- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 18: Hạnh phúc và không hạnh phúc chỉ khác nhau một điều
Gần đến tết những lời mời dự tiệc cũng đặc biệt nhiều, người bạn R của tôi khánh thành nhà mới, mời chúng tôi tới ăn bữa cơm thân mật. Năm nay chúng tôi cũng đang sửa nhà chẳng qua chưa chuyển vào nên rất hứng thú với cách trang hoàng nhà cửa của gia đình khác. Hơn nữa R lại nấu ăn rất ngon, dưới 2 sự mê hoặc, tôi và ông xã vui vẻ tới nhà họ.
Ngoài chúng tôi, R còn mời hai đôi vợ chồng khác. Chồng R sợ chúng tôi buồn chán bèn lấy ra hai bộ bài tây để chúng tôi chơi tiến lên. Còn R thì bận việc trong bếp, thỉnh thoảng lại có hương thơm đồ ăn bay ra. Chồng R cũng không chơi cùng chúng tôi mà ở trong bếp giúp đỡ cô ấy.
Chợt 1 tiếng “xoảng” vang lên. Là tiếng đồ vật bị vỡ. Chúng tôi không hẹn mà cùng quay ra nhìn. Hóa ra R bưng một bát cá dưa chua lớn ra, nhưng vì trên tay có dầu trơn nên không cầm chắc được và làm rơi.
Thấy chúng tôi đều dừng chơi, cô ấy ngại ngùng nói, “Xin lỗi mọi người, tớ vụng quá.”
Bát cá dưa chua kia cực kỳ lớn, còn toàn là dầu mỡ. Có thể nói là phòng bếp trở nên vô cùng bừa bộn. Chồng R vội chạy tới xem xét, cũng ngây người một thoáng, R vội nói, “tại em vụng quá. Có bát cá cứ thế mà vỡ mất rồi. Anh ra chơi với mọi người đi, để em dọn cho.”
Thế nhưng biểu hiện của chồng R lại khiến tôi cảm động tới tận bây giờ. Anh ấy đi qua những mảnh vỡ và những vệt dầu lênh láng, nắm lấy tay vợ xem xét thật kỹ, “bình thường em đâu phải người bất cẩn, có phải em bị bỏng nên mới trượt tay không? Cho anh xem thử nào?”
Có lẽ vì chúng tôi đều ở đây nên R khá thẹn thùng, muốn rút tay về, “không, không, lúc múc ra em không cẩn thận làm rớt dầu ra ngoài bát, cho nên mới trượt tay làm rơi. Em xin lỗi.”
Chồng R nói, “Có gì đâu mà xin lỗi. Ai sống trên đời mà chẳng làm đổ đồ đạc mấy lần. Tất cả là lỗi tại anh, lẽ ra anh nên giúp em bưng cá ra trước, rùi mới đi nạp điện.”
R đẩy chồng một cái, “Ở đây toàn mảnh vỡ với dầu mỡ, em dọn chỗ này cái đã.”
Dứt lời R liền muốn đi lấy cây lau nhà. Chồng cô ấy vội ngăn cô ấy lại, “em về phòng thay quần áo trước đi, chỗ này để anh dọn cho.”
R cũng không tranh việc với chồng, chẳng qua nhìn cá rơi đầy đất, cô ấy tiếc lắm. Chúng tôi vội nói, “Có cá hay không cũng không quan trọng, có vài món ăn gia đình đơn giản là được rồi. “
Chồng R một mình dọn dẹp sạch sành sanh. Chúng tôi muốn giúp đỡ nhưng đều bị anh ấy ngăn lại. Tới lúc dọn xong, anh ấy lại vào bếp giúp đỡ R. Sau đó R lại nấu một món cá khác cho chúng tôi ăn. Còn có khoảng 10 món ăn gia đình nữa.
Bữa cơm ấy là bữa cơm khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất. Không phải vì R nấu quá ngon, dù sao thời đại này đồ ăn ngon tới mấy mình đều thưởng thức rồi. Mà vì bữa cơm này tràn đầy tình yêu.
Lúc ăn cơm chúng tôi còn chưa động đũa, chồng R đã nói, “tôi thích nhất là cơm vợ nấu. Tôi không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của mọi người không, nhưng tôi thì thích lắm. Cho nên tôi không khách sáo nữa, mọi người cũng đừng ngại nhé.”
Gần như ăn món nào anh ấy cũng khen ngợi R một câu, khen tới mức R phải ngại ngùng, “nào có ai khen vợ mình như thế.”
Chồng R bèn nghiêm túc nói với chúng tôi, “khen vợ mình thì có gì sai. Nếu không thấy vợ mình tốt thì lấy về làm gì. Vợ tôi chắc chắn là rất tuyệt đúng không nào?”
Chúng tôi đều gật đầu cười. Trong lòng khá xúc động. Con của R cũng 12 tuổi rồi, vậy mà hai vợ chồng vẫn ngọt ngào như đang ở tuần trăng mật. Không thể phủ nhận rằng đây chính là nghệ thuật của tình yêu.
Nhớ lại lần tôi ăn cơm ở nhà một người bạn khác mấy năm trước, cũng bữa cơm ấy lại hoàn toàn trái ngược. Dùng từ náo loạn để hình dung là phù hợp nhất.
Tôi đã quên tại sao lần ấy tôi lại tới nhà họ ăn cơm, chỉ nhớ mỗi lần cô vợ bưng lên một món ăn, anh chồng đều soi mói chê bai một phen. “Món này mặn thế? Em cho bao nhiêu muối đấy?”
Cô vợ nếm thử một chút, “Có mặn đâu?”
Anh chồng liền bực bội, “em nấu nên em không thấy mặn là đúng rồi. Ngày nào cũng ở nhà và nấu cơm còn không xong, không bù cho vợ nhà người ta, vừa đảm đang vừa giỏi kiếm tiền.”
Cô vợ cũng không vui, đáp lại, “Chồng nhà người ta còn vừa giỏi kiếm tiền, vừa chăm giúp vợ việc nhà kia kìa. Anh thì sao? Ngoài chê bỉ, chê bôi, còn làm cái gì được nữa? Anh chê em nấu không ngon thì anh tự đi mà nấu. Soi mói, bỉ bôi thì ai mà chả làm được.”
Anh chồng liền quay sang nói với chúng tôi, “Thấy chưa? Tôi nhẫn nhịn cô ấy suốt mười mấy năm rồi đấy. Chỉ ra lỗi sai cho cỗ, nhưng cỗ chưa từng khiêm tốn tiếp thu. Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới cưới phải cỗ.”
Chúng tôi vội khuyên nhủ, “Chuyện nhỏ ấy mà. Chuyện nhỏ ấy mà. Một bữa cơm thôi, ăn gì đâu có quan trọng. Quan trọng là cả nhà hòa hợp êm ấm.”
Vì ngại chúng tôi ở đây nên họ cũng ngừng cãi vã. Nhưng bữa cơm đó chúng tôi nuốt không trôi, chúng tôi cứ áy náy, nếu chúng tôi không nhận lời mời thì có lẽ họ sẽ không cãi nhau.
Nhưng họ không hề cảm thấy điều đó. Mà còn nói rất nhiều lời châm chọc, mắng nhiếc đối phương khiến chúng tôi phải xoa dịu, khuyên nhủ họ.
Chúng tôi lẳng lặng ăn cơm, ậm ừ đáp lời, chỉ sợ bất cẩn khơi lên ngọn lửa chiến tranh giữa họ. Ăn cơm xong chúng tôi vội vàng kiếm cớ ra về.
Từ biệt vợ chồng R, một anh chồng khác cảm thán, “trước kia tôi cứ nghĩ vợ chồng với nhau mà quá khách sáo thì thật là giả dối, có gì nói đó mới là vợ chồng, nhưng giờ tôi lại thấy, vợ chồng mới cần thưởng thức khen ngợi nhau. Đó là tình yêu, không phải giả dối.”
Chúng tôi đều gật đầu đồng tình, dọc đường đều trò chuyện về cách chung sống trong gia đình. Người ta nói gia đình hạnh phúc đều giống nhau, gia đình bất hạnh thì mỗi nhà mỗi cảnh. Thực ra tôi cho là ngược lại, gia đình bất hạnh đều giống nhau, giữa vợ chồng không phải là chỉ trích soi mói thì cũng là trừng mắt nạt nộ. Không bỉ bai chê bôi thì cũng làm tổn thương lẫn nhau .
Ngẫm lại những tháng ngày trước khi kết hôn, vợ chồng cũng thấy nhau chướng mắt như vậy ư? Chắc chắn là không rồi? Nào có ai thích hành hạ bản thân kiểu thế? Vậy cớ sao tất cả lại thành ra thế này??
Còn gia đình hạnh phúc thì mỗi nhà một kiểu, có thể là người yêu trong cuộc sống, có thể là tri kỷ trong sự nghiệp, có thể là tri âm trong sở thích. Xong họ luôn có một điểm tương đồng, ấy là “lấy anh em không hối hận, trong mắt em anh luôn là người tuyệt vời nhất. Cho nên em ca ngợi anh, thưởng thức anh, quý trọng anh.
Người hạnh phúc hơn người không hạnh phúc ở nhiều điểm. Nhìn từ điều kiện bên ngoài, thì tuyệt đối không phải. Có những người tuy sự nghiệp ưu tú, điều kiện kinh tế vượt trội, nhưng gia đình bất hạnh. Trái lại, những người sống hạnh phúc lại có sự nghiệp rất bình thường, hoàn cảnh kinh tế không nổi bật. Nhưng kiểu người thứ hai thường có đôi mắt nhận ra ưu điểm của bạn đời và một trái tim luôn trân trọng bạn đời.
Bạn thân mến ơi, giữa hạnh phúc và không hạnh phúc thực ra chỉ khác nhau ở điểm này. Có đôi mắt nhận ra ưu điểm của bạn đời và một trái tim luôn trân trọng bạn đời, xin hỏi bạn đã có chưa?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận