- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 27: Sức mạnh lớn nhất của phụ nữ chưa bao giờ là sự độc lập về kinh tế.
Tuần trước cô bạn trên mạng Mỹ Mỹ gửi ảnh cưới cho tôi, trong ảnh gương mặt của cô ấy đã nhuốm màu thời gian, không còn rực rỡ như xưa. Nhưng nét cười tỏa ra từ nội tâm của cô ấy lại khiến lòng người xao động, thấm tận tâm can.
Thấy cô ấy tìm tới bên đỗ, tôi vui vẻ hơn bất cứ ai, nghĩ tới những khổ cực mà cô ấy đã phải chịu đựng suốt mấy năm qua, khóe mắt tôi cũng rưng rưng. Nhưng đã quen nhau được mấy năm rồi, khi đó Mỹ Mỹ đang mang bầu và cô cùng hạnh phúc. Thu nhập của chồng cô ấy rất khá. Cô ấy chỉ cần ở nhà yên tâm dưỡng thai. Mỹ Mỹ rất rảnh rỗi nên thường mặc quần áo chống phóng xạ rồi lên mạng tán gẫu. Chúng tôi đã quen nhau vào thời điểm đó.
Sau 9 tháng hoài thai, bé con ra đời. Là một bé trai mập mạp trắng trẻo, mắt to, đen láy, cả nhà đều mừng không ngăn nổi.
Mỹ Mỹ lần đầu làm mẹ vô cùng hạnh phúc. Khi đó cô ấy thỏa mãn vô cùng, ngày ngày chăm sóc con. Tuy rất mệt nhưng trong mơ cũng còn đang cười.
Thỉnh thoảng lúc con ngủ, cô ấy vẫn lên mạng đăng ảnh con. Có ảnh con ngủ, con cười, con nhăn nhó nhưng sau đó Mỹ Mỹ đột nhiên biến mất. Biến mất suốt 2 năm.
Tôi từng nhắn tin cho cô ấy, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy bị người ta hack mất tài khoản rồi hoặc cô ấy quá bận quên trả lời. Mà cũng có khi, cô ấy sợ bị người khác làm phiền, muốn ẩn thân yên tĩnh. Sau đó tôi dần quên cô ấy nhưng khi tôi gần như hoàn toàn quên, cô ấy lại đột nhiên xuất hiện.
Một buổi tối nọ, tôi mở máy vi tính ra, nhận được một tin nhắn hỏi tôi có online không. Lúc đó đã là hơn 10 giờ, bất ngờ hơn đối phương chính là Mỹ Mỹ đã mất tích 2 năm.
Mỹ Mỹ kể, trong 2 năm qua, cô ấy đã gặp phải rất nhiều chuyện. Lúc con mới ra đời, cô ấy thực sự vô cùng hạnh phúc nhưng ngờ đâu con cô ấy lại bị thiểu năng bẩm sinh. Khi biết tin này, Mỹ Mỹ thấy bầu trời như sụp đổ. Cô ấy và chồng đưa con đi chạy chữa khắp nơi nhưng đều nhận được câu trả lời là “bệnh thiểu năng bẩm sinh không thể chữa được”. Nhìn con người khác thông minh lanh lợi còn con mình thì ngơ ngơ, ngác ngác, Mỹ Mỹ ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Hôm nào cô ấy cũng dành ra mấy tiếng để dạy con trai gọi mẹ nhưng con trai cô ấy luôn ngơ ngác mà nhìn cô ấy. Dồn mọi tâm trí lên người con cô ấy không hề nhận ra sự thay đổi của chồng. Cho tới một ngày, người đàn ông ấy ấp úng nói Mỹ Mỹ, “Chi bằng đưa đứa bé này vào trại trẻ mồ côi rồi sinh một đứa bé con khỏe mạnh khác.”
Mỹ Mỹ điên cuồng mắng anh ta, “Anh còn là con người nữa không? Nó là máu mủ ruột ra của anh, sao anh nỡ nhẫn tâm vứt bỏ nó?”
Tuy người đàn ông này rất hổ thẹn nhưng đã quyết tâm vứt bỏ đứa con này, anh ta cho Mỹ Mỹ hai lựa chọn, một là đưa đứa bé vào trại trẻ mồ côi, hai là từ nay về sau anh ta sẽ bỏ mặc đứa bé.
Anh ta tưởng rằng Mỹ Mỹ không có thu nhập nên dù không muốn cô ấy cũng sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Mỹ Mỹ cũng hiểu được sự thật đó. Nhưng cô ấy lại đưa ra quyết định mang con cùng rời xa người đàn ông này.
Cô ấy nói, “Thời điểm đó cô ấy thực sự trắng tay đến thu nhập để nuôi sống bản thân còn không có chứ đừng nói là nuôi con. Nhưng cô ấy không thể vứt bỏ con mình, nó đã quá đáng thương rồi. Nếu mẹ nó cũng ruồng bỏ thì nó sẽ vô cùng thê thảm.”
Có câu nói thế này, mẹ mạnh vì con. Sau khi ly hôn, Mỹ Mỹ không hề suy sụp tinh thần, cô ấy đi vay chút tiền từ bạn bè rồi mời một bác bảo mẫu chăm con giúp. Bản thân mình thì ra ngoài kiếm tiền.
Mỹ Mỹ chấp nhận mọi cực khổ, mệt đến mấy cô ấy vẫn chịu làm, chỉ cần thu nhập cao một chút. Trên đời dù sao cũng có nhiều người tốt, nhiều người biết đến tình cảnh của Mỹ Mỹ cũng sẵn sàng trợ cấp và giúp đỡ cô ấy đôi chút. Thế là hai mẹ con Mỹ Mỹ dần dần sống ổn định.
Sau khi ly hôn, chồng cũ của cô ấy tìm tới cô ấy muốn xem xem khi Mỹ Mỹ khổ sở vì trắng tay thì liệu cô ấy có đổi ý định hay không?
Nhưng Mỹ Mỹ chẳng quan tâm đến anh ta. Tuy phải bươn trải rất cực nhọc, xong rời khỏi người đàn ông nhẫn tâm này để được ở bên con, cô ấy không hề hối hận.
Chúng tôi liên lạc với nhau đúng vào thời điểm đó. Mỹ Mỹ kể với tôi, cô ấy muốn mở một nhà trẻ. Vì tình yêu với con trẻ cũng vì con trai của mình, bởi không có một nhà trẻ bình thường nào chịu nhận con trai của cô ấy.
Người phụ nữ kiên cường này khiến tôi thổn thức không thôi, tôi chỉ nói với cô ấy, có chuyện gì tôi giúp được thì nhớ nói cho tôi biết.
Mỹ Mỹ đáp, “cô ấy đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ từ người khác. Từ nay về sau cô ấy muốn giúp đỡ mọi người.”
Tôi không quá rõ ràng về quá trình mở nhà trẻ. Trong quãng thời gian ấy, rất lâu chúng tôi mới trò chuyện một lần,vì cô ấy quá bận, chỉ thỉnh thoảng nhắn cho tôi biết về tiến triển mới.
Cô ấy không phải người hay than vãn, kể khổ. Tuy nhiên khi nhà trẻ ra đời, có rất nhiều người biết đến những chuyện Mỹ Mỹ từng trải qua, cũng biết cô ấy thà chịu khổ cũng không muốn vứt bỏ đứa con khuyết tật. Nhờ đó họ biết cô ấy là người giàu lòng nhân ái nên sẵn sàng gửi con mình vào nhà trẻ của Mỹ Mỹ. Họ tin rằng một người mẹ vừa kiên cường, vừa giàu lòng nhân ái như cô ấy chắc chắn sẽ chăm sóc con họ thật tốt.
Mỹ Mỹ cũng không phụ lòng tin của mọi người, cô ấy dồn hết sức lực vào nhà trẻ. Ẩm thực, giáo dục, điều kiện, hoàn cảnh đều chứa đựng toàn bộ tâm huyết của cô ấy. Trẻ con được cha mẹ gửi tới ngày càng nhiều.
Mỹ Mỹ bèn mở thêm hai nhà trẻ nữa. Bây giờ con Mỹ Mỹ đã được vài tuổi rồi. Mỹ Mỹ cũng có được sự nghiệp mà mình yêu quí.
Năm nay một người cha đã ly hôn, ngưỡng mộ nhân phẩm và tính cách của cô ấy, chủ động theo đuổi, sẵn lòng cùng cô ấy chăm sóc các con.
Hai người đã ở bên nhau được một thời gian luôn cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Mỹ Mỹ nói, “Thực ra, với tôi thì đây là một thu hoạch bất ngờ. Tôi vốn nghĩ dù có phải cô độc suốt đời thì cũng không sao cả nhưng tôi nhất định phải rời khỏi người đàn ông máu lạnh, nhẫn tâm kia. Cùng lắm thì độc thân cả đời thôi mà.”
Tôi mong mọi cực khổ của cô ấy đều đã qua đi. Cuộc sống tương lai của cô ấy sẽ êm đềm hạnh phúc nhưng tôi cũng biết với tính cách của cô ấy thì dù tương lai phải đối mặt với bất cứ chuyện gì, cô ấy cũng sẽ dũng cảm đương đầu với tất cả.
Khi tôi đang chúc phúc Mỹ Mỹ, một người bạn khác lại than thở với tôi trên WeChat, nói là “Bà mẹ chồng cực phẩm của cô ấy muốn cô ấy tặng cho cậu em chồng một căn nhà để cậu ta kết hôn. Dù sao cả nhà họ cũng chỉ có 3 người, không ở được hết hai nhà, cô ấy hỏi tôi nên làm gì bây giờ ?”
Tôi đáp, “Nhà là của cậu, cậu không chịu thì làm sao bà ấy cướp được? Chỉ cần cậu và chồng kiên quyết từ chối yêu cầu kiểu này thì bà ấy có thể làm gì được cậu.”
Nhưng thật ra cô ấy không kể thì tôi cũng biết gia cảnh nhà cô ấy rất khá. Cô ấy chỉ hơn tôi vài tuổi nhưng đã ngồi lên chức phó tổng giám đốc, thu nhập hàng năm gần 7 chữ số. Trong khi lương tháng của chồng cô ấy chỉ bằng một phần nhỏ.
Vì nhà anh ta ở nông thôn, dưới anh ta còn có một em trai và một em gái, trách nhiệm quá nặng nề. Cha mẹ thỉnh thoảng lại mở miệng vòi tiền cho nên nhiệm vụ gánh vác gia đình đều đặt trên người cô bạn tôi.
Bao năm qua cô ấy đã trợ cấp cho nhà chồng không ít nhưng mẹ chồng luôn cảm thấy không đủ. Cô bạn tôi lại sinh được con gái, mẹ chồng cho rằng, con gái lấy chồng sẽ thành con nhà người ta nên càng ra sức vơ vét tài sản của cô bạn tôi cho con trai út của bà ấy.
Chỉ cần cô ấy hơi tỏ vẻ không đồng ý, cả nhà họ sẽ tỏ thái độ ra mặt. Câu nào câu nấy châm chọc kích thích cô ấy. Quan trọng là chồng cô ấy luôn đứng về phía cha mẹ anh ta, chưa bao giờ bảo vệ cô ấy.
Đôi lúc tôi thực sự chỉ tiếc “mài sắc mà chẳng nên kim”. Nếu cô ấy không có thu nhập, mọi chuyện đều phải dựa vào cha mẹ chồng thì cô ấy nhục như vậy tôi còn có thể hiểu được. Nhưng kinh tế của gia đình đều dựa vào cô ấy thế mà họ còn dám tỏ thái độ với cô ấy?
Cô ấy cũng chịu nhẫn nhục bao nhiêu năm như thế tôi cũng đến chịu. Mà cô ấy còn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi từ đại học, được đào tạo đại học đàng hoàng, công việc được trọng vọng, thu nhập rất hài lòng, chẳng hiểu sao ngày ngày phải chịu tủi nhục, uất ức từ chồng và cha mẹ chồng như thế?
Có lần tôi tán gẫu với cô ấy về đề tài ly hôn. Quan niệm của cô ấy là “Phụ nữ mà ly hôn là đã có vết nhơ trong đời chắc chắn người khác sẽ khinh thường mình. Dù chồng mình có tệ đến mấy thì ít nhất trong nhà cũng có người đàn ông không phải sao?”
Khi ấy tôi đã nói, “Sau này cậu đừng bảo với người khác là cậu tốt nghiệp từ đại học. Cậu phải nói cậu tốt nghiệp từ thời Tống mới đúng.”
Nhiều năm trước tôi cho rằng “sức mạnh lớn nhất của một phụ nữ chính là kinh tế.” Nhiều phụ nữ không dám ly hôn là vì vấn đề kinh tế, không có kinh tế thì họ không thể nuôi con . Khi phụ nữ có tiền, họ sẽ trở nên mạnh mẽ và sống có tự trọng.
Cho nên tôi luôn kiên quyết cho là “phụ nữ phải có công việc và thu nhập của riêng mình. Như vậy mới không bị chồng và cha mẹ chồng khinh thường, mới có thể sống hạnh phúc thoải mái trong hôn nhân, gia đình.
Nhưng những chuyện tôi thấy trong những năm gần đây đã làm thay đổi quan niệm của tôi, cơ sở kinh tế của phụ nữ đương nhiên là rất quan trọng.
Nhưng một phụ nữ có thể sống tự tin và tự trọng hay không, yếu tố quyết định chưa bao giờ là kinh tế. Mà là việc họ có quyết tâm từ bỏ lối sống nhu nhược, nhẫn nhịn và hèn yếu hay không. Sẵn sàng sống một mình cả đời nếu không gặp được người đàn ông phù hợp hay không. Mà việc họ có quyết tâm đó hay không đều dựa trên quan niệm của từng phụ nữ.
Trong cùng một chuyện, mỗi phụ nữ lại có sự lựa chọn khác nhau. Sự khác nhau này đều bắt nguồn từ sự khác biệt về quan niệm sống.
Có người không xu dính túi, nhưng khi tự trọng và giới hạn chịu đựng bị khiêu chiến, dù biết rõ tương lai cực khổ họ vẫn kiên quyết rời đi để theo đuổi cuộc đời mà mình mong muốn.
Lại có người trong tay có tất cả, xong khi tự trọng và giới hạn chịu đựng bị khiêu chiến, họ chỉ có thể tự an ủi mình mà nhẫn nhục chịu đựng.
Quan niệm của bạn sẽ quyết định việc bạn gặp được hạng người gì, sống cuộc sống ra sao và lựa chọn cuộc đời thế nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận