- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 19: Tình cảm đẹp đẽ nhất chắc chắn có thể công khai xuất hiện dưới ánh Mặt Trời.
Có lần tôi tới thành phố bên cạnh làm việc, khi tới khách sạn thì bất ngờ gặp người quen. Đối phương là đồng nghiệp cũ của tôi, khi thấy tôi cô ấy thoáng bối rối, ánh mắt trốn tránh . Lúc tôi nhìn thấy một người đàn ông khác đi ra mới chợt hiểu lý do tại sao.
Tôi không phải một người nhiều chuyện, nên chỉ khẽ mỉm cười gật đầu rồi đi mất. Ngày hôm sau khi quay về cô ấy inbox cho tôi, tôi vờ như quên mất chuyện hôm trước, để cô ấy khỏi lúng túng, hàn huyên chừng 10 phút, cô ấy chủ động hỏi tôi : “cậu có muốn nghe chuyện của tớ không?”
Tôi gửi cho cô ấy một icon ý rằng nếu cô ấy sẵn lòng nói thì tôi sẽ lắng nghe. Trong một tiếng tiếp đó, cô ấy tỉ mỉ kể lại cho tôi câu chuyện về cô ấy và người đàn ông kia. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy liền tới làm việc ở thành phố này, cha mẹ cô ấy đã ly hôn từ khi cô ấy còn nhỏ. Vì hạnh phúc riêng của mình cả cha lẫn mẹ đều không muốn nuôi cô ấy. Cả hai bèn gửi cô ấy ở nhà bà nội, cũng may bà nội rất tốt với cô ấy, nhưng dù bà nội có thương yêu cô ấy đến mấy thì cũng không thể bù đắp được sự bỏ rơi và tổn thương mà cha mẹ đã gây ra cho cô ấy. Cho nên cô ấy luôn tự ti, sống hướng nội. Cho tới khi tốt nghiệp đại học, cô ấy cũng chưa yêu ai bao giờ. Cô ấy nghĩ mình là một người đến cha mẹ còn căm ghét thì sẽ không có người đàn ông tốt nào yêu cô ấy. Cho nên cô ấy vẫn lẳng lặng làm tốt bổn phận của mình như một người vô hình, chưa từng làm phiền người khác.
Mãi tới khi một người đàn ông xuất hiện. Người đàn ông này rất ưu tú, còn trẻ tuổi, nhưng đã có sự nghiệp thành công, cũng đã lập gia đình từ lâu, anh ta là nhân tài được mời về từ công ty khác, cũng là lãnh đạo bộ phận của cô ấy. Trong bộ phận có rất nhiều con gái, có người hoạt bát hướng ngoại, có người đa tài đa nghệ, có người khôn khéo giỏi làm, giữa vô vàn cô gái cô ấy là người lặng lẽ nhất, luôn im lặng giấu mình trong một góc nhưng không hiểu sao lại lọt vào mắt của người đàn ông kia.
Có một lần khi cô ấy còn chưa làm xong việc, ở lại văn phòng tăng ca, mà anh ta đã họp xong rồi, vừa hay phải quay lại văn phòng để lấy laptop, thấy cô ấy bèn thuận miệng hỏi: “ăn cơm chưa?”
Cô ấy nhìn xung quanh mới nhận ra trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô ấy, nên vội trả lời, “Em làm xong kế hoạch ngày mai rồi sẽ đi ăn.”
Đối phương khẽ nhíu mày nói, “Công việc có quan trọng tới đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe, để anh dẫn em đi ăn cơm.”
Lúc đó cô ấy ngây ngẩn cả người, bối rối mà nói không cần. Nhưng đối phương lại rất kiên trì cũng nói, “em cứ làm kế hoạch đi, anh sẽ đợi em.”
Thực ra cô ấy đã làm gần xong kế hoạch rồi. Vì lời mời của anh ta mà đầu óc của cô ấy trống rỗng, đã sớm không làm tiếp được nữa. Thế là cô ấy cứ thế đi ăn cơm cùng anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc gần gũi với anh ta. Anh ta chu đáo, ga lăng, trẻ tuổi, tài cao. Tất cả tạo nên sự quyến rũ chí mạng, khiến cô ấy yêu anh ta như thiêu thân lao vào lửa.
Con gái trẻ, đặc biệt là những cô bé chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương, gần như không có khả năng miễn dịch với tình yêu. Nội tâm của cô ấy từng chống cự, lý trí cũng từng can ngăn. Nhưng sự ái mộ mãnh liệt đã khiến cô ấy hoàn toàn bại trận. Cuối cùng cô ấy vẫn ở bên anh ta.
Lúc mới yêu bao giờ cũng ngọt ngào đến say lòng người. Hai người ở bên nhau là hoa xuân trăng thu, là gió hạ tuyết đông, chỉ trách không thể xem hết cảnh đẹp bốn mùa.
Hai người ở cùng một công ty nên việc yêu nhau là hoàn toàn bí mật. Bình thường ở công ty hai người thường làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn xa cách hơn với người bình thường. Chỉ những khi không có ai, họ mới dám để mặc ánh mắt của mình lưu luyến trên người đối phương.
Khi hẹn hò hai người càng phải cẩn thận hơn, giống như dân xã hội đen vậy. Chưa bao giờ dám cùng ra cùng vào, cũng không dám hẹn hò ở thành phố này.
Lâu dần nỗi thương cảm trong lòng cô ấy bắt đầu tăng lên, lo được, lo mất, tất cả đều bất chợt sinh sôi.
Nhưng dù vừa trẻ tuổi, vừa ngây thơ, cô ấy cũng biết tình cảm này không thể tiết lộ với bất kỳ ai, một chữ cũng không thể nói.
Đúng lúc này tôi lại vô tình bắt gặp cô ấy.
Cô ấy nói, “Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy có một thoáng hoảng loạn và sợ hãi. Nhưng sau đó lại thấy như trút được gánh nặng. Thậm chí còn vui mừng và nhẹ nhõm. Cho nên dù tôi không hỏi, cô ấy cũng muốn chủ động kể cho tôi nghe, vì cô ấy thực sự nhẫn nhịn quá khổ sở rồi.”
Cô ấy kể cho tôi rất nhiều chi tiết nhỏ. Kể suốt 2 tiếng đồng hồ, đến cả việc lần đầu hẹn hò đối phương mặc quần áo màu gì, nói mấy câu, từng nét mặt của anh ta cô ấy đều ghi nhớ.
Để tâm như vậy tôi hiểu cô ấy đã quá yêu anh ta rồi. Cô ấy hỏi tôi, “Vãn Tình, cậu có nghĩ anh ấy yêu tớ không?”
Câu hỏi này khiến tôi rất khó xử. Thường xuyên có những cô gái kể cho tôi chuyện tình cảm của họ rồi hỏi tôi một câu, “Cô nghĩ anh ấy có yêu tôi không?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào mới vẹn cả đôi đường. Nếu nói anh ta không hề yêu cô thì chắc chắn không được rồi. Con người ở bên nhau ít nhất cũng có cảm tình, lâu dần tình cảm sẽ nẩy sinh, nhưng thứ đó dù sao vẫn cách tình yêu một bước.
Xong tôi hiểu rằng, các cô gái đang chìm đắm trong tình yêu đâu chịu chấp nhận đáp án đối phương không đủ yêu mình. Đúng hơn là anh ta chỉ yêu chính bản thân anh ta. Dù có người phân tích cho họ nghe thì họ cũng sẽ tìm ra vô số chi tiết nhỏ để chứng minh tình cảm này không phải là ảo giác đơn phương.
Cho nên tôi hỏi ngược lại “Cậu nghĩ anh ta có yêu cậu không?”
Cô ấy thoáng do dự, “đôi lúc tôi cảm thấy anh ấy có yêu tớ, đôi lúc lại cảm thấy anh ấy cũng không yêu tớ lắm.”
Tôi mới nói, “Thực ra trong chuyện tình cảm, cảm giác của cậu là quan trọng nhất, nếu cậu thấy rất yêu thì chính là rất yêu, vì cậu cảm nhận được mà. Nếu cậu cảm thấy không yêu lắm thì chính là không yêu lắm. Tiêu chuẩn và những điều mà người khác nhận biết được đều không thể thay thế được cảm nhận trong lòng cậu.”
Tôi hỏi cô ấy, “tương lai cô ấy dự định thế nào.”
Cô ấy chợt im lặng, một lúc sau mới đáp, “qua những chi tiết nhỏ thì tớ cảm thấy anh ấy rất yêu tớ. Nhưng một khi nghĩ tới tương lai, tớ sẽ thấy hoang mang vô định. Anh ấy chưa bao giờ nói với tớ về tương lai mà tớ cũng không dám hỏi.”
Tôi nghĩ thực ra trong lòng cô ấy hiểu rõ tương lai là đề tài cấm kỵ giữa hai người, một khi nhắc tới là mọi ngọt ngào ân ái đều biến mất, chỉ còn lại sự thật. Tôi chưa bao giờ cho là sau khi kết hôn thì bạn sẽ không gặp được tình yêu đích thực. Tình yêu là một thứ rất trừu tượng, đôi khi lý trí và hiện thực đều sẽ bại trận dưới tay nó. Nhưng nếu một người đàn ông ở bên hai người phụ nữ cùng một lúc thì chắc chắn đó không phải là tình yêu đích thực .
Bởi vậy mỗi lần có cô gái hỏi tôi “Chị Vãn Tình ơi, chị có tin một người đàn ông có thể yêu hai người phụ nữ cùng lúc không?” Hoặc là “Chị Vãn Tình ơi, chị nghĩ một người đàn ông vừa có vợ vừa có tình nhân, vậy thì trong thâm tâm anh ta yêu ai hơn ai?”
Tôi đều trả lời ngay mà không hề do dự “Bạn thân mến, tôi tin rằng người anh ta yêu không phải vợ mình, cũng không phải tình nhân, mà là bản thân anh ta. Nếu thực sự yêu một người, đương nhiên sẽ để cô ấy được quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời. Nếu anh ta không làm vậy thì đó là bởi anh ta chỉ muốn bản thân được toại nguyện, muốn đạt được thứ gọi là trách nhiệm, là đạo đức, là viên mãn. Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta yêu vợ. Chẳng qua sau khi tính toán thiệt hơn, anh ta chọn giữ nguyên hiện trạng mà thôi. Anh ta muốn vẹn cả đôi đường, có điều anh ta đã hi sinh hạnh phúc của hai người phụ nữ.”
Cô ấy lại hỏi tôi, “Tôi thấy anh ta là người thế nào?”
Lần này không giữ ý nữa, tôi đáp, “Nếu hiện tại anh ta nhận ra mình có cảm tình với cậu, anh ta quyết đoán cắt đứt tơ tình. Làm vậy tuy tiếc nuối nhưng tớ sẽ khâm phục sự tỉnh táo của anh ta. Nếu khi anh ta nhận ra mình đã yêu cậu rồi, anh ta quyết đoán ly hôn để lấy cậu, làm vậy tuy không trọn vẹn, nhưng tớ cũng coi trọng sự khí phách của anh ta.”
Nghe tôi nói thế cô ấy im lặng rất lâu. Cuối cùng cô ấy hỏi tôi, “liệu trong lòng cậu có thầm khinh thường tớ hay không?”
Tôi đáp “không”.
Cô ấy gần như trút được gánh nặng.
Này những cô gái đơn thuần, ngây thơ, chắc chắn tôi sẽ không đứng ở góc độ của đạo đức để khiển trách các bạn. Vì chúng ta không phải thánh nhân, ai cũng có thể phạm sai lầm. Song tôi muốn các bạn hiểu, khi bạn thấy anh ta về nhà, bạn thực sự không đau lòng ư?? Khi bạn không thể ở bên anh ta một cách quang minh chính đại, bạn thực sự không oán hận?? Không hối tiếc ?? Khi bạn thấy những đôi tình nhân khác tay trong tay dưới ánh mặt trời, bạn thực sự không hâm mộ ước ao??
Tình cảm đẹp đẽ nhất là tình cảm có thể công khai xuất hiện dưới ánh mặt trời, trong nụ cười không có đau khổ mà chỉ có vui cười hạnh phúc. Ở nơi đất khách quê người, khi chúng ta thật sự yêu một người, liệu chúng ta có hi vọng anh ấy sống trong bóng tối, gặm những nỗi đau khổ và sự cô độc một mình hay không?
Chúng ta sẽ không hi vọng điều đó, chắc chắn chúng ta sẽ cùng anh ấy đứng dưới ánh mặt trời, nắm chặt tay nhau thản nhiên đối mặt với mọi thử thách trên thế gian này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận