- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 21: Kiểu đàn ông nào khiến bạn xứng đáng dùng một đời báo đáp
Tôi vốn là người sợ lạnh, cứ đến mùa đông là tôi lại thích tới trung tâm nghỉ dưỡng ở chỗ chúng tôi. Đầu tiên là tắm nắng một lúc rồi thay đồ ngủ. Sau đó tìm một góc yên tĩnh để bắt đầu sáng tác. Một khi đã ngồi là phải ngồi hơn nửa ngày. Dần dần tôi trở nên thân thiết với bà chủ của trung tâm đó.
Hai hôm trước, trời cực kỳ lạnh, tôi ôm máy vi tính lên đó. Vì thời tiết khắc nghiệt nên tôi thấy cả người đều nhức mỏi. Vậy là tôi liền gọi tới massage. Chị thợ massage cũng là người quen, vừa làm vừa tán gẫu với tôi, trong giọng chứa đầy sự thương cảm.
“Hình như chị đã massage cho em 6-7 năm nay rồi. Không biết đây có phải là lần cuối cùng hay không?”
Tôi sửng sốt, hỏi chị ấy có phải chị ấy muốn nghỉ việc về quê hay không?
Chị ấy đáp không phải, có lẽ sau này chị ấy sẽ tới làm ở nơi khác. Tôi hỏi chị ấy, “Đang yên đang lành sao tự nhiên phải chuyển sang làm nơi khác?”
Chị ấy thở dài đáp, “không được làm nữa. Chẳng biết lần sau em tới thì chỗ này còn mở cửa không?”
Tôi ngày càng hoang mang hơn, theo tình hình những năm trước thì giáp tết là giai đoạn ăn nên làm ra. Sao lại đóng cửa cơ chứ?
Chị ấy thấy tôi không biết gì cả, bèn nói, “Chỗ này sắp thành bị bán đi rồi. Nghe nói sau khi bị bán đi thì sẽ trở thành khách sạn.”
Tôi ngạc nhiên lắm, vì đây là trung tâm nghỉ dưỡng kinh doanh tốt nhất thành phố này. Mấy tháng trước tôi còn nghe bà chủ nói định mua lại tòa nhà kế bên, nhưng giá tiền còn chưa thương lượng xong. Tôi liền hỏi có chuyện gì vậy. Chị thợ massage cũng không dài dòng, mà kể hết đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.
Chị ấy kể, “Dạo trước đã nghe người ta đồn đại, nhưng vẫn không tin, có điều bây giờ tất cả gần như đã chắc chắn rồi, mấy hôm trước người mua còn tới xem thử, đại thể là chồng của bà chủ cũng có một công ty. Lúc trước anh ta đứng ra vay đảm bảo cho bạn, nhưng giờ người bạn kia đã trốn ra nước ngoài, khoản vay này liền rơi xuống đầu anh ta.” Còn vay cụ thể là bao nhiêu thì chị thợ massage cũng không rõ. Có người bảo là 50 triệu tệ, có người bảo là 80 triệu tệ. Nhưng nói chung là một khoản vay rất lớn. Mấy năm qua tình hình kinh tế luôn bất ổn, công ty của chồng bà chủ vốn đã làm ăn không tốt, lại thêm chuyện này, giờ không thể kinh doanh tiếp nữa. Nhưng dù vậy cũng không thể giải quyết được khoản vay khổng lồ kia.
Chị thợ massage cảm thán, “bà chủ chúng tôi thật có tình nghĩa, cô ấy còn chẳng mắng chồng lấy một câu, mà cứ thế bán trung tâm đã kinh doanh mười mấy năm này đi để san sẻ gánh nặng với chồng.”
Trước mắt tôi chợt hiện lên một khuôn mặt hiền hòa, thanh tú. Từ khi tốt nghiệp tôi đã quen cô ấy rồi. Hồi đó, nơi này chỉ là một trung tâm nho nhỏ, bình thường. Nhưng phục vụ tốt, giá cả hợp lý, rất phù hợp với khả năng chi tiêu của tôi bấy giờ. Đặc biệt vì bà chủ là người am hiểu văn hóa nên nơi này chưa bao giờ có các hạng mục phục vụ dung tục, thấp kém. Thời điểm đó, chuyện kinh doanh cũng bình bình. Người thời ấy chưa sẵn lòng hưởng thụ như bây giờ. Chính mắt tôi đã thấy chuyện kinh doanh ở nơi này dần dần khởi sắc, từ từ mở rộng cho tới quy mô ngày hôm nay.
Tôi biết rõ trung tâm nghỉ dưỡng này chứa đựng mười mấy năm thanh xuân và tâm huyết của cô ấy. Gọi nó là con trai của cô ấy cũng không ngoa. Bởi vì cô ấy quản lý rất chuyên tâm nơi này, mới đông khách tìm đến như vậy.
Tôi hỏi chị thợ massage, “bà chủ đâu rồi?”
Chị ấy lắc đầu nói “không biết, khoảng mấy ngày nay không thấy bà chủ tới đây.”
Tôi thấy rất hụt hẫng, rất thất vọng, cả ngày hôm đó, tôi sáng tác trong trạng thái mất tập trung. Bên cạnh thỉnh thoảng cũng có người xì xào bàn tán. Xem ra rất nhiều người đều biết nơi này sắp bị bán đi.
Có lẽ vì tôi có mười năm tình cảm với nơi này, nên mấy ngày sau đó, tôi tới khá nhiều lần. Hôm trước, khi tôi thay quần áo xong định về nhà thì tình cờ gặp bà chủ ở cổng. Cô ấy trông không hề tiều tụy, trên mặt vẫn là nụ cười hiền hòa, thấy tôi thì cười hỏi, “Có rảnh không? Vào phòng làm việc của tôi ngồi uống nước nhé?”
Tôi gật đầu quay trở lại.
Cô ấy quan sát cả căn phòng bằng ánh mắt đầy lưu luyến.
“Mấy hôm nay tôi đã nghĩ không biết cô có tới đây hay không. Mọi người là khách hàng lâu năm nhất của nơi này. Dù sao tôi cũng phải thông báo với mọi người một tiếng”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng rất thương cảm, hỏi cô ấy lời đồn ngoài kia có thật hay không.
Cô ấy gật đầu. Tôi không kìm lòng được mà hỏi, “Nơi này là tâm huyết của cô, cô nỡ lòng bán nó đi ư? Liệu còn biện pháp nào khác không?”
Cô ấy lắc đầu cười, thản nhiên đáp, “nghĩ ra biện pháp gì thì cũng nghĩ cả rồi, giờ chúng tôi gặp khó khăn lớn như vậy, ngân hàng sẽ không cho chúng tôi vay. Ngoài việc bán trung tâm đi thì tôi không còn biện pháp nào khác.”
Tôi vẫn còn hi vọng, “Nhất định phải bán đi sao? Thái độ của chồng cô thế nào?”
Theo suy nghĩ trong lòng tôi thì tất cả mọi chuyện đều tại anh ta, lại bắt vợ mình phải bán trung tâm tâm huyết mười mấy năm để trả nợ giúp anh ta. Tôi vẫn thấy tiếc cho cô ấy.
Cô ấy đáp, “anh ấy không cho tôi bán đi, thậm chí còn đề nghị ly hôn với tôi, coi như mọi chuyện đều không liên quan đến tôi. Nhưng tôi kiên quyết không đồng ý. Đúng là tôi không nỡ bán nơi này đi. Nhưng nếu không có anh ấy thì cũng không có tôi của ngày hôm nay. Tiền không còn, sự nghiệp không còn, kiểu gì cũng còn hi vọng. Nhưng người không còn, tình cảm không còn thì là mất hết.”
Sau đó, cô ấy kể cho tôi nghe về câu chuyện của họ khi xưa. Lúc cô ấy gả cho chồng mình, anh ấy đã công thành danh toại, có mạng lưới quan hệ rộng khắp. Trong khi đó, cô ấy chỉ là một đứa con gái tỉnh lẻ, làm công cho anh ấy. Rất nhiều người nói, cô ấy chỉ mê tiền của anh chứ không hề thật lòng yêu anh ấy. Nhưng trước nay anh ấy chưa từng bận tâm những lời nói đó mà rất linh đình, long trọng cưới cô về làm vợ.
Sau khi kết hôn, anh ấy hoàn toàn có thể cho cô ấy một cuộc sống giàu có, sung túc. Xong, cô ấy không muốn sống những ngày tháng chỉ dựa dẫm vào đàn ông nên đã đề nghị được đích thân làm một vài chuyện.
Vẫn có rất nhiều người bảo với anh ấy rằng, người phụ nữ này quá tham vọng, dã tâm rất lớn, anh phải cẩn thận đấy. Nhưng anh ấy chẳng hề bận tâm, đưa hết tiền tiết kiệm cá nhân cho cô ấy rồi nói, “Tiền của công ty anh không thể động vào. Còn đây là tiền riêng của anh, em muốn dùng làm gì thì làm.”
Khi đó, cô ấy cực kỳ cảm động. Bước ra từ tỉnh lẻ, buôn ba lên thành phố làm công, cô ấy đã chịu nhiều cực khổ, bị vô số người khinh bỉ, nên cô ấy chẳng ước mong gì cao xa, chỉ cần có một công việc đủ nuôi sống bản thân, có một người chồng không quá kém cỏi là được rồi. Nhưng không ngờ cô ấy lại có được nhiều như vậy. Trong giây phút đó, cô ấy đã quyết định, “anh đã yêu thương em tận xương tủy, em sẽ trân trọng anh như quân vương”.
Buổi đầu mới kết hôn, mẹ chồng khinh thường cô ấy là con gái tỉnh lẻ. Chính sự tôn trọng và yêu thương của chồng, đã giúp cô ấy có địa vị trong gia đình.
Lúc mới lập nghiệp, cô ấy không thể cân bằng giữa gia đình và công việc. Chính sự bao dung che chở của người chồng đã giải vây cho cô ấy, giúp cô ấy vững bước tới bây giờ.
Chính người đàn ông này, đích thân chỉ dạy cho cô ấy, dùng những mối quan hệ của mình để nâng cô ấy lên tới địa vị hiện giờ. Người đàn ông này đã dùng tiền của, sức lực, tình yêu của mình để hoàn thành tâm nguyện cho cuộc đời cô ấy.
Cô ấy quả quyết nói, “Đừng nói là bán trung tâm này đi. Dù muốn mạng sống của tôi, tôi cũng sẵn sàng hi sinh. Anh ấy quá tốt với tôi. Cả đời này tôi cũng không thể báo đáp. Tôi rất hạnh phúc, vì được đồng cam cộng khổ cùng anh ấy. Tôi thực sự tiếc trung tâm này. Nhưng chỉ cần vợ chồng chúng tôi ở bên nhau, một ngày nào đó chúng tôi có thể làm lại từ đầu. Dù không thể thì tôi cũng sẵn sàng sống giản dị, đạm bạc với anh ấy đến hết đời.”
Hạnh phúc là gì? Là tai họa ập tới, nhưng vẫn có người mỉm cười nắm chặt tay bạn, nói với bạn, “Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, em cũng sẵn lòng đối mặt cùng anh. Dù hào quang phai nhạt, phồn hoa tan biến, vẫn có người chịu khổ cùng anh. Anh tặng em một đời tình thâm, em cùng anh một đời hoạn nạn.”
Trên đường về, gió lạnh thổi qua, buốt giá tận xương, tôi nghĩ tới những câu nói cuối cùng của cô ấy với mình. “Nhiều người nghĩ tôi ngốc, anh ấy đã trắng tay mà tôi còn bán đi tâm huyết cả đời của mình để gánh chịu cùng anh ấy. Thực ra tôi không hề ngốc, anh ấy rất tốt với tôi. Tôi mới sẵn sàng hi sinh tất cả để ở bên anh ấy. Nếu anh ấy tệ bạc với tôi, giờ phút này chắc chắn tôi chỉ bo bo giữ cho mình mà thôi.”
Trong đầu tôi thoáng hiện lên 2 câu, “Người yêu thương tôi tận xương tủy, tôi trân trọng người như quân vương. Người khinh bạc tôi như tro bụi, tôi ắt bỏ người như gấm rách.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận