- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 13: Lấy chồng giàu, bạn giữ nổi không?
Chương 13:
Cô đàn em khóa dưới của tôi vẫn luôn mong lấy được chồng giàu. Một năm trước, cuối cùng cô ấy cũng lấy được một đại gia đúng như ý nguyện .
Có lần tôi đi mua sắm gặp cô ấy, trong tay cô ấy đang sách 4-5 chiếc túi hàng hiệu. Gặp tôi bèn khăng khăng kéo tôi đi uống cà phê. Tôi hỏi cô ấy “Cuộc sống sau khi kết hôn thế nào? cô ấy đã quen với đời sống hôn nhân chưa?”
Cô ấy vui vẻ gật đầu “em quen rồi, em quen lắm rồi”.
Tôi hỏi “thường ngày cô ấy làm những gì?”
Cô ấy chớp chớp mắt liệt kê cho tôi nghe, “mua sắm, làm đẹp, nghỉ dưỡng...”
Chồng cô ấy cho cô ấy một tấm thẻ tín dụng để cô ấy thoải mái tiêu xài. Nhằm chứng minh lời của mình, cô ấy khom người xách lên mấy túi bên cạnh lên, sau đó mở từng túi ra cho tôi thấy.
“Hôm nay em thu hoạch được nhiều lắm. Chị ơi, chị coi này. Đây là mẫu mới nhất của năm nay. Hợp với em lắm đúng không?”
“Còn đây là phiên bản giới hạn ở Trung Quốc không có nên em phải đặt từ nước ngoài về, đợi 3 tháng mới nhận được đấy. Còn chiếc này nữa, phối với quần áo thì đẹp lắm đúng không?”
Thấy dáng vẻ hồ hởi của cô ấy, tôi nói một lời hai ý nghĩa là “lãng phí quá”. Cô ấy không hiểu được ẩn ý trong lời của tôi, dửng dưng đáp.
“Đâu có, anh ấy nhiều tiền mà. Em không tiêu thì giữ lại cho người khác tiêu sao? Lãng phí còn hơn là không nỡ tiêu, để mình thành bà già xấu xí đúng không?”
Tôi đành nói thẳng với cô ấy, “Ý chị là em có điều kiện tốt như vậy, lại còn trẻ nữa, sao không làm những chuyện có ý nghĩa hơn?”
Cô ấy nghe tôi nói vậy thì có phần không vui, bĩu môi “ Chị ơi, em biết chị là nhà văn. Nhưng đừng động chút là dạy dỗ em thế chứ? Em không thấy làm những chuyện này là vô nghĩa. Phụ nữa ăn mặc trang điểm thật đẹp thì có gì sai? Chính chị cũng như thế còn gì?”
Thấy cô ấy nghe không lọt, tôi cũng đành thôi. Dù sao thì có những chuyện phải đích thân trải nghiệm thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Tôi chưa bao giờ phản đối việc phụ nữ lấy chồng giàu, thậm chí tôi còn ủng hộ là đằng khác. Cô gái nào chẳng mong mình lấy chồng có điều kiện tốt, sống ung dung tự tại. Những người nói không để ý tới vật chất chỉ có hai trường hợp. Một là chưa bao giờ thực sự đặt chân vào xã hội, không ý thức được tầm quan trọng của vật chất. Hai là không tìm được người như vậy nên đành giả bộ không bận tâm vật chất.
Cuộc sống luôn tràn ngập nỗi lo tiền bạc, thiếu bất cứ thứ gì đều không ổn. Nhất là giữa thời đại và hoàn cảnh cực kỳ bất lợi cho sự sinh tồn của người nghèo.
Tài nguyên giáo dục ưu việt, thức ăn sạch, điều kiện chữa bệnh tốt đều là thử thách đối với người nghèo. Đến sức khỏe còn không có được thì nói sống trong sạch, thanh cảnh làm gì.
Nhưng tôi phản đối việc các cô gái lấy chồng giàu chỉ để mua cho mình quần áo đẹp, túi đắt tiền. Trong cuộc sống của người giàu tuy tiền có tính hiện hữu rất cao nhưng chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất.
Nếu sau khi lấy được chồng giàu mà cuộc sống chỉ quanh quẩn việc quần áo đẹp, trang sức đắt tiền thì tôi muốn nói , bạn chỉ lấy được thứ kém quan trọng nhất mà thôi.
Chúng ta có thể lấy chồng giàu, cũng giống như lấy người bình thường, trải qua quá trình quen biết, cảm mến, yêu đương. Nhưng đừng đánh đổi bằng tuổi trẻ và tự trọng của bản thân. Tôi có thể nói với một tinh thần trách nhiệm cao rằng, “làm như vậy cuối cùng chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.”
Liệu có người đàn ông nào ngu ngốc tới mức dâng hiến tình yêu chân thành cho một phụ nữ mang tâm lý như thế?
Nếu anh ta không yêu chân thành thì liệu thứ anh ta cho đi đáng giá bao nhiêu?
Lại nói về cô đàn em khóa dưới của tôi, cách đây không lâu, giữa đêm khuya cô ấy buồn bã gọi điện cho tôi.
Cô ấy nói gần đây phát hiện ra di động của chồng cài mật mã. Thời gian về nhà càng ngày càng muộn, thậm chí không về. Linh cảm thấy có chuyện không tốt, cô hỏi chồng thì anh ta chỉ đáp lấy lệ hoặc là nổi giận đùng đùng, không còn hào phóng với cô ấy như xưa nữa.
Cô ấy hỏi tôi có phải đó là những dấu hiệu của đàn ông ngoại tình hay không?
Tôi không thể trả lời chắc chắn cho cô ấy là chồng cô ấy ngoại tình hay không ngoại tình. Nhưng đàn ông có biểu hiện như vậy, ít nhất cũng là hết yêu rồi.
Cho nên tôi hỏi cô ấy, “nếu anh ta ngoại tình thì em định làm thế nào?”
Ở đầu bên kia điện thoại, cô ấy sững sờ rất lâu, rồi thở dài một tiếng “Đây chính là chuyện hôm nay em muốn hỏi chị. Nếu anh ấy thực sự ngoại tình thì em nên làm gì bây giờ?”
Cô ấy bật khóc nức nở, “chị ơi, giờ em mới hiểu lúc trước chị nói lãng phí nghĩa là thế nào. Cũng tại em đã quá ngu ngốc.”
Tôi muốn giúp cô ấy nhưng lực bất tòng tâm.
Với một người đàn ông có sự nghiệp thành công, hầu hết tài sản đều là tài sản trước hôn nhân, vợ còn phải sống dựa dẫm vào anh ta, thực sự không có điều gì kiềm chế được anh ta. Mà đến thứ để kiềm chế anh ta còn không có thì việc anh ta có yêu người khác hay không, cô ấy cũng chẳng dám hỏi.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc địa vị và nhân cách hoàn toàn không ngang bằng.
Ai thường đọc sách của tôi đều biết, tôi có một cô bạn thân tới mức có thể mặc chung quần, tên là Đương Đương. Trong các bài viết của tôi, khi cô ấy xuất hiện thì nếu chúng tôi không đi mua sắm cũng là đang đi chơi. Nhưng nếu bạn cho rằng cô ấy là một người sống phóng túng, vậy thì bạn lầm rồi.
Cô ấy hơn tôi hai tuổi, cũng xinh đẹp hơn tôi. Chuyện đời cô ấy chắc chắn có thể viết thành một bộ tiểu thuyết vừa mang tính khích lệ phấn đấu, vừa mang tính vui cười hài hước.
Năm Đương Dương 22 tuổi, cô ấy quen chồng mình. Khi ấy giá trị con người anh ấy đã hơn 100 triệu tệ (khoảng 350 tỷ đồng). Hai người qua lại được một thời gian ngắn thì anh ấy đề nghị mua tặng Đương Đương một căn nhà. Cô nàng vội vàng nhận lấy rồi đưa ra một yêu cầu, “muốn quay lại trường học chuyên ngành mà cô ấy thích nhất”.
Với anh ấy, yêu cầu này chỉ là chuyện quá nhỏ. Bèn liên lạc sắp xếp cho cô ấy vào một ngôi trường tốt, rồi đưa cô ấy đi học.
Ban đầu anh ấy cũng không coi đây là chuyện gì ghê gớm. Nhưng Đương Đương lại học tập rất là nghiêm túc, cố gắng tranh thủ 4 năm này để học hết mọi thứ mà cô ấy muốn học .
Tới lúc tốt nghiệp, anh ấy hỏi Đương Đương, “giờ để anh tìm việc cho em hay là em vào thẳng công ty anh làm”.
Đương Đương không chọn đề nghị nào mà nói “mình không chịu được sự gò bó chốn công sở nên muốn phát triển sự nghiệp của riêng mình.”
Thấy Đương Đương nghiêm túc, anh ấy cũng không phản đối. Mà cho cô ấy một số tiền rồi để cô ấy thích làm gì thì làm.
Cô nàng bèn đi thuê mấy gian mặt tiền để mở cửa hàng kinh doanh. Sau khi lời được ít tiền, cô ấy bèn mua lại những gian hàng đó rồi bán chúng vào thời điểm giá thị trường cao nhất. Nhờ vậy mà cũng kiếm được kha khá.
Khi Đương Đương đang thầm đắc ý vì thành tựu của mình. Chồng cô ấy lại nói, “Chút tiền này thì đáng bao nhiêu, còn chưa bằng số lẻ trong lãi cổ phiếu của anh ấy.”
Đương Đương hỏi ra mới biết anh ấy là tay chơi cổ phiếu lão luyện, bèn đề nghị, “khi anh ấy mua gì thì báo một tiếng để cô ấy mua theo”. Nhờ vậy , Đương Đương cũng kiếm được chút đỉnh.
Có số tiền đó cô ấy bắt đầu tính chuyện làm ngành nghề mà cô ấy thực sự yêu thích.
Đến giờ Đương Đương đã có trong tay hai công ty. Năm ngoái để tiện cho việc quản lý và phát triển, Đương Đương sát nhập hai công ty vào làm một.
Chồng Đương Đương cũng nhận ra năng lực của cô ấy. Chủ động trao quyền quản lý tài chính trong công ty của mình cho cô ấy.
Sau khi chúng tôi quen nhau , tôi rất tán thưởng cách đầu tư thời kỳ đầu của Đương Đương.
Cô ấy lườm tôi, “cậu tưởng tớ lợi hại như thế thật đấy à?”
Tôi hỏi cô ấy “tại sao ?”
Cô ấy cười đầy hàm ý “đại thể là trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì cô ấy đều hỏi ý kiến chồng mình. Chồng cô ấy luôn đưa ra góc nhìn mà cô ấy không thể tưởng tượng nổi.”
Cô ấy coi chồng mình như là một vị cố vấn cho sự nghiệp của bản thân, cũng tỉ mỉ tổng kết lại, “Tại sao cùng một vấn đề, mà cái nhìn của anh ấy lại không giống mình nhỉ? Tại sao cùng là một chuyện mà phương pháp xử lý của anh ấy lại khác mình như thế ?”
Nhờ học tập và tổng kết, tầm nhìn và tư duy của Đương Đương ngày càng tăng cao mới có được thành tự sau này.
Đều là lấy chồng giàu nhưng cách sống khác nhau, kết cục cũng khác biệt.
Lấy được chồng giàu là chuyện tốt, vì họ có thể khiến cuộc sống của một cô gái thay đổi hoàn toàn . Nhưng nếu tầm mắt của bạn bị hạn chế ở tiền bạc của anh ta , tôi đành nói là quá lãng phí .
Bạn nên biết rằng với những người đàn ông như vậy, thực ra tiền bạc không hề quan trọng, thứ thật sự đáng giá là các mối quan hệ giao thiệp, tài nguyên trong xã hội, mắt nhìn người, kinh nghiệm sống phong phú và cái nhìn độc đáo trước các vấn đề.
Tiền chỉ là sự biểu hiện tổng hợp cho các năng lực trên mà thôi. Cho nên phụ nữ thông minh sẽ không lấy tiền từ ví của chồng họ, mà sẽ tìm tòi học hỏi từ cái đầu của họ để hoàn thiện bản thân, cố gắng vươn lên, đứng ở cùng độ cao với đối phương chứ không phải để người ta dùng tiền bao nuôi mình.
Bởi vậy lấy chồng giàu không có gì đáng để khoe khoang . Tiền của anh ta không phải tiền của bạn. Anh ta có thể nâng bạn lên trời bất cứ lúc nào, cũng có thể ném bạn xuống đất bất cứ lúc nào. Cảm giác an toàn thực sự không đến từ tiền, mà đến từ năng lực kiếm tiền.
Nếu bạn lấy một người giàu có và ngày ngày hao tâm tổn trí tìm cách moi tiền từ ví anh ta. Suốt ngày nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng anh ta, vậy nhất định sẽ có người phụ nữ trẻ tuổi hơn, có thủ đoạn cao hơn tới thay thế bạn.
Phạm Băng Băng từng nói “tôi không cần lấy đại gia vì tôi chính là đại gia.”
Khí phách và sự tự tin này, bạn có không?
Trong bài viết này tôi không hề có ý khinh thường người nghèo. Vì không phải cô gái nào cũng ảo tưởng mơ mộng, nên mọi người cứ hiểu là tùy suy nghĩ của mỗi người đi. Chẳng qua nhìn từ góc độ khách quan, nếu điều kiện kinh tế có hạn thì có rất nhiều thứ họ không có cơ hội tiếp xúc, cũng không có cơ hội điều kiện thử nghiệm. Đương nhiên khi đó tầm mắt và kiến thức sẽ có hạn chế, ảnh hưởng tới tầm nhìn và tư duy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận