm gì, nên trong lòng không phục, âm thầm ngáng chân C gặp không ít khó khăn trong công việc.
Hoàn cảnh công tác không thoải mái, C bắt đầu cân nhắc những con đường khác. Trong khi làm tại công ty top 500 thế giới, C vẫn được biết đến như một người làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, có mối quan hệ tốt với rất nhiều khách hàng. Có một vị nữ Tổng Giám đốc rất ưng thuận với thái độ làm việc của C, biết cô ấy có ý tưởng tách ra làm riêng, vị nữ tổng giám đốc này lập tức cho C vay hai triệu tệ(~7tỷ), đồng thời nhiệt tình giới thiệu cho C các mối quan hệ khác.
Nhận được sự ủng hộ từ nữ Tổng Giám đốc nọ, ý nghĩ tách ra làm riêng của C càng mãnh liệt hơn. Chồng C biết vợ mình làm việc ở công ty không thư thái cũng ủng hộ cô ấy nghỉ việc. Lúc này, công việc của chồng cô ấy cũng đã thăng tiến hơn.
C mau chóng nghỉ việc, quyết định mở một công ty trang trí nhà. Chuyên ngành của cô ấy hồi đi học là thiết kế. Phụ nữ trời sinh có tình cảm với nhà cửa, cô ấy tin rằng bản thân sẽ làm tốt hơn cả đàn ông.
Không bao lâu sau, công ty với vô số tâm huyết và kỳ vọng của C ra đời, theo tưởng tượng là: Sau khi chia sẻ ý tưởng và quan điểm của mình cho mọi người, cộng thêm sự nghiêm túc và đầy trách nhiệm của bản thân, chẳng mấy chốc công ty sẽ giành được sự tín nhiệm từ khách hàng, đơn hàng sẽ bay về như tuyết rơi. Nhưng lý tưởng rất hoàn mỹ, thực tế lại khắc nghiệt. Tình cảnh thực chính là: Một tháng kể từ ngày công ty khai trương, tổng cộng nhận được một đơn hàng, hơn nữa còn là của người quen ủng hộ.
Quãng thời gian ấy, C vừa lo lắng vừa tiều tụy. Mỗi ngày, việc đầu tiên khi mở mắt là nghĩ tới tiền thuê nhà, tiền điện, tiền công mất bao nhiêu.
Để công ty tiếp tục hoạt động, C bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn đi hỏi thăm khắp nơi xem có nhà ai cần trang trí hay không, cuối cùng vẫn là nữ Tổng Giám đốc nọ giúp cô giới thiệu một chung cư mini, trang trí theo phong cách nhà cho người độc thân.
Với "đơn hàng lớn" này, C dồn hết tâm huyết, ngày ngày ở nơi thi công, đích thân chăm lo cho từng nguyên liệu, từng công đoạn, đích thân giám sát thi công. Cuối cùng khi đối phương tới nghiệm thu công trình, họ đã vô cùng kinh ngạc và phải thốt lên với vẻ khó tin rằng chất lượng công trình còn tốt hơn gia đình người ta tự trang trí.
Vì đơn hàng này khách hàng hài lòng trên cả mong đợi, nên họ lại giao cho C công việc trang trí một chung cư mini khác. Từ đó, công ty này dần làm ăn khấm khá. Trang trí nhà cửa là một công việc đề cao lương tâm nghề nghiệp, cũng là chuyện kinh doanh có thể ăn nên làm ra. Trước giờ, C luôn làm việc với khách hàng nước ngoài, cô ấy tiếp thu sâu sắc các quan niệm về thời gian, chất lượng, thậm chí sinh mệnh, dần dần có được một số khách hàng trung thành.
Cùng lúc ấy, cuộc sống gia đình C cũng được cải thiện lớn. Vợ chồng C sửa nhà cho cha mẹ chồng ở quê, còn mua chung cư, đổi sang một căn nhà lớn hơn, dần dần thực hiện được hết các mục tiêu đã đề ra. C trở thành niềm tự hào của chồng, thần tượng của các con, mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp. Chồng C ủng hộ sự nghiệp của cô ấy, con cái ngoan ngoãn vâng lời, C có được mọi điều mà hết thảy phụ nữ ao ước.
Cuộc sống rất thuận lợi, khiến C càng tập trung hơn vào sự nghiệp. Tiếng lành đồn xa, khách hàng ở các thành phố lân cận cũng nghe danh mà tới. Vì cần tiếp đón quá nhìu, nên C quyết định thành lập một công ty ở thành phố kế bên, nơi có nhiều khách hàng nhất.
Nhưng C ngày càng bận rộn hơn, thường xuyên làm việc thâu đêm suốt sáng, chồng con muốn ăn với cô ấy bữa cơm cũng trở thành điều không tưởng. Lúc C về nhà thì chồng đã cho con đi ngủ, buổi sáng lúc chồng đưa con tới trường thì cô ấy lại mệt tới mức ngủ còn chưa tỉnh.
Đêm trước ngày sinh nhật, C hỏi con cô ấy thích quà gì, con cô ấy ngây thơ trả lời: " Mẹ ơi, con không cần quà gì hết, con chỉ muốn mẹ ở bên cha và con một ngày thôi, có được không ạ?"
Trong giây phút ấy, C vô cùng áy náy. Cô ấy nghiêm túc hứa với con, nhưng cuối cùng công trường lại gặp chút sự cố, cô phải lập tức tới đó giải quyết. Tối về đến nhà, chồng C nói với cô ấy, cả ngày con đều ủ rũ không vui, giờ đã đi ngủ rồi. Ngày hôm đó, chồng C thức trao đổi với cô ấy, hỏi C liệu cô ấy có thể dành chút thời gian cho gia đình hay không, hiện giờ cuộc sống gia đình đã rất đầy đủ, còn mua nhà dưỡng lão ở Mỹ rồi. Đây là thời điểm nên dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Nhưng bấy giờ, công ty mới của C ở Nam Kinh và Thượng Hải đều đã chuẩn bị đâu ra đấy, sao có thể từ bỏ được đây? Cô ấy cam đoan với chồng là mình nhất định sẽ dành thêm nhiều thời gian cho gia đình.
Nhưng một khi bước vào guồng quay bận rộn, sao người ta còn nhớ được mình từng hứa hẹn những gì. Hai công ty mới gần như chiếm trọn toàn bộ thời gian của C. Trước đây, dù bận rộn tới đâu thì ít nhất C cũng ở gần nhà. Nhưng hiện giờ, lúc cần thì phải đi công tác, thường xuyên ở bên ngoài cả cuối tuần.
Tình cảm vợ chồng mau chóng trở nên nguội lạnh, tình trạng mấy ngày không gặp nhau diễn ra thường xuyên, cũng chẳng có lấy một cuộc điện thoại nào. Trong lòng C biết nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì hôn nhân cũng xảy ra vấn đề, nhưng cô ấy không ngừng lại được. May thay sau vài năm nỗ lực, hai công ty mới đều đã đi vào quỹ đạo.
Có điều cách đây không lâu, chồng C trò chuyện với cô ấy, hỏi thẳng: " rốt cục em cần sự nghiệp hay cần cái nhà này? Nếu cứ như bây giờ thì sớm muộn gì chúng ta cũng ly hôn. Anh có vợ mà như không vợ, con có mẹ mà như không mẹ, đã bao lâu rồi em không ở bên con?"
Lần này, chồng cô ấy nói rất nghiêm túc. Anh ấy ủng hộ sự nghiệp của C, gánh vác trách nhiệm của một người mẹ suốt nhiều năm, giờ đã đến giới hạn rồi.
Một bên là sự nghiệp như Mặt Trời ban trưa, một bên là chồng và con, C không nỡ bỏ bên nào, do dự không đưa ra quyết định.
Tôi hỏi cô ấy:" Cuối cùng điều gì đã thôi thúc cậu đưa ra quyết định này?"
C đáp, hôm ấy, cô ấy bắt gặp một câu chuyện. Một chàng trai trẻ có cơ hội tới làm việc ở Thượng Hải, nhưng điều này có nghĩa là cậu ta phải rời xa vợ và con, vợ con đều không nỡ xa cậu ta, cậu ta cũng rất bối rối, bèn hỏi thầy hướng dẫn xem nên lựa chọn thế nào? Thầy hướng dẫn hỏi, tại sao hồi xưa cậu ta lại tới Thượng Hải làm việc? Cậu ta đáp vì muốn cho người thân có cuộc sống tốt đẹp hơn. Thầy hướng dẫn liền nói, cuộc sống mà họ muốn là cuộc sống gia đình đoàn tụ, chỉ cần em rời đi thì họ sẽ không hạnh phúc nữa, em có kiếm tiền nhiều đến mấy cũng đâu ích gì? Chàng trai trẻ chợt tỉnh ngộ, từ bỏ cơ hội đó, quyết định ở lại bên vợ và con.
Chiều hôm ấy, C suy nghĩ rất lâu. Ý nguyện thời mới gây dựng sự nghiệp hiển hiện trước mắt, đó là cô ấy mong người một nhà sống thật tốt, nhưng lúc này chồng hờ hững, con lạnh lùng, đây thực sự là điều mà C muốn ư? Nếu cuối cùng công ty phát triển lớn mạnh, mà những người thân yêu nhất đều không ở bên mình thì tất cả còn ý nghĩa gì nữa?
Thế rồi C quyết định từ bỏ 2 công ty mới, tập trung điều hành tốt công ty vốn có, cả nhà vui vẻ sống bên nhau. Có thể từ bỏ bao nhiêu tâm huyết như vậy, cô ấy vẫn chưa thể nhẹ lòng.
Tôi vỗ về an ủi C, đời người có được ắt có mất.
Chúng ta không ngừng hoàn thiện bản thân là vì muốn mình ngày càng xuất sắc, có đủ năng lực để người thân của mình sống hạnh phúc hơn. Nhưng trên con đường theo đuổi bản ngã và ước mơ, nếu ta quên mất những người và những chuyện quan trọng, nhưng chợt nhận ra không còn ai ở bên mình nữa, cái cảm giác lạnh lẽo hoang hoải ấy mới thật sự là cô độc, mới đủ để hủy diệt toàn bộ ý chí phấn đấu của ta.
Tôi sóng vai cùng C trên đường về nhà, từng chiếc đèn cao áp bên đường dịu dàng soi sáng con đường về nhà của mỗi người. Bóng dáng của chúng tôi được kéo dài dưới ánh đèn, xa xa là khu dân cư với ánh đèn rực rỡ ấm áp.
Tôi nắm chặt lấy tay C, chỉ vào những ánh đèn đằng xa: " Hãy nghĩ về những người thân yêu đang đợi chúng ta ở nhà, nếu chúng ta thành công mà không còn ai lo lắng cho chúng ta nữa thì chúng ta còn đau khổ hơn."
C gật đầu, hai chúng tôi chầm chậm bước đi. Con đường này rất dài, nhưng nó vẫn đưa chúng ta về nhà, chúng ta xuất phát từ đâu thì sẽ quay về nơi ấy, vì nơi ấy là ước nguyện thuở ban đầu của chúng ta.
Đời người như một con đường, dù chúng ta có đi xa đến đâu, cũng đừng qên mục đích xuất phát lúc ban đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận