- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 24: Từ chối những việc khiến bạn khó xử càng sớm càng tốt
Năm ngoái, tôi và chồng làm tiệc mời người nhà bên ngoại của tôi. Trong bữa tiệc, mọi người họ hàng hỏi “nhà mới của tôi đã trang trí xong chưa? Bao giờ mời mọi người tới xem thử?”
Tôi có đáp, “Vài chi tiết nhỏ chưa xong. Chúng tôi còn chưa chuyển vào nữa”
Mẹ tôi trả lời mà không hề nghĩ ngợi.
“Sắp xong rồi. Chị qua xem thử rồi. Đến thấy có mười mấy phòng liền. Khi nào làm xong, em dẫn con tới chơi rồi tới ngủ ở đó luôn”
Chồng tôi nghe vậy thì thoáng sửng sốt, hoang mang nhìn tôi. Tôi kìm nén cơn giận trong lòng, cười rất ôn hòa nhưng giọng điệu thì vô cùng kiên quyết,
“Vợ chồng cháu không có thói quen mời khách nghỉ lại trong nhà. Bình thường có khách đến thì đều vào ở khách sạn kế bên. Đi tầm 5 phút là tới rồi”
Thế là tới lượt mẹ tôi tái mặt. Tôi lờ đi.
Chuyện này không phải lần đầu tiên nhưng tôi luôn tỏ rõ thái độ. Nhà cùa chúng tôi đương nhiên là do tôi và chồng tôi quyết định. Bất cứ ai muốn quyết định mà không thông qua chúng tôi, tôi đều không bao giờ đồng ý.
Lúc quay về khách sạn, ông xã tôi lo lắng hỏi, “Liệu mẹ tôi có tức giận hay không?”
Tôi hỏi ngược lại anh ấy, “thế anh đồng ý rồi để nhà chúng mình biến thành nhà nghỉ à?”
Chồng tôi đáp, “Đương nhiên là không muốn, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi”
Ở trường hợp đó, nếu tôi không lên tiếng vậy tức là ngầm đồng ý. Đổi lại sau này cuộc sống và tự do đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cho tới khi tôi không thể chịu đựng được nữa mới thôi. Chuyện mà sớm muộn gì bạn cũng từ chối thì chi bằng nói rõ ràng ngay từ đầu.
Chuyện của người cô cả trong nhà tôi chính là vết xe đổ lớn nhất. Những năm 80, ở vùng quê nhỏ, nơi tôi sinh ra hầu như không có ai làm nông. Hầu hết mọi người đều đi làm công hoặc là kinh doanh nhỏ lẻ nhưng thực ra phong tục khá gần gũi với nông thôn.
Cô cả là người chịu thương chịu khó, đầu óc nhanh nhẹn. Lúc tôi 7 tuổi, cô mua cả căn nhà chung cư ở trong thành phố. Sau đó, cả nhà đều chuyển vào thành phố ở. Lúc đó, xung quanh có rất nhiều người hâm mộ cô cả. Vì nhà cô cả là gia đình đầu tiên mua được chung cư trong thành phố nhưng phiền toái cũng theo đó mà tới. Gần như toàn bộ họ hàng và hàng xóm thân thiết đều coi nhà cô ấy như địa điểm tập kết.
Hồi ấy, mọi người vào thành phố mua sắm, bữa trưa chắc chắn sẽ ở nhà cô cả. Ai bị ốm, thi đại học hoặc có bất cứ chuyện gì cũng sẽ ngủ lại nhà cô cả như một lẽ đương nhiên.
Trong ấn tượng của tôi, phòng ngủ phụ của nhà cô cả, dăm ba hôm lại có khách tới ở. Cậu em họ nhỏ hơn tôi 4 tuổi, mãi mãi chỉ có thể ngủ trong phòng cùng với cha mẹ.
Đó cũng là thời điểm mà sự nghiệp của cô cả tôi bận rộn nhất. Sáng nào cũng phải ra cửa hàng, tối bận tới muộn.
Song, trong ký ức của tôi, nhà cô cả rất ít khi nấu cơm. Hầu như toàn mua cơm hộp về ăn vội cho xong vì không có thời gian nấu cơm. Nhưng mỗi khi có người tới chơi, qui luật này liền bị phá vỡ. Cũng không thể bắt khách cùng ăn cơm hộp được. Thế là nhà cô cả phải đi mua thức ăn rồi nấu cơm.
Lúc đó việc ra tiệm ăn còn chưa phổ biến như bây giờ. Huống chi tần suất khách tới quá cao. Đây cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Cô tôi rất tiếc. Tất cả những người kinh doanh từ hai bàn tay trắng đều không nỡ tiêu sài hoang phí. Dần dần cô tôi cũng chẳng vui vẻ gì, có khách đến cô tôi luôn tìm mọi biện pháp để cự tuyệt. Không nói là bận đi nhập hàng thì cũng nói là mình bị ốm. Nhưng những cái cớ như vậy, không thể dùng thường xuyên được. Cho nên cô tôi vẫn phải tiếp tục thiết đãi bạn bè thân thích.
Song, trong lòng đã có mâu thuẫn nên cũng chẳng còn mấy nhiệt tình. Thường chỉ bất đắc dĩ ứng phó qua loa, cũng không nồng nhiệt giữ khách lại ăn cơm hoặc chân thành mời khách ngủ lại nữa.
Thế là họ hàng thân thích bắt đầu không hài lòng về cô tôi.
Khi cô tôi chưa kết hôn, gần như ngày nào cô tôi cũng chăm nom tôi. Lúc đó tôi mới vài tuổi. Mấy môn toán, rồi vẽ gần như đều là cô tôi dạy. Mỗi khi tới kỳ nghỉ hè, cô tôi đều đón tôi tới nhà. Vì tôi tới thì cô tôi có cớ để nói với người khác,
“Cháu gái em tới ở rồi, trong nhà không còn chỗ ở nữa”
Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi tận mắt thấy cô tôi bận rộn thế nào, mệt mỏi ra sao. Nhiều khi không còn có thời gian uống miếng nước. Tôi cũng ăn cơm hộp với nhà cô tôi. Lúc không có ai, cô tôi thường than thở với tôi,
“Con thấy cô bận rộn thế nào rồi chứ? Thế mà lúc nào họ cũng tưởng cô rãnh rỗi lắm, chỉ chờ họ tới ấy. Nay người này đến, mai người kia đến, phiền chết đi được”
Mà tôi thường ở nhà nên phản ứng của thân thích và hàng xóm đương nhiên tôi biết còn nhiều hơn cô tôi. Không chỉ một lần tôi nghe họ nói với tôi,
“Cô mày ích kỷ lắm, chỉ biết thân mình thôi. Bao giờ mày lớn thì đừng như cô mày đấy nhé”
Cũng thường nghe thấy mỗi khi họ hàng tụ họp, họ chê trách cô tôi không hề kiêng dè,
“Mấy hôm trước con trai tôi bị ốm, tôi ở lại nhà Đại Phượng. Vợ chồng nó chẳng nhiệt tình gì cả, nói cũng ít. Nói thật nhé, con trai tôi mà không bị ốm, có mời thì tôi cũng chẳng thèm tới”
Một người khác tiếp lời,
“Lần trước tôi lên thành phố mua sắm, cũng ăn cơm trưa ở nhà nó. Nó cũng chẳng mời ăn cơm tối xong rồi hãy về. Tôi đành tự đi về. Nhà A Phượng đúng là không nhiệt tình, nhất là chồng nó, lầm là lầm lì, làm người khác rất khó chịu”
Sau đó sẽ có người tổng kết,
“Úi giời, mấy người này, giờ người ta là người thành phố, là bà chủ, người ta bận kiếm tiền, bận giao lưu với người giàu có, nào lót mắt đám họ hàng nhà chúng mình. Nếu hôm nay cục trưởng, thị trưởng tới chơi thì cam đoan người ta sẽ chiêu đãi nhiệt tình”
Ngày ấy, tuy tôi còn nhỏ tuổi nhưng tôi không bao giờ quên được vẻ mặt của họ. Đôi lúc tôi không nhịn được sẽ nói,
“Mọi người bất mãn như thế thì đừng tới ở nhờ nữa”
Nhưng họ bất mãn là một chuyện chứ không thể không tới làm phiền cô tôi. Mẹ tôi cảnh cáo tôi đừng nói năng lung tung vì bà ấy cũng bất mãn với cô tôi, cho rằng cô tôi chả quan tâm gì tới nhà mẹ đẻ.
Ngày bé tôi không bao giờ mách lẻo chuyện người này người kia. Nhưng lúc cô tôi than thở, tôi nói với cô ấy,
“Thế thì cô cứ kệ họ đi, lo cho bản thân mình là được rồi”
Cô tôi liếc nhìn tôi phiền muộn nói,
“Sao mà kệ được, đâu thể tuyệt giao cơ chứ”
Cho nên cô tôi vừa bất mãn vừa tiếp tục làm chuyện mà mình không thích. Còn họ hàng thì vừa bất mãn vừa tiếp tục quấy rầy cô tôi.
Hai mươi năm qua, cô tôi coi đối phương như phiền toái mà đối phương cũng coi cô tôi như người vô tình, vô nghĩa. Lúc đó, tôi đã nghĩ, “nếu là tôi, tôi sẽ làm thế nào?”
Mẹ tôi cũng từng hỏi về vấn đề này. Tôi quả quyết đáp,
“Con sẽ từ chối ngay từ đầu”
Khi ấy mẹ tôi giận dữ nói,
“Mày cũng là loại cạn tàu giáo máng giống hệt cô cả mày”
Tôi cười lạnh một tiếng, “Nếu con cạn tàu giáo máng thật thì mọi người làm gì được con? Con cũng chẳng muốn giống như cô cả, vừa oán trách, vừa chịu khổ tiếp. Con sẽ không oán trách gì hết. Nhưng con sẽ không bao giờ cho phép người khác làm phiền cuộc sống của con”
Tôi hiểu khi cô ấy không dám từ chối là vì sợ chỉ trích, bất mãn từ họ hàng. Cho nên dù không muốn thì cô tôi cũng phải ép mình chịu đựng. Song kết quả vẫn là đôi bên chán ghét lẫn nhau.
Nếu hiện giờ cô tôi bắt đầu từ chối thì sẽ ra sao? Kết cục chắc chắn sẽ thế này, khiến những người tính bất mãn với cô càng thêm bất mãn.
Có thể nói những cố gắng suốt hai mươi mấy năm qua của cô tôi ngoài nhận lại sự bất mãn thì chẳng thu được gì hết. Nhưng nếu cô tôi từ chối ngay từ đầu thì quan hệ với họ hàng cũng chẳng tệ hơn bây giờ. Hơn nữa cô tôi còn có thể bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Hôm sau bữa tiệc, cô tôi gọi điện cho tôi,
“Con thật là quyết đoán. Dám từ chối ngay trước mặt họ, con không sợ họ nói xấu con à?”
Tôi cười rất thoải mái,
“Cô cũng hiểu con mà. Cô biết con sẽ bận tâm sao?”
Ở đầu dây bên kia, cô tôi im lặng rất lâu. Không biết cô tôi có đang ngẫm lại những chuyện xảy ra suốt 20 năm qua không?
Mấy hôm trước có một độc giả 45 tuổi kể cho tôi nghe câu chuyện của chị ấy. Chị ấy kể,
Từ nhỏ, cha mẹ đã quản lý chị ấy cực kỳ nghiêm khắc. Sau này chị ấy thi đỗ vào một trường đại học có tiếng.
Sau khi tốt nghiệp, lại vào làm ở doanh nghiệp nước ngoài, thu nhập rất tốt. Một năm sau, chị ấy gặp được một người đàn ông tốt toàn diện. Thế là họ thuận lợi tiến tới hôn nhân.
Vì thu nhập của chồng còn cao hơn chị ấy nên hai người chung tiền mua một ngôi biệt thự. Tương lai tràn ngập hi vọng.
Nhưng từ khi họ có biệt thự, cha mẹ chị ấy liền đề nghị tới ở chung. Chị ấy không dám từ chối. Chồng chị ấy lại càng ngại từ chối, thế là cha mẹ chị ấy liền tới ở. Họ ở lại đó suốt 10 năm.
Vì cha mẹ chị ấy độc đoán quen rồi từ, từ khi chuyển tới, họ liền biến thành chủ nhân của gia đình. Hành vi của gia đình chị ấy nhất định phải phù hợp với yêu cầu của họ. Ví dụ, giữa hè cũng không được bật điều hòa vì người già không sợ nóng.
Chuyện lớn chuyện nhỏ nhất trong nhà đều do họ quyết định. Kể cả cách giáo dục con cái, chi tiêu, quản lý tài sản trong gia đình. Chồng chị ấy rất phiền muộn, nhiều lần đề nghị cha mẹ chị ấy chuyển đi. Nhưng chị ấy không dám nói với cha mẹ, lần lữa qua ngày này qua ngày khác. Cha mẹ chị ấy thấy con rể không còn nhiệt tình như trước, cũng tỏ ra không hài lòng với anh ấy. Bầu không khí trong nhà luôn ở trạng thái chiến tranh lạnh.
Tới năm thứ 7, chồng chị ấy nghiêm túc đề nghị, hi vọng cha mẹ chị ấy có thể chuyển về nhà của họ, nếu không cuộc hôn nhân này khó mà tiếp tục. Chị ấy thử hỏi cha mẹ, cuối cùng lại bị mắng chửi té tát. Họ trách chị ấy vong ân bội nghĩa, vứt bỏ cha mẹ. Sau đó mau chóng bán căn nhà ở quê đi, cho chị ấy thấy giờ chúng tao đã không còn nhà để ở, nếu mày muốn chúng tao lang bạt đầu đường xó chợ thì mày cứ quyết đi. Tới mức này, đương nhiên chị ấy không thể yêu cầu cha mẹ chuyển đi, đành động viên chồng mình. Nhưng bầu không khí trong nhà ngày càng tồi tệ hơn.
Đến năm thứ 10, chồng chị ấy kiên quyết đề xuất ly hôn, tỏ ý mình không cần gì hết, chỉ cần được ly hôn. Chị ấy hoảng hốt, ra sức cứu vãn tình thế, tỏ ý chỉ cần chồng không ly hôn thì chắc chắn chị ấy sẽ đưa cha mẹ chuyển đi. Nhưng chồng chị ấy nói, đã quá muộn rồi. Dù bây giờ em đưa họ đi thì tình cảm giữa hai ta không còn như xưa nữa.
Bao năm qua trong lòng anh ấy đã tích tụ quá nhiều oán hận. Những ngày tháng về sau, anh muốn sống thư thái một chút. Dù chị ấy cố gắng cứu vãn thế nào, đối phương vẫn kiên quyết ly hôn. Cũng nói nếu 3 năm trước, em chịu giải quyết vấn đề này, hôn nhân của chúng ta còn có thể cứu vãn được. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Người chồng quyết tâm ly hôn. Chị ấy đành bất đắc dĩ ly hôn. Bình tĩnh ngẫm lại, chị ấy cũng hiểu rằng, bao năm qua chồng chị ấy thực sự đã chịu nhiều uất ức. Đến tiền của mình kiếm được, muốn tiêu thế nào cũng bị cha mẹ chị ấy can thiệp. Anh ấy có thể chịu đựng đến 10 năm không phải người đàn ông nào cũng làm được như thế.
Sau khi ly hôn, cha mẹ chị ấy chỉ mắng chồng cũ của chị ấy không ra gì. Chị ấy phẫn uất vô cùng.
“Nếu không phải tại hai người thì chúng con sẽ đi tới ngày hôm nay ư?”
Mẹ chị ấy cho chị ấy một cái bạt tai, chửi chị ấy. “Đồ không não! Nó mới là kẻ ly hôn với mày. Chỉ có chúng tao mới không bao giờ vứt bỏ mày”
Chị ấy rất hận cha mẹ mình. Ba người cãi nhau to một trận, trong cơn giận dữ, cha mẹ chị ấy chuyển ra ở khách sạn.
Chị ấy hỏi tôi, “Rốt cuộc chị ấy đã làm sai điều gì? Vì sao lại rơi vào tình cảnh hai phía đều không có kết cục tốt đẹp?”
Trên đời này có rất nhiều người nghĩ rằng, chỉ cần cự tuyệt yêu cầu của cha mẹ thì chính là bất hiếu mà chưa từng ngẫm lại xem yêu cầu của cha mẹ có hợp lý hay không?
Cũng có rất nhiều người cho rằng, chỉ cần cự tuyệt yêu cầu của bạn bè thì chính là vô tình vô nghĩa mà chưa từng ngẫm xem yêu cầu ấy có vượt quá năng lực của mình hay không?
Nếu là họ đồng ý trái với lương tâm, ép mình phải thực hiện, hi sinh cuộc sống của mình, tiêu phí hết sự kiên trì của bản thân, cũng như mối quan hệ mà họ muốn giữ gìn không còn được đảm bảo mà còn mau chóng tiêu tan. Mối quan hệ giữa người với người nhất định phải bắt nguồn từ sự đồng thuận của cả hai bên. Cả hai cùng thông cảm cho nhau, mọi hành vi miễn cưỡng, đều không thể duy trì quá lâu.
Hãy nhớ rằng, người khiến bạn khó xử, chưa chắc đã quan tâm đến bạn. Nếu một chuyện khiến bạn không thoải mái ngay từ đầu, vậy thì hãy từ chối càng sớm càng tốt. Khi kéo dài tới thời khắc nhất định phải giải quyết, e rằng bạn chỉ có thể vạn vĩ cầu xin (1).
(1) Vạn vĩ cầu xin: Nghĩa là cắt đuôi để giữ mạng sống. Câu nói này nhắc đến việc, khi loài thằn lằn, bò sát, thạch sùng bị kẻ địch cắn vào đuôi hoặc gặp nguy hiểm chúng thường tự cắt đuôi để thu hút sự chú ý từ kẻ địch, nhân cơ hội chạy trốn để giữ lại mạng sống. Qua đó thể hiện ý nghĩa của câu nói chỉ là phương thức hi sinh cục bộ để bảo vệ toàn thể.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận