- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 28: Đừng bao giờ kiễng chân lên để yêu một người
Cô bạn YY của tôi dịu dàng lương thiện, xinh đẹp, yêu một người bạn trai vào năm thứ 2 đại học. Đối phương là người Thượng Hải, rất đẹp trai. Lúc vui sẽ cười tươi như mặt trời tỏa nắng. Cha mẹ bạn trai YY đều là lãnh đạo. Cha là Bộ phó Bộ giáo dục, còn mẹ là lãnh đạo Cục Thuế.
Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, nhưng bạn trai YY không kiêu căng, xốc nổi như con ông cháu cha bình thường mà tính tình rất ôn hòa, không nóng giận bao giờ.
Hai người cũng tốt tính nên ở bên nhau vô cùng vui vẻ, rất ít khi cãi nhau. YY rất yêu bạn trai. Cô ấy cảm thấy đây là duyên phận trời ban cho mình.
Chúng tôi đều mừng thay cho YY, chỉ sợ YY quá dịu dàng sẽ yêu phải một người đàn ông bá đạo, nóng tính. Mà YY cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Năm thứ 3 đại học, cha mẹ bạn trai biết chuyện hai người họ yêu nhau, chủ động yêu cầu con trai dẫn bạn gái về nhà cho bọn họ xem thử.
Để dành được cảm tình từ mẹ chồng tương lai, quãng thời gian ấy, YY gần như không đi học ra sức học nữ công gia chánh nấu ăn. Trong phòng không được nấu ăn nên cô ấy liền xin các cô chú ở căng-tin cho làm phụ bếp miễn phí. Họ thấy cô ấy rất thành khẩn nên đôi lúc cũng chỉ bảo mấy chiêu.
Một cuối tuần nọ, YY tìm tới tôi. Sau khi trò chuyện rất lâu, cô ấy ấp úng hỏi tôi “có thể cho cô ấy vay ít tiền được không?”
Thời đại học tôi cũng không giàu có, tiền sinh hoạt mỗi tháng có hạn, chỉ dành ra được 500 cho cô ấy vay. Tôi hỏi sao cô ấy lại cần vay tiền, YY ngượng ngùng cười đáp, “muốn mua cho mẹ chồng tương lai một sợi dây chuyền xem như quà ra mắt.”
Sau đó qua lời bạn bè, tôi mới biết YY đã vay tiền từ rất nhiều người. Thoáng ngẫm nghĩ, tôi cũng có thể hiểu được, “mẹ chồng tương lai là lãnh đạo, có lẽ bà ấy sẽ cảm thấy những thứ chúng tôi thường đeo quá rẻ mạt, YY không dám tặng.”
Nghĩ tới cô gái hết lòng vì yêu này, tôi mong cô ấy có thể được toại nguyện.
Hai tháng sau, YY tới trả tiền cho tôi. Tôi hỏi thăm cô ấy, cô ấy chỉ thở dài nặng nề, “cha mẹ của bạn trai không phản đối hai người yêu nhau nhưng sự ngông nghênh kiêu ngạo trong lời nói khiến cô ấy ngạt thở.”
Buổi gặp mặt hôm ấy không hề vui vẻ như chúng tôi tưởng. YY vừa vào cửa đã cung kính dâng thuốc bổ và dây chuyền cho mẹ chồng tương lai nhưng đối phương không nhận lấy mà bảo người giúp việc ra cầm. Bạn trai cố gắng làm dịu bầu không khí, đòi YY đeo dây chuyền cho mẹ, YY đang định nghe theo thì mẹ chồng tương lai chỉ thoáng nhìn con trai mình, “thôi thôi, giờ mẹ không đeo mấy thứ đồ chơi trẻ con này nữa, không phù hợp với thân phận.”
Tay YY cứng đờ ở đó. Sau đấy YY trải qua cuộc phỏng vấn đầu tiên trong đời nhưng không phải phỏng vấn công việc mà vì tình yêu. Mẹ chồng tương lai kiêu ngạo hỏi YY, “một mình sống ở Thượng Hải chắc khổ lắm nhỉ? Con gái muốn lấy Tuấn Kiệt nhà bác xếp hàng đầy ra đấy. Tuấn Kiệt nhà bác đẹp trai, điều kiện gia đình tốt. Lấy được nó thì có sẵn nhà sẵn xe, công việc cũng không phải lo. Được làm vợ Tuấn Kiệt nhà bác là phúc ba đời ấy chứ! Nói thật, nhà bác vốn phản đối Tuấn Kiệt yêu con gái vùng khác, họ hàng phiền phức lắm. Bác cũng chẳng nỡ để nó tới nơi khác thăm người thân. Có điều, Tuấn Kiệt thích cháu, bác cũng đành kệ nó thôi. Bác cũng chỉ có một đứa con trai nên cũng không muốn nó không vui.”
YY chỉ dám ngoan ngoãn ngồi nghe, không dám lên tiếng.
Mẹ chồng tương lai lại nói tiếp, “Tuấn Kiệt nhà bác được chiều chuộng từ nhỏ. Hai đứa yêu nhau thì cháu phải quan tâm tới nó, biết nấu ăn chứ hở?”
YY vội gật đầu, đối phương vừa nghe vậy liền bảo cô ấy trưa vào bếp nấu vài món xem sao. Thế là YY búi tóc lên vào bếp.
Người giúp việc muốn giúp đỡ, lại bị mẹ chồng tương lai quát bảo thôi. Bạn trai cũng muốn vào xem thử, cũng bị mẹ anh ta gọi ra phòng khách. Thế là cả nhà bạn trai đều ở trong phòng xem tivi.
YY một mình nấu nướng trong bếp. Cho tới khi nấu xong 6 món mặn và một món canh. Mẹ chồng tương lai nếm thử vài miếng rồi không ăn nữa, nói “không đủ ngọt, muốn sống ở Thượng Hải thì phải tập ăn đồ ngọt. Muốn lấy chồng Thượng Hải thì phải học nấu món ăn Thượng Hải. Mấy món ăn nông thôn kia, người Thượng Hải ăn không quen.”
YY không dám tranh luận, lẳng lặng ngồi nghe dạy dỗ. Trên đường về bạn trai tiễn YY, cô ấy tủi thân bật khóc. Bạn trai an ủi “Mẹ anh là thế đó, làm lãnh đạo mấy chục năm rồi nên đối xử với ai cũng như vậy thôi, với anh cũng y như lãnh đạo ấy. Đây là bệnh nghề nghiệp của bà ấy. Nhưng mẹ anh không phải người âm hiểm, chuyện gì bà ấy cũng biểu lộ ra mặt hết. Lâu dần bà ấy thấy được điểm tốt của em sẽ dần dần đối tốt với em.” Bạn trai cho YY hi vọng.
Thế là để mẹ chồng tương lai mau chóng thích mình, mùa đông YY đan khăn quàng, găng tay tặng cho bà ấy, dù biết có lẽ bà ấy chẳng bao giờ đeo chúng. Mùa hè, YY lại mua quần áo tơ tằm tặng cho bà ấy, không mong mẹ chồng tương lai hài lòng chỉ mong bà ấy có thể hiểu được tấm chân tình của mình.
Có lẽ, sự rụt rè cẩn thận của YY đã khiến mẹ chồng tương lai thỏa mãn được dục vọng khống chế. Tuy bà ấy chưa từng đối xử nhiệt tình và bình đẳng với YY, nhưng cũng không ra sức phản đối tình yêu của con trai.
YY nói, “thực ra ở nhà bạn trai, địa vị của cô ấy còn không bằng người giúp việc.” Mỗi lần YY tới, người giúp việc đều lui về nghỉ ngơi, để việc nhà cho YY làm. Thỉnh thoảng bạn trai cũng bất bình thay cô ấy nhưng mẹ chồng tương lai luôn “hừ” lạnh một tiếng, “Sao hả? Có bạn gái thì không cần mẹ nữa à? Mẹ đâu có làm khó YY, mẹ đang rèn luyện nó đấy chứ. Con gái không biết làm việc nhà thì đâu có được. Nếu mẹ không thích YY thì cứ phản đối hai tiếng là xong, sao phải mất công thế này. Tương lai con tập trung vào sự nghiệp, YY phải lo liệu tốt mọi việc trong nhà. Nếu mẹ không thấy được YY đảm đang biết việc thì làm sao mà yên tâm cho hai đứa lấy nhau.”
Mẹ chồng tương lai nói nửa thật nửa giả. Bạn trai và YY đều á khẩu không đáp lại được. Lâu dần, bạn trai cũng quen với cảnh đó.
Chúng tôi bất bình thay YY, “Lãnh đạo thì sao? Gia thế hơn người thì sao? Nếu không được sống bình đẳng thì tất cả đều chẳng quan trọng.”
Thỉnh thoảng YY cũng bị chúng tôi kích thích mà nảy sinh ý muốn phản kháng nhưng cô ấy quá yêu bạn trai mình nên không muốn anh ta khó xử, cũng sợ chọc giận mẹ chồng tương lai thì bà ấy sẽ phản đối hai người yêu nhau.
Thế là YY lẳng lặng nhẫn nhịn suốt 4 năm. Từ năm thứ 3 đại học tới khi tốt nghiệp, từ khi tốt nghiệp tới khi đi làm.
Chúng tôi âm thầm cảm thán, YY quá yếu đuối. Có lẽ phải đợi tới ngày mẹ chồng qua đời vì lớn tuổi thì cô ấy mới ngóc đầu lên được.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi mỗi người một ngả, ai cũng bước vào cuộc sống mới. Dần dần bạn học cũng ít liên lạc với nhau.
Mấy hôm trước, tôi đăng lên trang cá nhân là tôi muốn tới Thượng Hải chụp ảnh. YY không liên lạc với tôi đã lâu, nay lại đột nhiên nhắn tin cho tôi, “cậu tới Thượng Hải chơi, nếu có thời gian thì bọn mình cùng đi ăn một bữa nhé.”
Tôi thầm nghĩ cuối cùng YY cũng lấy được người mình yêu nên mới ở lại Thượng Hải. Thế là tôi liền trả lời, “Được. Đến lúc ấy bọn mình hẹn nhau nhé! Tuấn Kiệt cũng tới à?”
Một lúc lâu sau, YY gửi tin nhắn thoại cho tôi, cô ấy nói, “Cô ấy không kết hôn với Tuấn Kiệt. Hai người đã chia tay từ 8 năm trước. Chồng hiện giờ không phải người Thượng Hải mà chỉ làm việc ở đây thôi.”
YY chủ động nói lời chia tay, tôi vô cùng kinh ngạc. Cô ấy yêu bạn trai đến thế, sao có thể chủ động nói lời chia tay được?
Hóa ra, 8 năm trước cuối cùng hai người cũng bắt đầu quá trình tiến tới hôn nhân. YY mời cha mẹ mình từ vùng khác tới Thượng Hải để bàn chuyện kết hôn. Cô ấy rất vui vì rốt cuộc cũng được lấy người mình yêu. Tuy mẹ chồng tương lai khó tính nhưng bạn trai thì rất tốt tính. Cha mẹ YY cũng rất vui vẻ nghe con gái kể về nhà chồng tương lai.
Cha mẹ vốn thật thà, chất phác đều cảm thấy con gái lấy được chồng khá giả thì sau này sẽ không khổ, ít nhất là về phần vật chất.
Khi họ cẩn thận chuẩn bị đặc sản quê hương rồi lặn lội tới Thượng Hải, thấy con rể tương lai nhã nhặn đẹp trai thì đều thỏa mãn từ tận đáy lòng. Nhưng đời không như mơ, khi cha mẹ YY chân thành tặng đặc sản quê hương cho thông gia tương lai, đối phương lại khinh khỉnh hỏi, “Đây là cái quái gì vậy? Có ăn được không đấy?”
YY đã quá quen với kiểu soi mói, tưởng rằng bản thân đã vô cảm với những câu nói như vậy nhưng khi mẹ chồng tương lai ngang nhiên nói ra lời này với cha mẹ mình, thấy dáng vẻ bối rối của cha mẹ, YY vô cùng khổ sở.
Cô ấy cảm thấy mình quá bất hiếu vì đã để cha mẹ phải chịu tủi nhục theo mình. Mẹ cô ấy thở dài, “mẹ chồng của con khó tính lắm đây.”
Tối hôm đó, YY nằm trong chăn khóc rất lâu. Cô ấy tưởng bản thân có thể nhẫn nhịn nhưng khi mẹ chồng tương lai không ngừng tỏ ra cao quý hơn người, thấy dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi của cha mẹ, nỗi tủi thân suốt bao năm bỗng tràn ra như nước lũ.
Cô ấy đứng bật dậy, “Bác ạ! Cháu từng biết bác là lãnh đạo, cháu cũng biết nhà bác có điều kiện tốt nhưng cháu không quan tâm tới điều kiện nhà bác mà cháu yêu con trai bác. Bác soi mói bắt bẻ cháu, cháu có thể chịu được, vì bác là bề trên nhưng cháu không cho phép bất cứ ai làm cha mẹ cháu khó xử. Không một ai được phép làm điều đó. Thực ra trên đời này, đầy người có tiền có thế hơn nhà bác nhiều, cho nên cháu không hiểu vì sao bác lại cảm thấy cao quý hơn người. Cháu chấp nhận chịu đựng bác là vì cháu trân trọng tình cảm với con trai bác. Nếu cháu không quan tâm tới con trai bác nữa thì thực ra bác chỉ là một người tầm thường, bác chả là cái thá gì hết.”
Sau đó YY dẫn cha mẹ ra khỏi khách sạn. Trong khoảnh khắc bước ra ngoài, nước mắt cô ấy rơi như mưa vì tình yêu của mình, cũng vì trút được gánh nặng. Cha mẹ cô ấy thở dài, “thực ra Tuấn Kiệt nó cũng không tệ.”
YY nghiêm túc nói, “Anh ấy không tệ, nhưng anh ấy quá nhu nhược. Anh ấy không dám phản kháng mẹ mình. Suốt bao năm qua, anh ấy vẫn để mặc con phải chịu tủi nhục. Sau này con nghĩ, có lẽ anh ấy không bao giờ làm chỗ dựa cho con được. Con có thể nhẫn nhịn 2 năm, 5 năm nhưng con thật sự không tin mình có thể nhẫn nhịn cả đời.”
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng YY cũng kiên quyết được một lần. Cô ấy nói với tôi, “Người chồng và mẹ chồng hiện tại đều kém xa nhà Tuấn Kiệt nhưng họ luôn tôn trọng cô ấy, quan tâm đến cô ấy. Ở bên họ, cô ấy mới thực sự có cảm giác của gia đình.”
Tôi vẫn nhớ lời tổng kết của YY về cuộc tình ấy, “tớ rất yêu Tuấn Kiệt. Nhưng mối quan hệ giữa tớ và anh ấy không bình đẳng. Tớ phải kiễng chân mới có thể yêu được anh ấy. Tớ phải luôn giữ dáng đi tập tễnh mới khiến chúng tớ trông hài hòa. Nhưng kiễng chân rất khó chịu, đứng một lúc là sẽ mỏi mệt, mỏi mệt chồng chất mỏi mệt. Sau đó tớ đã không thể chịu đựng được nữa. Cho nên, tớ không thể không từ bỏ.”
Khi yêu một người, chúng ta luôn muốn ở bên đối phương, cố gắng sống sao cho xứng với đối phương. Nhưng bạn thân mến ơi, chúng ta có thể hi sinh hết thảy vì tình yêu, cũng có thể vì tình yêu mà bỏ đi một vài thứ. Nhưng nhất định phải nhớ, tình yêu mỹ mãn sẽ không bao giờ khiến bạn tủi thân, oan ức. Đừng bao giờ kiễng chân lên để yêu một người vì không ai có thể giữ được tư thế khó chịu ấy mãi mãi đâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận