- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 16: Khi bắt đầu nỗ lực, mọi khó khăn rồi sẽ qua đi
Một năm trước cô bạn khởi nghiệp một mình của tôi muốn tìm trợ lý nhờ tôi giới thiệu cho cô ấy người phù hợp. Bấy giờ một vị độc giả ở cùng thành phố với tôi đang phải đối mặt với khó khăn trong cuộc sống . Độc giả của tôi không phải người bản địa mà lấy chồng ở đây. Sau khi có con, cô ấy vẫn ở nhà chăm con. Chồng và mẹ chồng đều không quá tôn trọng cô ấy, nói ra, nói vào là chuyện thường. Cô ấy nhịn nhục cũng quen rồi.
Nhưng sau đó có một lần cô ấy mua một bộ sản phẩm trị mụn hết hơn một ngàn tệ. Vì sau khi sinh con thì trên mặt cô ấy có mọc ít mụn. Dù sao cũng là phụ nữ trẻ chưa tới ba mươi, ai chẳng thích làm đẹp. Nhưng hơn một ngàn tệ này lại gây ra đại chiến trong gia đình. Mẹ chồng cô ấy biết liền mắng cô ấy phá ra chi tử, ích kỷ. Con bà ta cực khổ kiếm tiền mà cô ấy không hề tiết kiệm. Cháu thì còn nhỏ, mà mẹ nó không biết lo cho tương lai của nó. Làm vợ kiểu gì thế? Làm mẹ kiểu gì thế?
Chồng cô ấy biết chuyện, không những không bênh vực cô ấy, thậm chí còn nói : “cái mặt của cô ấy có xứng dùng đồ đắt như vậy hay không? “
Lần này cô ấy thực sự tổn thương, cho nên cô ấy nói với tôi.
“Chị Vãn Tình ơi, em đang tìm việc làm. Nếu chị có bất kỳ cơ hội gì thì hãy cho em biết. Dù khó, dù khổ, dù mệt đến mấy em cũng sẵn sàng làm.”
Nói thực, cô ấy không phù hợp với yêu cầu tuyển trợ lý của bạn tôi. Nhưng tôi vẫn muốn cô ấy thử xem. Sau khi nói với bạn tôi về chuyện này, bạn tôi chấp nhận gặp cô ấy một lần. Tối hôm đó, bạn tôi áy náy nói với tôi, cô ấy không trúng tuyển. Vì cô ấy đã ở nhà mấy năm rồi. Dù là kinh nghiệm hay kỹ năng đều không bắt kịp vị trí trợ lý. Mà bạn tôi thì không muốn đào tạo lại một trợ lý từ đầu.
Tôi tỏ ý thông cảm với quyết định của bạn tôi. Nhưng hôm sau bạn tôi gọi điện lại nói với tôi quyết định tuyển cô ấy. Tôi khá bất ngờ , không biết nguyên nhân gì khiến bạn tôi đổi ý.
Bạn tôi nói với tôi, vì hôm qua vị độc giả này của tôi chủ động gọi điện cho cô ấy nói: “Em biết điều kiện của em không phù hợp với yêu cầu của chị. Nhưng em thực sự rất muốn có được công việc này, vì nó liên quan tới tôn nghiêm và địa vị của em trong gia đình. Em có thể chăm chỉ và hết lòng với công việc này hơn bất cứ ai. Em chỉ xin chị cho em ba tháng, những việc em chưa biết làm, em sẽ học. Những thứ em không hiểu, em sẽ hỏi. Trong ba tháng này, chị chỉ cần cho em phí sinh hoạt cơ bản là đủ, em mong chị có thể cho em cơ hội để được độc lập, tự chủ.”
Bạn tôi đã bị cô ấy thuyết phục, quyết định cho cô ấy cơ hội. Đương nhiên cũng không chỉ cho cô ấy phí sinh hoạt cơ bản. Cuối cùng, cô ấy đã chính thức tới làm tại công ty của bạn tôi. Nghe nói, ban đầu đúng là cô ấy làm không tốt, cô ấy không biết làm Powerpoint, không biết cách ghi lại những điểm quan trọng trong hội nghị, càng không biết cách phối hợp các hạng mục công việc. Nhưng cô ấy là người nỗ lực nhất trong công ty, có thứ gì không hiểu, cô ấy sẽ đi hỏi từng điều một. Hằng ngày cô ấy luôn là người ra về muộn nhất.
Bạn tôi có nhắc cô ấy hãy cân bằng tốt công việc và gia đình. Cũng may mẹ chồng và chồng đều khinh thường cô ấy. Đợi cô ấy làm không nổi nữa thì sẽ phải về nhà. Họ chỉ chờ tới ngày ấy, nên cũng không làm khó dễ cô ấy nhiều.
Mà nhân những ngày không bị làm phiền, cô ấy ra sức học tập. Ngoài việc học hỏi người khác cô ấy còn mua rất nhiều sách chuyên môn, cố gắng đọc hết. Cô ấy nỗ lực từng giây, từng phút trong công việc. Chưa bao giờ tám chuyện với người khác, cũng không vui chơi lãng phí thời gian.
Những việc bạn tôi cần cô ấy làm, cô ấy sẽ làm nghiêm túc và cẩn thận. Những việc bạn tôi không giao cho cô ấy, cô ấy cũng cố gắng nghiền ngẫm chúng.
Chưa tới ba tháng, bạn tôi đã cho cô ấy trở thành nhân viên chính thức .
Có lần ăn cơm cùng nhau, bạn tôi cười bảo với tôi, “Suýt nữa thì tớ đã bỏ qua trợ lý giỏi nhất thế gian. Trong công ty của tớ, không ai chuyên nghiệp và nỗ lực hơn cô ấy. May mà lúc trước tớ mềm lòng, mới hơn 2 tháng, mà cô ấy đã giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy. Thực ra làm trợ lý không yêu cầu cao về chuyên môn, chỉ cần chăm chỉ, nghiêm túc là được. Bây giờ cô ấy có thể giải quyết thỏa đáng mọi công việc mà tớ giao cho rồi.”
Khi tôi gặp lại cô ấy, sự tự ti và mê mang đã bị thay thế bởi phong thái nghiêm túc và kiên nghị. Thần thái cũng tuyệt hơn trước rất nhiều.
Khoảng một năm sau, bạn tôi định mở một công ty con ở thành phố khác. Khi một lần nữa đối mặt với vấn đề ứng cử viên. Bạn tôi có ý muốn muốn phái cô ấy tới công ty mới phụ trách quản lý, nhưng cũng có phần lo lắng.
Thứ nhất việc cô ấy làm trợ lý quá tốt, bạn tôi không nỡ để cô ấy đi. Cô ấy thông hiểu mọi thói quen và phong cách làm việc của bạn tôi. Hai người làm việc vô cùng ăn ý.
Thứ hai, cô ấy là người có gia đình ở đây. Cử cô ấy tới một thành phố khác thì sợ cô ấy không muốn, cũng sợ ảnh hưởng tới gia đình cô ấy.
Khi bạn tôi đang do dự thì cô ấy lại chủ động tìm tới bạn tôi và xin đi giết giặc. Lần này cô ấy không được ăn cả ngã về không như lúc xin việc mà phân tích cho bạn tôi đâu ra đấy.
Cô ấy nói, “Không ai hiểu rõ bộ máy vận hành của công ty hơn cô ấy. Cũng không ai hiểu rõ yêu cầu của bạn tôi hơn cô ấy. Nếu để cô ấy phụ trách công ty mới thì chắc chắn cô ấy sẽ quản lý công ty thật tốt với toàn bộ nhiệt huyết của mình.”
Bạn tôi đã bị thuyết phục, chỉ nói một câu. “Nếu người nhà ủng hộ quyết định của em, vậy em sẽ trở thành tổng giám đốc của công ty mới này.”
Thực ra khi cô ấy đề nghị chủ động phụ trách công ty mới cũng chưa biết mẹ chồng và chồng sẽ phản ứng ra sao. Nhưng lần này cô ấy đã sớm quyết định sẽ không giao quyền sinh hoạt vào tay bất kỳ ai. Cô ấy không muốn sống những tháng ngày phụ thuộc. Cô ấy muốn sống có niềm tin và tự trọng. Dù phải đánh đổi nhiều thứ thì cô ấy cũng không hối tiếc.
Nhưng không ngờ khi cô ấy nói chuyện này với người nhà . Chồng cô ấy chỉ do dự một lúc rồi đồng ý ngay. Phản ứng của mẹ chồng càng ngoài dự đoán, khi bà cụ biết cô ấy có thể trở thành tổng giám đốc của công ty mới thì không những không ngăn cản mà còn hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô ấy. Mẹ chồng vỗ ngực nói với cô ấy, “Yên tâm đi, mẹ sẽ trông cháu giúp con. Nếu con nhớ nó thì mẹ sẽ dẫn nó tới chỗ con. Dù sao hai thành phố cũng chỉ cách nhau có 2 tiếng đi xe.”
Bấy giờ cô ấy mới nhận ra sau hơn một năm nỗ lực, thái độ của mẹ chồng đối với cô ấy đã khác hẳn. Từ khi sự nghiệp của cô ấy đi lên, mẹ chồng đã không còn nói ra nói vào, lạnh lùng, nghiêm khắc với cô ấy nữa. Thỉnh thoảng cô ấy tăng ca, mẹ chồng còn phần cơm cho cô ấy, chẳng qua vì quá bận rộn nên cô ấy mới không chú ý tới những việc này mà thôi.
Gần đây cho dù cô ấy mua thứ gì thì mẹ chồng cũng rất ít khi phàn nàn. Vì thu nhập của cô ấy đã đủ để chi tiêu cho bản thân. Thậm chí còn đủ chi tiêu cho cả con cô ấy. Cô ấy cũng dần có vòng giao thiệp của mình , không còn ru rú ở nhà, chẳng biết đời mình sẽ đi về đâu.
Chồng cô ấy cũng không còn vênh váo sai khiến cô ấy nữa. Tháng trước anh ta còn chủ động mua thuốc bổ cho cô ấy để cô ấy bồi bổ, đừng quá bận rộn mà khiến sức khỏe đi xuống.
Ban đầu lý do khiến cô ấy muốn độc lập tự chủ là vì muốn người nhà này thấy được cô ấy có thể sống một cách đường hoàng. Cô ấy muốn dùng hành động thực tế cho hả giận.
Nhưng khi cô ấy thực sự làm được, cô ấy lại không còn suy nghĩ đó nữa. Bởi vì trong quá trình nỗ lực, người được lợi nhất chính là bản thân cô ấy. Cho nên mọi thứ khác đều trở nên không quan trọng.
Trong lần trò chuyện gần đây nhất với tôi, cô ấy nói , “em từng thường xuyên phiền chị để hỏi bí quyết sống chung với mẹ chồng, phương pháp lấy lòng chồng. Nhưng giờ em mới hiểu, mọi bí quyết phương pháp đều không đáng tin bằng nỗ lực của chính mình. Khi bản thân em không có giá trị, trong mắt người khác bí quyết của em chỉ là sợ sệt, lấy lòng. Phương pháp của em chỉ là nịnh bợ, khép nép. Chỉ khi bản thân em không ngừng nỗ lực thì mọi khó khăn mới thực sự qua đi.”
Rất nhiều cô gái đi hỏi thăm khắp nơi các phương pháp giải quyết chuyện vợ chồng gia đình. Nhưng họ không biết rằng mọi phương pháp giải quyết đều ở trên người mình .
Có câu nói này rất hay, chỉ người buộc nút mới tháo được nút. Người khác không thể giải quyết được vấn đề trong cuộc sống hiện thực của bạn. Tất cả đều dựa vào chính bạn. Mà phương pháp hữu dụng nhất chính là cố gắng nỗ lực. Dù là hoàn thiện bản thân hay để phát triển sự nghiệp thì đều có tác dụng hơn hỏi thăm cầu cứu khắp nơi. Khi bạn có giá trị, bạn mới có tôn nghiêm. Chỉ người có tôn nghiêm, có giá trị mới nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Nếu bạn muốn làm chủ cuộc sống của mình, nếu bận muốn nhận được sự tôn trọng, bạn xứng đáng có được, còn chần chừ gì nữa mà không nỗ lực đây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận