- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 36: Thứ ngăn cản bạn trở nên ưu tú là tư duy của bạn.
Tháng trước một người bạn đề nghị cùng đi du lịch tự túc với chúng tôi, cô ấy phụ trách lái xe, chúng tôi chỉ cần đi tham gia là được.
Thế là 4 người mong chóng tụ họp, chọn điểm đến rồi xuất phát. Đều là phụ nữ nên vừa lên xe mọi người bắt đầu trò chuyện ngay, tám gẫu một thôi một hồi.
Có người hỏi, “Tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn đến như thế nhỉ?”
Một người khác trả lời, “Xuất thân không giống nhau cho nên nhất định có khác biệt rất lớn.”
Người bạn nhắc tới vấn đề này lắc đầu nói.
“Không. Có những người xuất thân giống nhau nhưng mấy năm sau lại khác biệt một trời một vực. Vì năng lực, số mệnh khác nhau ư?”
Nhắc đến đề tài này, tôi thầm cảm thán, theo tôi thấy thì thứ thực sự kéo dài khoảng cách giữa người với người chính là tư duy, là lý tưởng.
Không cần trông đâu xa, chỉ cần đọc bình luận dưới các bài viết của tôi là có thể nhận ra tư duy mới là yếu tốt quyết định tương lai của một người.
Nhớ dặm trước, tôi có chia sẻ về trang cá nhân một bài viết “Yêu một người đàn ông thường xuyên làm bạn đau khổ, bạn sẽ cô đơn cả đời.”
Có chàng trai bình luận rằng “Cậu ấy muốn trở thành một người đàn ông ấm áp để che chở và bảo vệ cho người yêu của mình.”
Lại có người giận dữ bình luận rằng, “Hừ, suốt ngày đòi hỏi đàn ông chúng tôi thế này thế kia, sao không xem lại phụ nữ các người. Phụ nữ cũng thường khiến đàn ông đau khổ đấy thôi? Có những người phụ nữ chẳng có tư cách đòi hỏi đàn ông.”
Còn ở dưới bài viết là một phụ nữ trong ngoài bất nhất.
Có cô gái bình luận như sau, “Đọc xong bài viết này. Tôi nghĩ mình nên cố gắng hoàn thiện bản thân để giữ gìn và chăm chút cho hôn nhân tốt đẹp hơn.”
Lại có người bình luận phía dưới, “Phụ nữ đã đủ khổ rồi, còn yêu cầu phụ nữ phải thế này thế kia, sao không xem lại đàn ông đi? Họ có xứng để chúng tôi phải cố gắng như thế không?”
Tôi nhớ còn có một phụ nữ nói, “Có cần phải vậy không? Sau này Trung Quốc sẽ có 30 triệu đàn ông ế vợ. Chỉ có đàn ông không cưới được vợ, chứ không có phụ nữ không ai muốn lấy.”
Nếu hiểu theo nghĩa đen thì những điều họ nói đều là sự thật. Những vấn đề của đàn ông, phụ nữ cũng thường có nhưng họ quên mất một điều, bạn cố gắng cả đời chỉ để xứng đôi với một phụ nữ kém cỏi toàn diện. Bạn không hoàn thiện bản thân chỉ vì những phụ nữ đầy thói xấu kia à? Nếu bạn vẫn muốn lấy một người tốt mọi mặt vậy có lý do gì bạn không nỗ lực hoàn thiện bản thân.
Còn những phụ nữ nghĩ rằng đàn ông không xứng đáng để họ cố gắng. Đương nhiên cuộc sống sẽ trừng phạt họ. Bạn phải ganh đua với những người đàn ông khác. Bạn phải trở nên xuất chúng, thu hút hơn họ thì mới có nhiều sự lựa chọn khác nhau.
Khi bạn tao nhã, phóng khoáng, thông tuệ, chín chắn thì ánh mắt của những phụ nữ tuyệt vời nhất mới dừng trên người bạn. Bạn không cần phải lấy một phụ nữ nông cạn, vô tri, vụ lợi. Cho nên sao bạn cứ phải mãi bận tâm với những phụ nữ như vậy làm chi.
Tương tự đạo lý này cũng phù hợp với phù nữ.
Tỷ lệ nam - nữ ở Trung Quốc rất mất cân đối. Điều này quả thực giúp phụ nữ có ưu thế hơn khi chọn bạn đời. Nhưng đừng nghĩ nhờ đó mà bạn có thể bình chân như vại.
Trong bất cứ thời đại nào, chỉ những cô gái tao nhã, tinh tế, ưu tú mới tìm được những người đàn ông cũng tao nhã, tinh tế, ưu tú. Dù trên đời này có bao nhiêu đàn ông ế vợ, người bạn muốn lấy sẽ luôn là một người đàn ông tao nhã, phóng khoáng, thông tuệ, chín chắn. Mà kiểu đàn ông này dù tỷ lệ nam- nữ có mất cân bằng đến đâu chăng nữa họ cũng không bao giờ thiếu người theo đuổi.
Muốn lấy được một người đàn ông như vậy, bạn cũng phải xuất sắc ưu tú.
Thế đó, bạn còn cảm thấy mình có lợi thế nữa không?
Tôi có một đồng nghiệp, bằng cấp và năng lực đều rất khá. Lúc đó được tuyển vào thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm nhưng những người từng tiếp xúc với anh ta trong công việc đều cực kỳ bất mãn với anh ta. Vì anh ta có một tư duy rất là điển hình, tất cả đều là lỗi của người khác. Dù anh ta có lỗi thì cũng là vì người khác có lỗi trước mới khiến anh ta phạm sai lầm.
Ví dụ tương tự nhiều không kể xiết, giờ tôi vẫn còn nhớ vài truyện.
Có lần, một vị đồng nghiệp, có một hạng mục công việc cần phải tiếp xúc với anh ta. Đại khái là cần anh ta phối hợp làm việc. Thế rồi vị đồng nghiệp kia gửi email cho anh ta. Kết quả là anh ta không làm. Đến khi hỏi thì anh ta còn cả vố lấp miệng em “sao anh lại gửi email cho tôi. Lẽ ra anh phải gọi điện cho tôi chứ”
Vị đồng nghiệp kia kêu oan “tôi gọi điện cho anh rồi mà”
Anh ta vẫn cãi, “Anh gọi điện cho tôi rồi? Nhưng anh phải bảo trong điện thoại là có chuyện gì chứ? Nếu không tôi làm sao biết được là email nào?”
Vị đồng nghiệp kia cảm thấy đúng là mình cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Cuối cùng đành gánh chịu trách nhiệm một mình.
Còn có một lần công ty yêu cầu mọi người ở các bộ phận ra trung tâm thương mại rèn luyện thực tế. Chúng tôi đều tới, ai cũng làm rất tốt. Chỉ có chỗ anh ta là phát sinh tranh chấp với khách hàng. Anh ta quên đưa quà tặng cho khách hàng, bị khách hàng khiếu nại.
Bình thường mọi người đều làm việc ở văn phòng nên đúng là không nắm rõ qui trình của việc bán hàng. Có điều, nếu gặp tình huống này thì cần chân thành xin lỗi rồi giải thích với khách hàng là xong. Nhưng anh ta khăng khăng nói với khách hàng “quá xấu tính, không chủ động nhắc tới quà tặng”. Thế là khách hàng nổi giận khiếu nại lên tận tổng công ty. Xong tới cuối cùng anh ta vẫn không nghĩ là mình có lỗi mà cho rằng khách hàng này thuộc hàng cực phẩm.
Lâu dần anh ta bị mọi người gán cho biệt danh “tổng giám đốc”. Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta chưa bao giờ sai. Không mua được nhà là vì giá nhà quá cao. Không biết làm thứ nọ thứ kia vì từ bé không có điều kiện học. Không hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao, là vì lãnh đạo giao nhiệm vụ quá khó chứ không phải tại anh ta.
Nói chung mọi sai lầm đều là tại người khác. Còn điểm tốt đều thuộc về anh ta. Cuối cùng toàn bộ công ty, từ trên xuống dưới chẳng có ai ưa anh ta. Một người không biết nhận lỗi, đương nhiên sẽ không tự kiểm điểm rồi cố gắng sửa đổi. Càng không nghĩ tới việc hoàn thiện bản thân.
Mấy năm sau, những người hồi đầu không bằng anh ta hầu như đều đã thăng chức chỉ có anh ta suốt bao năm vẫn ở vị trí cũ. Anh ta cho rằng đó là vì lãnh đạo không có mắt, anh ta quá xui xẻo.
Lãnh đạo từng tuyển anh ta vào làm cảm thấy rất đáng tiếc. Rõ ràng năng lực không tồi nhưng kết cục lại như vậy.
Tôi còn có một người bạn khác, hôm nào đi làm cũng đi khắp nơi tìm người tán gẫu. Thỉnh thoảng, cô ấy cũng tới tìm tôi. Tôi hỏi khéo cô ấy, “Sao lại có nhiều thời gian rảnh như vậy?”
Cô ấy đáp, “Công việc rất nhàn hạ, nhiều chuyện không cần giao gấp. Cho nên cứ thong thả mà làm thôi.”
Tôi khuyên cô ấy “nên đi học thêm vài thứ để hiểu biết nhiều hơn, bồi dưỡng chuyên môn”. Cô ấy không đồng tình mà cho rằng “lương tháng ba cọc ba đồng có đáng để cô ấy phải đi học thêm hay không?”
Cô ấy hỏi, “tôi nghĩ việc rồi tự kinh doanh có phải sẽ tự do thoải mái hơn bình thường không?”
Tôi đáp, “mỗi ngày tôi làm việc hơn 10 tiếng đồng hồ cũng không thoải mái.”
Cô ấy nói, “cậu nên cố gắng hơn là đúng rồi.”
Tôi không biết nên trò truyện tiếp với cô ấy như thế nào. Thiết nghĩ trong cuộc sống có rất nhiều người như vậy lãnh đạo phải tăng ca làm việc là đúng. Ai bảo anh ta kiếm được nhiều tiền. Nhưng họ lại quên mất một điều, rất nhiều người đều có xuất phát điểm bình thường rồi mới dần trở nên ưu tú, trác việt. Không ai công thành danh toại ngay từ khi bắt đầu.
Tôi nhận ra có những người luôn kém cỏi hơn người khác không phải vì họ không có năng lực mà vì cách thức tư duy đã kìm hãm họ. Kiểu người ấy dù có năng khiếu đến đâu cũng khó mà làm được việc lớn. Trên người họ luôn có đặc điểm này.
Chưa bao giờ so sánh bản thân với những người ưu tú hơn họ. Con mắt họ chỉ dừng lại ở những người kém cỏi hơn mình.
Họ luôn cho rằng bản thân mình tốt lên thì người này người kia sẽ được lợi.
Họ không muốn phấn đấu trong công việc bởi vì họ thấy lương thưởng của mình quá kém.
Họ luôn giao cho lãnh đạo thành tích kém cỏi nhất. Nhưng lại quên mất chính mình mới là người đã lãng phí cuộc sống.
Họ không muốn nâng cao giá trị của bản thân khi chọn bạn đời vì họ cho rằng mình trở nên tốt đẹp hơn là sẽ giúp cho đám phụ nữ rác rưởi kia được lợi. Mà không biết rằng chỉ cần trở nên xuất chúng và thông tuệ họ sẽ không cần sống bên những phụ nữ vô tri kém cỏi như vậy. Nhưng vì họ từ chối trở nên ưu tú nên cuối cùng họ chỉ xứng đáng với những người bạn đời giống họ.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có lỗi. Dù họ có lỗi cũng là do người khác có lỗi trước. Dù cần sửa đổi thì cũng là người khác phải sửa đổi trước. Tư duy ra sao sẽ đối nhân xử thế như vậy.
Cuộc sống của mỗi người đều phản ánh tư duy của người đó. Rồi dần dần bước về phía số mệnh tất yếu. Đây chính là lý do vì sao có câu “tính cách tạo nên số phận”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận