- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch) (Đã Full)
- Chương 35: Người thật lòng yêu bạn, dù bị lột da cũng phải lết tới trước mặt bạn
Những ngày cuối tuần gần đây, tôi luôn đi học làm bánh kem ở một trung tâm dạy nữ công gia chánh. Người dạy tôi là một cô gái vui vẻ, hay cười, với tay nghề làm bánh rất là tuyệt vời. Lúc trước nhìn thấy những chiếc bánh ngọt cực kỳ tinh tế từ tay cô ấy tôi lập tức nói với người phụ trách: Tôi muốn cô ấy dạy tôi. Cô ấy nhỏ hơn tôi khoảng 10 tuổi, rất hoạt bát, khéo léo. Tôi không hề che giấu sự quý mến của mình với cô ấy. Cô ấy cũng cảm nhận được sự quý mến của tôi dành cho mình. Bởi vậy chúng tôi mong chóng trở nên thân thiết với nhau.
Lần gần đây nhất tôi tới trung tâm thấy cô ấy không vui vẻ như ngày thường mà mắt đỏ lựng, khóe mắt ngấn lệ, lẳng lặng rơi nước mắt. Tôi hỏi cô ấy sao vậy?
Cô ấy vừa nghe tôi hỏi thì nước mắt càng rơi như mưa, do dự một lúc, cô ấy mới nghẹn ngào đáp: Cô ấy và bạn trai vừa mới chia tay. Tôi hỏi cô ấy lý do tại sao?
Cô ấy đáp: Anh ấy là người bản địa, còn em là người vùng khác. Tuy điều kiện ra đình em không tệ nhưng mẹ anh ấy chê nhà em không ở đây, không giúp được gì cho anh ấy, nên không đồng ý cho chúng em yêu nhau. Không những thế còn giới thiệu cho anh ấy một cô gái bản địa. Mẹ anh ấy rất thích cô gái kia, muốn hai người họ ở bên nhau.
Tôi nhíu mày hỏi: Thế cậu ta thì sao? Quan trọng là thái độ của cậu ta thế nào?
Cô ấy lau nước mắt buồn bã nói: Anh ấy là người con có hiếu. Trước đây anh ấy cũng đã từng trao đổi với mẹ mình mấy lần. Nhưng mẹ anh ấy kiên quyết không đồng ý cho chúng em yêu nhau. Anh ấy cũng không muốn khiến cha mẹ đau lòng cho nên...cho nên...
Thấy cô ấy khổ sở, buồn bã nhưng vẫn cố nói đỡ cho bạn trai. Tôi vừa giận vừa thương. Bước qua tuổi 30, từ lâu tôi đã không tin mấy lời vớ vẩn như cha mẹ anh không đồng ý, anh không xứng với em, anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn...
Kỳ thực chân tướng đằng sau những cuộc tình chết yểu chỉ có một: Thật ra anh ấy không mấy yêu em.
Nếu hỏi tôi, tôi ghét nhất loại đàn ông nào?
Thì đó chính là loại đàn ông chia tay rồi mà còn không chịu nói thật, một mực làm bộ như mình thâm tình lắm, tất cả đều là bất đắc dĩ. Chia tay còn khiến đối phương suy nghĩ miên man, bản thân anh ta thì vui vẻ thoải mái bắt đầu cuộc sống mới nhưng lại khiến đối phương ở không được, đi chẳng xong.
Vậy mà cũng có rất nhiều cô gái thà tin rằng anh ta có nỗi khổ tâm chứ không chịu đối mặt với hiện thực.
Lúc mới bắt đầu sáng tác tôi chưa từng quen cô gái ở Hạ Môn, gọi là Tiểu Đê. Khi đó độc giả còn ít nên tôi cũng có thời gian để quan tâm đến một cuộc tình.
Chuyện của Tiểu Đê giống hệt chuyện của cô gái ở trung tâm dạy nữ công gia chánh. Tiểu Đê và bạn trai đều là người Hạ Môn. Nhưng Tiểu Đê là con trong gia đình đơn thân sống cùng mẹ. Mẹ cô ấy nuôi cô ấy không dễ, gia cảnh đương nhiên không tốt lắm.
Tiểu Đê và bạn trai quen nhau một thời gian thì bạn trai dẫn Tiểu Đê về ra mắt cha mẹ anh ta. Cha mẹ bạn trai không thích xuất thân của Tiểu Đê, cho rằng một cô gái như vậy sẽ làm liên lụy đến con trai họ nên không đồng ý cho hai người tiếp tục yêu nhau.
Dù Tiểu Đê cố gắng lấy lòng họ ra sao cũng phí công vô ích. Song Tiểu Đê chưa từng từ bỏ ý định. Cô ấy nghĩ, lâu dần chắc chắn cha mẹ đối phương sẽ bị cô ấy cảm động.
Nhưng đối phương thấy Tiểu Đê không chịu từ bỏ thì mau chóng giới thiệu con gái một cục trưởng cho con trai họ. Gia cảnh của Tiểu Đê đương nhiên không thể sánh bằng nhà cục trưởng nhưng cô ấy rất tin tưởng vào tình yêu này.
Ban đầu, bạn trai quả thật phản đối việc cha mẹ mai mối, sắp đặt. Thề rằng không bao giờ phụ lòng Tiểu Đê.
Nhưng chỉ ba tháng sau, thái độ của anh ta bắt đầu thay đổi, không còn nhiệt tình với Tiểu Đê như xưa.
Nửa năm sau, anh ta nhắn tin chia tay với Tiểu Đê.
“Tiểu Đê, cha mẹ anh kiên quyết không đồng ý. Mẹ anh còn đòi chết cho anh xem. Họ nuôi nấng anh không dễ dàng, anh không muốn họ đau lòng như vậy. Dù anh không hề muốn chia tay với em. Song hiện thực không cho phép chúng ta ở bên nhau. Nhưng đời này anh chỉ yêu mình em. Rời xa em, anh chỉ còn là cái xác không hồn.”
Tiểu Đê ôm tin nhắn mà khóc đến chết đi sống lại. Cô ấy oán trách thế giới bất công, oán trách mình không có xuất thân tốt, oán trách bản thân vô dụng, không khiến cha mẹ bạn trai yêu thích. Chứ không hề oán trách sự bội bạc của bạn trai.
Cô ấy nói, “Anh ấy là người con có hiếu. Kiếp này em và anh ấy không có duyên. Em hiểu được nỗi khổ của anh ấy. Em tin là phải rời xa em thì anh ấy con đau khổ hơn em. Em không trách anh ấy.”
Lúc đó tôi nghe mà phát bực, lòng thầm nghĩ:
“Cô bé à, nếu rời xa em mà anh ta còn đau khổ hơn em thì kiểu gì anh ta cũng lựa chọn chống đối.”
Trong chuyện tình cảm, một cô gái dù hiền lành tới đâu đi chăng nữa thì cũng trở nên cực kỳ ngang ngạnh cố chấp. Họ chỉ tin điều mình muốn tin mà không chịu đối mặt với sự thật.
Người đàn ông kia mau chóng kết hôn với con gái của Cục trưởng, sinh một bé gái. Còn Tiểu Đê thì lẳng lặng làm việc ở Hạ Môn và chữa trị vết thương lòng.
Khoảng 2 năm sau, người đàn ông kia lại bắt đầu liên lạc với Tiểu Đê. Anh ta nói:
“Hôn nhân của anh ta không hạnh phúc. Vợ là tiểu thư con quan, tính cách rất tệ, không dịu dàng săn sóc như Tiểu Đê. Hơn nữa, anh ta vẫn còn yêu Tiểu Đê, càng khó mà hòa hợp với vợ.”
Tiểu Đê nghe vậy thì rất đau lòng, cũng rất vui vẻ, bởi vì trong 2 năm qua, quả nhiên người đàn ông kia chưa bao giờ quên mình.
Anh ta không yêu vợ, người anh ta yêu là mình. Thế là hai người họ bắt đầu âm thầm liên lạc với nhau. Tiểu Đê càng yêu người đàn ông này hơn trước. Cô ấy thấy anh ta đáng thương vì phải sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cô ấy muốn bù đắp cho anh ta. Cô ấy muốn khiến anh ta hạnh phúc.
Thế là Tiểu Đê trở thành nhân tình của anh ta. Nhưng cô ấy không nghĩ mình là người thứ 3,bởi vì cô ấy và anh ta yêu nhau trước.
Chính vào thời điểm này tôi khuyên Tiểu Đê. Tiểu Đê rất yêu người đàn ông kia nhưng cô ấy cũng rất hoang mang trước tương lai, vì chỉ khoảng 2 năm nữa là cô ấy tròn 30 tuổi. Cô ấy cũng lo lắng cho tương lai của mình, bởi vậy cô ấy mong tôi chỉ cho cô ấy một con đường.
Tôi không nỡ trách mắng cô gái si tình này. Nhưng đề nghị cô ấy kiểu gì cũng phải rời khỏi người đàn ông kia vì tôi không thấy anh ta yêu Tiểu Đê. Anh ta chỉ có tâm lý “bổ khuyết” mà thôi.
Vợ giúp anh ta nâng cao trong cuộc sống và thăng tiến trong sự nghiệp. Mối tình đầu cho anh ta tình yêu si mê. Cuộc đời của anh ta đương nhiên là hoàn mỹ. Nhưng sự hoàn mỹ ấy lại đánh đổi bằng hạnh phúc của hai cô gái.
Có điều tôi không ngờ Tiểu Đê lại thuận lại toàn bộ lời của tôi với người đàn ông kia, chất vấn anh ta rốt cuộc có yêu mình hay không?
Đương nhiên anh ta không thừa nhận. Anh ta nói với Tiểu Đê:
“Em điểm nào cũng tốt, chỉ là dễ bị người khác tác động. Em đừng nghe người ta ly gián, chia rẽ. Họ đang đố kỵ với tình cảm của chúng ta. Anh có yêu em hay không lẽ nào em không biết ư? Nếu anh không yêu em thì sao phải tìm trăm phương ngàn kế để quay lại với em?”
Đương nhiên Tiểu Đê cũng thuật lại toàn bộ lời của người đàn ông kia cho tôi.
Nghe xong tôi cũng bó tay. Sau đó tôi không muốn dính líu tới việc này nữa. Vì tôi không thể đánh thức một người đang giả bộ ngủ.
Tiểu Đê tiếp tục làm tình nhân của người đàn ông kia. Anh ta sợ người khác nói ra nói vào nên bắt đầu can thiệp vào các mối quan hệ của Tiểu Đê. Ngoài người đàn ông kia, giữa tôi và Tiểu Đê không còn đề tài khác.
Dần dần chúng tôi cũng không liên lạc với nhau nữa.
Khoảng 1 năm sau, tôi chợt nhận được một email mà Tiểu Đê gửi, kể lại chuyện xảy ra trong 1 năm qua.
Hóa ra cô ấy rất ít khi lên mạng, không chỉ vì bị người đàn ông kia can thiệp mà còn có một nguyên nhân khác.
Cô ấy có thai.
Đúng lúc này vợ của người đàn ông kia cũng phát hiện ra chuyện tình cảm vụng trộm của hai người họ.
Ban đầu, Tiểu Đê rất vui. Cô ấy không muốn lén lút như thế này từ lâu rồi. Người đàn ông kia lại suốt ngày nói với Tiểu Đê rằng “Anh ta chỉ yêu mình cô ấy, không hề có tình cảm với vợ”
Cô ấy nghĩ, mình và anh ta đã bỏ lỡ nhau một lần. Lần này anh ta sẽ chịu trách nhiệm vì cô ấy và con. Nhưng có ngờ đâu người đàn ông kia lại vội vàng về nhà dỗ dành vợ, cầu xin đối phương tha thứ, gọi điện cho Tiểu Đê ngay trước mặt vợ. Nói rất nhiều lời cay nghiệt, còn bảo Tiểu Đê đừng mơ lấy đứa bé ra để uy hiếp anh ta. Ai biết đứa bé đó là con của ai.
Tôi xem thời gian, email được gửi tới từ 3 tháng trước. Tôi thử hồi âm nhưng dường như Tiểu Đê đã biến mất rồi.
Tôi kể câu chuyện này cho cô gái ở trung tâm nữ công gia chánh mong cô ấy đừng dẫm vào vết xe đổ của Tiểu Đê. Tôi sợ người đàn ông kia lại quay về tìm cô ấy, khiến cô ấy chợt trở thành thứ “bổ khuyết” ngoài hôn nhân của anh ta.
Ví dụ tương tự đã có quá nhiều rồi. Khi yêu một người đàn ông, nhiều phụ nữ sẽ trở nên ngây thơ hơn cả trẻ con 3 tuổi. Thậm chí không cần đối phương lừa dối, cô ấy đã sớm nghĩ ra lý do bao biện cho đối phương. Nhưng dù có cố lừa mình, dối người thì cũng không thể phủ nhận được sự thật: Anh ta quả thật không mấy yêu bạn.
Tôi từng hỏi một quý ông, khi đàn ông thật lòng yêu một phụ nữ thì anh ta sẽ như thế nào?
Anh ấy thoáng ngẫm rồi đáp,
“Tiền cho cô ấy, tình yêu cho cô ấy, bản thân mình cũng cho cô ấy. Dù bị lột da, lê lết cũng phải lê lết tới bên cô ấy.”
Cô bé à, em đã nghe rõ chưa?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận