- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 29: Thực ra đàn ông còn sợ ly hôn hơn phụ nữ
Dạo trước, vợ của anh bạn tôi bị bệnh rất nặng, nằm viện suốt 3 tháng trời. Bác sĩ gửi thư báo nguy kịch mấy lần liền, may mà đều cứu lại được. Tới khi bệnh tình của vợ anh bạn tôi chuyển biến tốt hơn. Tôi và ông xã đã tới thăm hỏi. Đến nơi, tôi mới thấy, anh bạn tôi còn cần hỏi thăm hơn cả vợ anh ấy. Một người đàn ông vốn cao lớn mạnh mẽ mà giờ trông tiều tụy, ủ ê, râu ria xồm xoàm, hốc mắt hõm sâu.
Chúng tôi tới vào lúc vợ anh ấy vừa ngủ. Thế là mấy người liền ngồi đó vừa uống nước vừa trò chuyện.
Ông xã tôi hỏi, “hiện giờ không còn đáng lo ngại nữa rồi đúng không?”
Bạn tôi đáp, “nguy hiểm đến tính mạng thì chắc là không nhưng việc chữa trị sau đó thì còn phải tốn rất nhiều tiền. Sáng nay bác sĩ mới báo với tôi, đợt đầu chắc khoảng mười mấy vạn tệ.”
Tôi an ủi anh ấy, “người không sao là tốt rồi. Tiền còn có thể kiếm lại được mà.”
Anh ấy đáp, “Đúng thế. Dù tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng phải chữa khỏi cho cô ấy. Cho tới giờ đã tốn đến mấy chục vạn tệ rồi, mà chế độ chữa bệnh ở nước mình mọi người cũng biết rồi đấy. Thuốc rẻ thì có khi còn được bảo hiểm chi trả, chứ thuốc nhập khẩu đắt thì phải tự chi trả tiền, mà người còn có tiền thì ai chẳng muốn dùng loại thuốc tốt chứ. Dù sao tôi cũng bảo bác sĩ rồi, thuốc gì hiệu quả tốt nhất thì dùng thuốc đó, nhất định phải chữa khỏi cho vợ tôi. Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu.”
Trong lòng tôi rất cảm động, phải chăng tới lúc sinh tử mới nhận ra được ai là người có tình.
Có lẽ bạn tôi cũng hiểu được ánh mắt của tôi, cười tự diễu, “Vãn Tình, cậu đừng nhìn tôi như thế. Tôi không vĩ đại như cậu nghĩ đâu nhưng trải qua quãng thời gian này tôi mới hiểu vợ tôi quan trọng với tôi thế nào. Nếu không có cô ấy thì nhà không còn là nhà nữa rồi.”
Sau đó, anh ấy kể cho chúng tôi anh ấy đã sống những ngày qua ra sao. Vợ anh ấy đột ngột nằm viện, tất cả ập tới quá bất ngờ, anh ấy chưa hề chuẩn bị tư tưởng. Trước đó tình cảm giữa hai vợ chồng cũng bình thường, không quá thân mật nhưng cũng chẳng ghét bỏ nhau. Giống hầu hết các đôi vợ chồng ở trên đời, tình cảm không mặn cũng chẳng nhạt, thỉnh thoảng cũng chê vợ phiền, lắm lời, nhiều chuyện. Thậm chí còn nghĩ sống một mình cũng rất tốt.
Nhưng lần này việc vợ anh ấy nằm viện đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ trước đó của anh ấy.
Sáng sáng, việc đầu tiên anh ấy phải làm sau khi thức dậy là nấu bữa sáng cho vợ, vì cơm nước trong bệnh viện quá khó nuốt. Trước đó, trong nhà chỉ thuê dọn vệ sinh theo giờ nên khi vợ anh ấy đổ bệnh quá đột ngột, ngay lúc ấy lại không tìm được người giúp việc phù hợp, mọi chuyện đều đỗ lên đầu anh ấy.
Sau khi đưa bữa sáng cho vợ, anh ấy phải lập tức về nhà để đưa con trai đi học rồi vội vã đi làm. Buổi trưu, lại hộc tốc về nhà nấu bữa trưa mang tới cho vợ, sau đó dặn dò vài chuyện với y tá rồi mau chóng về công ty làm việc.
Vì anh ấy đã là lãnh đạo bậc trung rồi nên thời gian làm việc có thể điều chỉnh được. Anh ấy phải tập trung làm hết công việc vào buổi chiều. Sau đó tan làm sớm để đi đón con trai. Tiếp đấy, anh ấy lại vội vã đi mua thức ăn để nấu cơm. Ăn vội cùng con trai mấy miếng rồi tức tốc đưa cơm đến bệnh viện cho vợ. 8 giờ tối về đến nhà còn phải đốc thúc con trai làm bài tập. Vấn đề là con trai còn bướng bỉnh ngang ngạnh, ngày nào về cũng thấy nó còn đang chơi game.
Từ khi con trai lên 6 tuổi, anh ấy đã thề là dù gặp phải bất cứ vấn đề gì, anh ấy sẽ tâm sự với con trai, chứ không bao giờ đánh con. Thế nhưng một hôm anh ấy về muộn, thấy đã hơn 9 giờ mà con trai vẫn đang chơi game, chẳng hề động đến bài tập, anh ấy cố kiềm chế mà hỏi con, “Sao không làm cho xong bài tập trước đã?”
Con trai đáp, “Con không thích làm bài tập. Con thích chơi game cơ.”
Anh ấy nói, “Nhưng cha thấy con chơi game thì cha rất không vui.”
Con trai đáp, “Cha không vui là chuyện của cha, liên quan gì đến con. Con vui là được.”
Anh ấy nén giận nói, “Mẹ con còn trong bệnh viện, sao con không thể khiến cha bớt lo nhỉ?”
Con trai đáp, “Con không chơi game thì mẹ có khỏi bệnh không? Cha phải tìm bác sĩ chứ?”
Cuối cùng, anh ấy cũng giận mất hết lí trí, đánh cho con trai một trận. Đây là lần đầu tiên anh ấy đánh con trong suốt 6 năm qua. Đánh xong anh ấy rất mệt mỏi, còn không biết ngày ngày phải đối mặt với thằng nhóc này thì vợ anh ấy cảm thấy thế nào?
Cuối cùng, con trai phải đi học thêm rất nhiều môn. Ban đầu, anh ấy nghỉ cho con nghỉ học thêm vài môn cũng chẳng sao nhưng vợ anh ấy lại cực kỳ coi trọng chuyện đó, bắt anh ấy đưa con đi học bằng được.
Kết quả là anh ấy không biết lớp học thêm của con trai ở đâu, hỏi con trai thì nó đáp, “Con cũng không biết nữa, lần nào cũng là mẹ đưa con đi mà.”
Anh ấy bực bội nói, “Con mười mấy tuổi rồi mà mình học ở đâu cũng không biết à?”
Con trai cũng đáp lẽ, “Cha còn không biết xấu hổ mà mắng con. Cha cũng làm cha mười mấy năm mà con học ở đâu còn chẳng biết.”
Anh ấy bỗng á khẩu, đành lên mạng dò đường.
Chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi mà anh ấy sụt mất 5 kg. Anh ấy khẳng khái với chúng tôi, “tôi không dám nghĩ những ngày tháng không có vợ tôi sống thế nào. Trước đây tôi không hề biết cô ấy quan trọng đến vậy. Tôi tưởng việc nhà đều vô cùng đơn giản, ngày ngày tôi chỉ việc đi làm về là ăn cơm. Cho nên lúc bác sĩ nói với tôi, bệnh của vợ tôi là bệnh nhà giàu, muốn chữa trị thì phải tốn rất nhiều tiền. Mà hi vọng chữa khỏi chưa tới 10%.”
Lúc đó tôi đáp, “Tốn bao nhiều tiền cũng phải chữa khỏi cho vợ tôi.”
Nghe anh ấy kể những chuyện trong 1 tháng qua, lòng tôi như nổi sóng. Có lẽ sai lầm lớn nhất của nhiều phụ nữ ấy là ôm đồm tất cả mọi việc, lại khiến đàn ông không cảm nhận được giá trị của mình.
Bạn tôi nói tiếp, “Qua chuyện lần này tôi thực sự nhận ra vợ tôi rất quan trọng với tôi. Nói ra chẳng ngại hai người cười, nhưng lúc trước, lúc cô ấy cằn nhằn tôi thường nghĩ, cái mụ này phiền quá đi mất, bây giờ ông đây mất hết kiên nhẫn, ông đây sẽ ly hôn với cô, nhưng giờ tôi không còn suy nghĩ đó nữa. Quãng đời còn lại tôi chỉ muốn đối xử thật tốt với cô ấy.”
Có lẽ sẽ có cô gái khinh bỉ sự thay đổi này, “hừ, anh vì muốn sướng cái thân thôi, nếu vợ mất thì chẳng thoải mái được vậy nữa đâu.”
Nhưng cho dù sự thay đổi của một người là bởi nguyên nhân nào, chỉ cần thay đổi theo hướng tốt thì thật ra nguyên nhân không còn quan trọng nữa.
Từng có một cô gái kể chuyện cô ấy bỏ nhà ra đi hai lần. Lần đầu tiên 2 người cãi nhau vì một nguyên nhân nào đó. Trong lúc giận dữ, cô ấy bế con về nhà mẹ đẻ, cứ nghĩ là “tôi dẫn con đi rồi đây này, anh còn không mau tới xin lỗi rồi đón tôi về.”
Kết quả là cô ấy phải thất vọng, ba ngày sau chồng cô ấy vẫn mặc kệ, cô ấy không chịu nổi liền chạy về nhà xem xét tình hình. Cuối cùng thấy chồng dẫn 3 người bạn tới đang ở nhà vui vẻ chơi bài. Thấy dáng vẻ phấn chấn của đối phương cô ấy suýt tức đến ngất xỉu. Cuối cùng đành ủ rủ bế con quay về nhà.
Sau lần đó địa vị của cô ấy trong nhà càng kém hơn, cô ấy nhẫn nhịn rất lâu, rốt cuộc giữa hai vợ chồng lại nổ ra cãi vã. Lần này, cô ấy để con ở nhà với anh ta. Kết quả là chưa tới hai ngày chồng cô ấy đã gọi điện xin lỗi, cầu xin cô ấy về nhà, nói “anh ta không biết chăm con thế nào.”
So sánh hai lần rời nhà bỏ đi, cô ấy nhận ra rất nhiều điều.
Về cơ bản, 99% phụ nữ đều cho rằng ly hôn bất lợi với phụ nữ. Phụ nữ sợ ly hôn chứ đàn ông thì không hề sợ. Phụ nữ hơn 40 tuổi chỉ có thể lấy đàn ông già hơn 50 tuổi nhưng đàn ông thì có thể lấy con gái trẻ hơn 20 tuổi. Xong thực ra không phải như vậy, đàn ông thế nào thì không sợ ly hôn, bạn dẫn con đi để lại hầu hết tài sản thuận tiện cho anh ta bắt đầu cuộc sống mới, gặp tình huống này thì đàn ông nào sợ ly hôn chứ?
Nhưng nếu bạn để con lại, mang đi hầu hết tài sản tôi có thể cam đoan với bạn rằng, 90% đàn ông không muốn ly hôn.
Phần lớn phụ nữ sợ ly hôn nên luôn thỏa hiệp, luôn nhẫn nhịn. Cho rằng trong hôn nhân thì phụ nữ ở thế yếu, vì ly hôn rồi thì không dễ lấy người khác. Dưới sự tự kỷ ám thị này, phụ nữ đành thỏa hiệp và nhường nhịn để duy trì cuộc hôn nhân của mình.
Tại sao phụ nữ sợ ly hôn?
Vì họ không nhận ra giá trị của mình. Họ đặt bản thân ở thế yếu, họ hi sinh quá nhiều khiến đàn ông không nhận ra giá trị của họ. Họ không nhận rõ địa vị chính xác của mình trong hôn nhân.
Thực ra đàn ông còn sợ ly hôn hơn phụ nữ. Người ta thường nói phụ nữ có con thường rất khó tái hôn nhưng tôi dám chắc với bạn rằng ở điều kiện tương đương đàn ông có con cũng khó tái hôn không kém.
Những người đàn ông dễ tái hôn thường là có điều kiện kinh tế khá, lại chẳng phải gánh vác tránh nhiệm gì. Nhưng nếu một phụ nữ có điều kiện kinh tế tốt lại không phải gánh vác tránh nhiệm gì, cô ấy cũng có thể tái hôn một cách dễ dàng.
Nếu bạn vừa nghèo, vừa xấu, vừa không có ý chí phấn đấu thì dù là nam hay nữ, việc tái hôn đều vô cùng khó khăn. Ngẫm lại mà xem, tại sao nhiều người đàn ông dù ngoại tình nhưng họ cũng không muốn ly hôn? Là vì đối tượng họ ngoại tình không đủ tốt ư? Không phải, bởi vì họ biết rõ hậu quả và cái giá phải trả khi ly hôn. Nhưng sao họ vẫn dám ngoại tình? Vì họ biết bạn không dám ly hôn, không dám phản kháng .
Nếu họ thực sự không sợ chứng tỏ trong hôn nhân bạn đã phạm phải vào ít nhất hai sai lầm sau,
Một, bạn không khiến đôi phương ý thức được giá trị của bạn.
Hai, bạn vốn không có giá trị.
Nhiều lúc chỉ cần bạn giữ vững nguyên tắc và tôn nghiêm của mình, cuộc sống sẽ trở nên cực kỳ khác biệt.
Nhưng bởi vì bạn luôn sợ hãi vu vơ, luôn từ bỏ ưu thế của bản thân nên mới không nhìn thấy sự sợ hãi của đối phương. Vì bạn sợ đối phương ly hôn với mình nên không dám sống có nguyên tắc, không dám có giới hạn chịu đựng.
Mong bạn ngẫm lại, nếu đối phương sợ ly hôn thì anh ta còn dám làm bạn đau lòng? Còn dám đối xử không tốt với bạn nữa không? Anh ta yêu chiều cưng nựng bạn còn không kịp ấy chứ!
Cô gái à! Đôi lúc đừng vì cho đối phương thêm ý chí mà diệt oai phong của chính mình, vậy mới khiến bạn càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng khí phách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận