- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 15: Bận rộn là phương thuốc hữu hiệu để chữa mọi "bệnh thần kinh"
Viết văn về tình cảm lâu sẽ thường nhận được đủ kiểu tin nhắn, ví dụ như “gần đây bạn trai em không nhiệt tình bằng ngày xưa, gọi điện nhắn tin cũng không nhiều như trước đây, em nhắn tin thì anh ấy trả lời rất ngắn, hồi xưa anh ấy không như vậy, em nghi ngờ anh ấy đã yêu người khác, nên có âm thầm kiểm tra di động của anh ấy, nhưng lại không phát hiện được gì. Chị Vãn Tình ơi, chị có thể phân tích giúp em được không? Rốt cuộc anh ấy có còn yêu em nữa không?”
Lại ví dụ như “Chị Vãn Tình ơi, năm nay em vừa mới bắt đầu đi làm, em rất yêu quí công việc của mình, em thật sự hài lòng. Quan hệ của em với các đồng nghiệp cũng rất tốt nhưng vẫn có một người khiến em cực kỳ khó chịu. Hôm qua, em chạm mặt cô ta trong thang máy, bèn chủ động chào hỏi cô ta. Kết quả là, cô ta lờ em đi. Đứng gần như thế làm sao cô ta có thể không nhìn thấy em. Em nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu, rốt cuộc em đắc tội với cô ta bao giờ. Chị nghĩ em có nên chủ động hỏi cô ta hay không?”
Rồi ví dụ như “Trong dịp lễ hôm trước bạn trai tặng em một chiếc Iphone 6S. Em đăng lên trang cá nhân, thế mà có người nói là em đang khoe khoang nhưng thật ra em không hề có ý đó. Em chỉ muốn biểu đạt tâm trạng của mình và thể hiện tình cảm với bạn trai thôi mà. Sao họ lại nói về em như thế. Chị Vãn Tình ơi, nếu chị gặp chuyện như vậy thì chị sẽ giải quyết thế nào?”
Mỗi lần đọc được các bình luận này, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là “nếu gặp chuyện như vậy thì tôi sẽ giải quyết ra sao?” mà tôi chỉ cảm thán “cô bé ơi, em rảnh thật đấy”.
Nói thực tôi hoàn toàn cảm thông cho những nghi hoặc, phiền muộn của các cô gái ấy, cũng như rất thấu hiểu cho khao khát rất muốn biết câu trả lời của họ, vì tôi cũng từng như vậy rồi. Nhưng hiện giờ tôi không còn như vậy nữa. Nếu có người hỏi rằng tôi sẽ làm thế nào, tôi sẽ chỉ trả lời một câu “bận rộn là phương thức hữu hiệu để chữa mọi “bệnh thần kinh.”
Trong một cuốn sách Seft- Help tôi thấy câu nói “bận rộn là phương thức hữu hiệu để chữa mọi “bệnh thần kinh” ” là hợp ý tôi nhất. Không thể phủ nhận rằng tôi cũng từng là một người mắc bệnh thần kinh. Lúc ấy, Phỉ Thúy Vân, Ý Hiên còn chưa ra đời , cũng không có các diễn đàn hay mạng xã hội, công việc lại nhàn nhã. Tôi còn ở cái tuổi đầy mơ mộng và chờ mong. Trong tưởng tượng của tôi, người tôi yêu phải đặt tôi lên hàng đầu mọi lúc mọi nơi. Tôi gọi điện thì trong vòng 3 giây phải nghe máy, dù bận rộn đến chân không chạm đất cũng phải quan tâm tôi đã ăn chưa, có ngủ ngon không, tâm trạng thế nào? Nếu không sao có thể gọi là yêu tôi được. Quả thực trong lúc đang yêu nhau say đắm, ông xã tôi làm được hết, nhưng tiệc vui chóng tàn, đôi lúc gọi điện tới còn bị ngắt máy. Thỉnh thoảng nhắn tin mà nửa ngày hồi âm. Tôi cũng nghĩ ngợi vẫn vơ chứ. “Sao lại thế, sao lại ngắt máy?? Đang làm gì? Ở bên ai? Trước đây đâu có như vậy?? Sao không trả lời tin nhắn?? Chưa nhận được hay là cố ý không trả lời?? Không vui??? Thay lòng đổi dạ??”
Nếu chưa có được đáp án, tôi sẽ suy diễn ra vô số khả năng. Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua mà sẽ chất vấn anh ấy “sao lại ngắt điện thoại của em?”
Anh ấy đáp “anh đang họp mà. Lúc ấy anh đang phát biểu, không thể nghe điện thoại của em được.”
Tôi đã thấy dễ chịu hơn đôi chút. Xong lập tức truy hỏi tiếp “vậy sao hồi trước anh không bao giờ ngắt điện thoại của em? Hồi trước anh cũng họp hành suốt cơ mà?”
Bấy giờ anh ấy á khẩu không nói nên lời. Sau đó chúng tôi cãi nhau một trận. Có thể nói tác phẩm những năm ấy chúng tôi thường cãi nhau, gần đây đều xảy ra ở thời kỳ này. Về sau, ông xã tôi đành thành thật khai báo “hồi xưa còn chưa theo đuổi được em, anh nào dám không nhận điện thoại của em. Dù có đang họp thì anh cũng phải ra ngoài nghe điện thoại. Nhưng giờ thì khác rồi, anh còn sự nghiệp của mình nữa, anh phải thông cảm cho anh chứ.”
Tôi không thể chấp nhận được sự thật này, điều này khác xa với sự tưởng tượng của tôi, cho nên tôi không ngừng giận dỗi, trách móc. Nhưng ngoài việc khiến cả hai đều mệt mỏi thì tôi chẳng thu được gì hết. Tuy sau mấy lần tôi dọa dẫm chia tay, anh ấy đã thỏa hiệp rất nhiều, cố gắng sáng trưa tối, mỗi buổi gọi cho tôi một cuộc. Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng. Ai bảo tôi thừa thời gian cơ chứ, rãnh quá thôi mà.
Hơn nữa, sau một thời gian ngắn kiên trì, anh ấy cũng không đảm bảo được việc một ngày gọi 3 cuộc điện thoại. Thường là tới chiều, tôi cũng chưa nhận được cuộc điện thoại nào.
Thế là tôi lại khó chịu, tiếp tục hỏi tội “sao anh không gọi điện cho em? Bây giờ anh chẳng còn quan tâm tới em nữa !!”
Anh ấy vội kêu lên, “Oan uổng quá ! Làm gì có, anh bận lắm, kể cả ngoại tình thì cũng phải có thời gian chứ. Do anh bận tới mức cơm trưa cũng không ăn được đây này.”
Đương nhiên tôi sẽ không tin tưởng lời giải thích đẳng cấp thấp này. “Được rồi, dù trưa không ăn thì kiểu gì anh cũng phải đi vệ sinh đúng không? Nếu anh quan tâm tới em thì dù bận rộn tới chết anh cũng sẽ tranh thủ lúc đi vệ sinh để gọi điện cho em.”
Câu nói này tôi đọc được trên internet. Hình như bài văn đó viết “làm một người đàn ông thực sự quan tâm tới bạn. Dù bận rộn tới mấy cũng sẽ tranh thủ lúc đi vệ sinh mà nhắn tin cho bạn, để bạn biết là anh ấy luôn quan tâm tới bạn.”
Tôi từng tin sái cổ câu nói này, trên đời nào có ai bận rộn đến thế, bận tới mấy cũng phải ăn cơm, phải đi vệ sinh chứ? Bận rộn chỉ là cái cớ mà thôi.
Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn oánh cho kẻ viết bài văn đó một trận. Đây chắc chắn là bài văn được viết bởi một kẻ rảnh quá hóa rồ. Khi bản thân tôi biết thế nào là bận rộn. Dù vào nhà vệ sinh, trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ đến câu chữ, văn chương, ngẫm tới kiểu dáng thiết kế ngọc bích, đủ thứ chuyện ... chẳng mấy khi rảnh để nhắn tin cho đối phương rằng em yêu anh lắm, em nhớ anh lắm.
Đương nhiên đây là chuyện về sau. Lúc đó chồng tôi bị tôi hành hạ quá khổ sở, đành nhắc khéo tôi “lúc rảnh, em có thể học tập nhiều thứ khác, cũng có thể ngẫm xem mình muốn làm gì, dù sao em vẫn còn trẻ mà.”
Còn tôi cũng quá mệt mỏi rồi, thậm chí tôi còn coi thường bản thân “sao suốt ngày bận tâm một người đàn ông đang làm gì, lẽ nào tôi không thể sống phóng khoáng hơn sao?”
Không những thế khi tôi đang làm vậy, tôi cũng thường nghĩ ngợi lung tung, “nếu một hôm, lãnh đạo tái mặt đi vào văn phòng, tôi sẽ lập tức liên tưởng đến việc phải chăng mình đã phạm sai lầm gì đó? Xong thực tế chứng minh, sắc mặt của lãnh đạo thường chẳng liên quan gì tới tôi. Ông ấy chỉ không vui vì những chuyện khác mà thôi.
Tôi quen cô bạn thân Đương Đương vào thời điêm này, tới giờ tôi vẫn biết ơn Đương Đương vì đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn ấy. Sự phóng khoáng và độc lập của cô ấy đã chinh phục tôi. Tôi kể cho cô ấy nghe về nỗi khổ của mình. Cô ấy bĩu môi, chỉ nói ra một câu “Cậu rảnh quá đấy mà. Nếu đủ bận rộn thì cậu chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ ngợi mấy chuyện này nữa.”
Sau đó tôi nghĩ việc tập trung sáng tác. Nhưng tôi vẫn chưa thấy mình đủ bận rộn. Thế là tôi sáng lập Phí Thúy Vân Ý Hiên, rồi mở ra diễn đàn “sống bằng tất cả những gì ta có”. Tôi trở nên ngày càng bận rộn, đôi lúc bận tới mức quên cả ăn cơm.
Tôi bắt đầu nếm trải sự bận rộn của ông xã tôi năm xưa, dần tin rằng khi bận rộn có thể người ta còn quên cả uống nước, tôi không còn tin tưởng mấy lời kiểu như dù bận rộn tới mấy cũng có thể tranh thủ lúc đi vệ sinh để gọi điện cho đối phương.
Bây giờ tôi chỉ tin là khi hết bận người ta mới rảnh để gọi điện cho đối phương. Tôi chợt nhận ra “bệnh thần kinh” của tôi không cần chữa mà tự khỏi.
Người bận rộn sẽ không có thời gian để suy nghĩ lúc này đối phương đang làm gì, cũng không suốt ngày nhìn chằm chằm vào điện thoại để chờ tin nhắn từ đối phương . Càng không bao giờ nghĩ ngợi vẫn vơ, lo được lo mất. Vì họ có nhiều chuyện cần làm. Họ luôn sống rất phong phú. Trong sự bận rộn họ dần tìm được giá trị và vị thế của mình.
Điều khiến người ta mừng rỡ hơn cả, đó là những người mà họ tưởng rằng không quan tâm đến mình lại trở nên quan tâm mình quá mức. Những thứ mà họ từng tìm mọi cách để có được lại xuất hiện vô cùng dễ dàng.
“Cô bé ơi, nếu bạn cảm thấy cuộc sống này gian truân, lòng người không thấy đáy, tình yêu bấp bênh vô định. Cả ngày bạn ăn không ngon, ngủ không yên, bạn không biết nên giải quyết mọi thứ thế nào. Vậy tin tôi đi, bạn chỉ rảnh quá mà thôi. Hãy nhớ lấy câu nói này “bận rộn là phương thức hữu hiệu để chữa trị mọi bệnh thần kinh.” ”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận