- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 22: Này cô gái, thế giới của bạn đã đủ lớn chưa?
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện , câu chuyện về một người đồng nghiệp cũ của tôi .
Mới hôm trước, căn biệt thự lộng lẫy của gia đình cô ấy mới khánh thành. Cô ấy mời mọi người tới khách sạn ăn cơm. Trong lời nói, câu nào cũng tràn ngập tự hào và vui sướng, khác hoàn toàn với hình tượng trước đây. Ngày xưa cô ấy từng đau khổ vì mâu thuẫn với mẹ chồng tới mức muốn ly hôn, nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành chủ nhân của cả gia đình. Cha mẹ chồng đều phải yêu chiều dỗ dành cô ấy. Cuộc sống của cô ấy chính là một phim khích lệ, phấn đấu cực kỳ rõ ràng.
Khi tôi biết cô ấy, thực ra cô ấy đã rời khỏi công ty từ rất lâu rồi. Chuyện về cô ấy tôi nghe được từ các đồng nghiệp khác. Từ khi còn làm ở công ty, cô ấy đã đặt ra cho mình một mục tiêu, đó là nhất định phải lấy được chồng giàu.
Khi đó cô ấy còn trẻ, thiếu khôn khéo, nghĩ gì nói đấy, thẳng như ruột ngựa nên ai cũng biết cô ấy mơ lấy chồng đại gia. Cũng bởi vậy, nên có rất nhiều người có thành kiến với cô ấy. Thực ra là con gái, ai chẳng muốn lấy được chồng giàu. Chẳng ai mong sau này mình ăn đói mặc rách, khổ sở bần hàn cả. Nhưng xã hội này yêu cầu phụ nữ phải tinh tế, hàm xúc cho nên cô gái ngây thơ này đã tạo ra vô số kẻ địch cho mình. Tóm lại khi làm việc ở công ty tôi chưa từng thấy bất kỳ ai có đánh gái tốt về cô ấy.
Sau đó, cô ấy gặp được vài người đàn ông giàu, nhưng cuối cùng đều không tu thành chính quả. Thế là cô ấy còn trở thành đối tượng chế nhạo của nhiều người.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình, chồng giàu dễ kiếm như vậy sao?”
Cuối cùng cô ấy lấy một người đàn ông không hẳn là đại gia nhưng của cải cũng phong phú, có thể tạm xem như con nhà giàu. Sau khi kết hôn, cô ấy liền nghỉ việc, ai cũng biết làm dâu nhà giàu không đơn giản trừ khi được lòng cha mẹ chồng. Còn đâu tài sản và tiếng nói trong nhà đều chưa bao giờ nắm trong tay người chồng kia.
Trong khi đó, bằng cấp của cô ấy bình thường, mặt mũi cũng bình thường, cha mẹ chồng vẫn cho rằng cô ấy không xứng với con mình, ít khi tỏ ra hòa nhã với cô ấy. Dù cô ấy làm gì đi chăng nữa thì cũng bị cha mẹ chồng xoi mói, chê bai. Không phải chê cô ấy quê mùa thì cũng chê cô ấy không phóng khoáng. Cô ấy sinh ra trong một gia đình bình thường, biết người giàu thường vẽ chuyện nên đành gắng nhịn.
Hai năm sau, cô ấy sinh được một đứa con gái nhưng cha mẹ chồng lại muốn có cháu trai nên càng lạnh lùng khinh thường cô ấy hơn.
Nhiều người cười nhạo cô ấy không biết tự lượng sức mình. Nếu lấy một người đàn ông gia cảnh bình thường thì đã không phải chịu khổ như thế. Có khi cha mẹ chồng còn phải lấy lòng con dâu ý chứ!!
Đây chính là thời điểm mà tôi quen cô ấy.
Có thể nói, trước khi quen cô ấy, tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện về cô ấy. Xong, không hiểu vì sao khi gặp cô ấy, tôi không hề thấy ghét mà chỉ thấy xót xa, thương cảm. Một cô gái muốn lấy chồng khá giả một chút thì đâu có gì sai? Cô ấy đâu có làm hại tới ai cho nên tôi chưa từng có thành kiến với cô ấy.
Sau đó tôi nghe cô ấy nói muốn ly hôn vì không thở nổi cuộc sống quá ngột ngạt, bức bối. Lại ngày ngày bị cha mẹ chồng bức ép, phải sống thật dè dặt cẩn thận. Cô ấy cảm khái “Có lẽ số phận của tớ chỉ như vậy mà thôi.”
Tôi chỉ hỏi cô ấy một câu, “Cậu có cam tâm không?”
Cô ấy im lặng rất lâu, nhưng không hề trả lời.
Sau đó, nghe nói cha mẹ chồng cô ấy đã lớn tuổi nên trao công ty cho con trai quản lý. Nhưng sau khi con trai họ tiếp nhận công ty tình hình kinh doanh sa sút thảm hại, gần như làm gì thua lỗ đó. Cha mẹ chồng lo lắng sốt ruột đến phát bệnh.
Đúng lúc này, cô ấy nói với mẹ chồng trong bệnh viện, “Mẹ ơi, nếu mẹ tin con thì để con thử xem”
Mẹ chồng mệt mỏi nhìn cô ấy, trong mắt chứa đầy sự ngờ vực và khinh thường, “Cô ấy à??”
Cô ấy phân tích đâu ra đấy, “Mẹ chỉ có một người con trai là anh ấy. Gần đây công ty thua lỗ thế nào mẹ cũng thấy rồi. Anh ấy không giỏi quản lý công ty nên cũng rất đau đầu phiền muộn . Anh ấy suốt ngày than với con là anh ấy không có hứng thú, cũng không có năng lực quản lý công ty. Nếu để anh ấy làm tiếp thì sớm muộn công ty này cũng sụp đổ. Con biết mẹ không hài lòng về con nhưng lúc cần dùng người thì cũng chỉ có người trong nhà là đáng tin thôi.”
Mẹ chồng cô ấy cân nhắc mấy ngày rồi chấp nhận.
Thời điểm đó cũng không còn lựa chọn nào khác. Chồng cô ấy biết vợ mình sẽ đứng ra quản lý công ty thay mình cũng vui vẻ giao lại công việc, đứng đằng sau giúp đỡ, ủng hộ cô ấy.
Đầu tiên, cô ấy lấy hết các đơn hàng mà chồng cô ấy đánh mất ra nghiên cứu, phân tích từng đơn một rồi tới từng chỗ để gặp mặt. Cô ấy là người chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ qua. Vừa đấm vừa xoa, sử dụng tình cảm hợp tác trước đó và viễn cảnh phát triển trong tương lai.
Trong vòng 1 năm, không những ký lại được từng đơn hàng bị mất mà còn sử dụng các mối quan hệ mới để phát triển không ít các đơn hàng.
Khoảng 2 năm sau, lợi nhuận của công ty đã vượt qua thời kỳ hưng thịnh nhất khi cha mẹ chồng quản lý. Bấy giờ, mẹ chồng mới bắt đầu tin tưởng năng lực của cô ấy.
Ba năm sau, cô ấy phát triển công ty ra nước ngoài. Lúc này, cha mẹ chồng không thể không thừa nhận cô ấy vừa giỏi hơn con trai họ, vừa giỏi hơn họ. Đúng thời điểm đó, cô ấy lại có thai, cô ấy không bỏ bê công ty mà vừa dưỡng thai vừa khắc khổ nghiên cứu chuyên môn nghiệp vụ.
Mười tháng sau, cô ấy sinh con trai, cũng thành lập một công ty mới chỉ phụ trách việc phát triển ra nước ngoài. Trước đó, ngày nào cô ấy cũng học tiếng anh và mẹ chồng không còn khinh thường cô ấy nữa. Thậm chí không thể không nhờ cậy vào cô ấy.
Sau đó cha mẹ chồng giao lại toàn bộ công ty cho cô ấy, yên tâm ở nhà chăm cháu trai, cháu gái. Khi trao hết quyền quản lý công ty cho cô ấy, mẹ chồng cũng lo lắng băn khoăn vì dù sao họ cũng từng đối xử tệ với cô ấy. Nhưng khi nắm quyền lực ở trong tay, cô ấy cũng không hề so đo những chuyện cha mẹ chồng từng làm. Có lần trò chuyện cùng cô ấy, cô ấy nói, “Tuy trước đây quả thực họ không tốt với tớ. Nhưng thành tựu hiện tại của tớ cũng là nhờ họ đặt nền móng cơ sở.”
Bấy giờ, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ khẳng định “cô ấy có thể làm tốt hơn nữa bởi vì cô ấy có thể buông bỏ uất ức, hiểu được điểm tốt của người khác. Điều này thể hiện sự phóng khoáng. Mà người phóng khoáng, chắc chắn có thể làm nên nghiệp lớn”
Sau khi cha mẹ chồng rút về nghỉ ngơi, cô ấy sắp xếp cho cuộc sống của cha mẹ chồng đâu ra đấy. Bất kể là về vật chất hay là tinh thần, cha mẹ chồng gặp chuyện gì cũng không tìm con trai mà tìm cô ấy luôn. Cứ thế cho đến hiện giờ, cha mẹ chồng thường xuyên nói với con trai mình “Anh còn chẳng tốt với chúng tôi bằng con dâu, con bé giống con gái chúng tôi hơn anh. Còn anh cứ như con rể ấy.”
Chồng cô ấy cũng không so đo. Dù sao lúc trước, khi quan hệ mẹ chồng, nàng dâu căng thẳng, anh ấy cũng rất phiền muộn. Tình hình hiện giờ khiến anh ta rất vui mừng. Nếu xét về mặt năng lực, người đàn ông này đúng là rất bình thường. Nhưng cũng may anh ta không có dã tâm gì, càng không hậm hực việc vợ giỏi giang hơn mình. Cho nên hai người sống bên nhau hòa hợp, êm ấm.
Sau bữa cơm, cô ấy mời mấy người bận thân về phòng trà để tiếp tục trò chuyện. Nói thực, lúc cô ấy ở trong tình cảnh chán chường, u ám, tôi cũng chẳng nhận ra bao nhiêu nhưng giờ cô ấy tự tin, ưu nhã, tôi nhìn ra ngay.
Cô ấy nói, “sang năm, cô ấy muốn mở rộng khai thác sang khu vực Âu - Mỹ. Mong tới lúc con trai, con gái nối nghiệp thì công ty này đã trở thành một doanh nghiệp lừng lẫy.”
Tôi cười nói với cô ấy, “Chắc chắn rồi. Nhất định cậu sẽ làm được.”
Khi rời nhà cô ấy, bên ngoài gió lạnh thổi qua buốt giá tận xương nhưng trong lòng tôi máu nóng sôi trào vì sự chuyển mình vang dội của cô ấy, cũng vì hoài bão rộng lớn của cô ấy.
Ông xã nói với tôi, “Người phụ nữ này không tầm thường.”
Tôi mỉm cười gật đầu, “Đúng! Cô ấy không tầm thường.”
Thực ra, phụ nữ nào cũng có thể trở nên không tầm thường. Rất nhiều cô gái ngày ngày băn khoăn việc đàn ông có điểm này điểm kia không tốt. Nhưng lại không thể rời bỏ anh ta.
Mẹ chồng rất khó chịu, làm sao để thắng được bà ấy?
Thế giới này có quá nhiều cám dỗ, làm sao để quản thúc được người đàn ông của mình??
Nhưng bạn ơi, cần phải thừa nhận rằng thực ra chúng ta không thể thay đổi người khác, chúng ta chỉ có thể thay đổi chính mình. Người duy nhất nghe theo mệnh lệnh của chúng ta chỉ có bản thân chúng ta mà thôi.
Có người nói, thế giới của đàn ông rất rộng lớn. Nhưng tôi lại muốn nói, miễn là ta muốn, ta nỗ lực thì thế giới của chúng ta cũng có thể trở nên rộng lớn.
Thế giới của bạn nhỏ, Thì bạn mới băn khoăn những việc vặt vẳn, nhỏ nhặt .
Thế giới của bạn nhỏ, Thì bạn mới ngày càng mong muốn người khác thay đổi cho phù hợp với kỳ vọng của bạn.
Thế giới của bạn nhỏ, Thì bạn mới sống mà không cảm thấy an toàn.
Khi bạn mở rộng tầm nhìn và trông ra thế giới, bạn sẽ thấy thế giới rộng lớn vô biên.
Khi bạn bỏ qua mọi lời bàn tán, ngẩng đầu nhìn về phương xa, bạn sẽ phát hiện ra con đường phía trước thênh thang rộng lớn.
Khi bạn không để cuộc đời mình phụ thuộc vào người khác, bạn sẽ nhận ra mình mạnh mẽ vô cùng.
Khi thế giới của bạn đủ lớn, bạn sẽ thấy cuộc đời đều nằm trong tay bạn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận