- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 41: Đời người rất dài, không có ai là người chiến thắng mãi mãi
Cuối tuần, A Ngạn đi dự hội nghị cấp cao của ngành, Đương Đương hẹn tôi cùng đi mua sắm. Hai người phụ nữ đi dạo nửa ngày rồi sách theo chiến lợi phẩm đi tìm chỗ để ăn cơm.
Đột nhiên Đương Đương đẩy cánh tay tôi, ngạc nhiên hỏi:
“Này cậu, mau nhìn xem, người kia có phải Tiểu Sê không?”
Lúc đó, tôi đang nghịch di động, cũng không ngẩng đầu lên,
“Tiểu Sê đang đi nghỉ với chồng ở Úc cơ mà? Sao lại ở đây được?”
Đương Đương cướp lấy di động của tôi,
“Thế nên tớ mới thấy lạ. Cậu mau nhìn xem.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên là Tiểu Sê. Cô ấy đang đi dạo loanh quanh không mục đích. Nhưng tôi nhớ một tiếng trước, Tiểu Sê còn đăng một loạt ảnh cô ấy và chồng đi nghỉ ở Úc, còn khoe bầu không khí ở Úc thật tuyệt, thực phẩm cũng an toàn.
Tiểu Sê là một người bạn của chúng tôi, cũng là tấm gương hạnh phúc trong số bạn bè của tôi. Cô ấy và chồng yêu nhau từ thời đại học. Chồng cô ấy không chỉ đẹp trai, cao ráo mà còn tài hoa xuất chúng. Vừa tốt nghiệp đã được tuyển ngay vào một công ty lớn.
Mấy năm trước, anh ấy xin nghỉ việc rồi ra ngoài thành lập công ty riêng. Chỉ vài năm mà sự nghiệp đã thành công rực rỡ. Năm ngoái còn được bầu chọn một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phố.
Còn Tiểu Sê thì làm giám đốc trong một công ty quảng cáo, cô ấy rất được ông chủ coi trọng.
Mấy hôm trước, cô ấy còn vui vẻ nói với chúng tôi, “chồng cô ấy sắp đưa cô ấy sang Úc nghỉ dưỡng, hỏi chúng tôi có cần mua gì về không?”
Sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây được?
Tôi và Đương Đương đều bật Facebook của mình lên. Mấy ngày qua, những status mà Tiểu Sê cập nhập đều là về chuyến nghỉ dưỡng ở Úc. Có lẽ vì cảm ứng tương thông giữa người quen, Tiểu Sê chợt ngẩng đầu lên, thấy tôi và Đương Đương đang hoài nghi nhìn cô ấy. Trong khoảnh khắc 6 mắt nhìn nhau, tôi thấy rõ sự bối rối trong mắt cô ấy. Sau đó cô ấy vội cúi đầu, rồi bước nhanh ra khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Mười mấy phút sau, Tiểu Sê đột nhiên gọi điện cho chúng tôi, hẹn bữa trưa cùng đi ăn cơm với nhau.
Tiểu Sê kể với chúng tôi,
Từ khi thành đạt phụ nữ lao vào chồng cô ấy như thiêu thân. Chẳng bao lâu sau, chồng cô ấy đã lăng nhăng với một cô gái trong công ty. Thậm chí, còn nhân lúc cô ấy đi công tác mà dẫn về nhà đú đởn.
Ban đầu anh ta sống chết không chịu thừa nhận. Sau đó Tiểu Sê lấy mấy sợi tóc dài màu nâu trên gối lên cho anh ta xem. Bằng chứng rành rành trước mắt, anh ta không thể thừa nhận, nhưng giọng điệu cố chấp, thái độ thô bạo, còn trách ngược lại “Tiểu Sê quá bận rộn với sự nghiệp. Không quan tâm tới anh ta, không đủ dịu dàng săn sóc”.
Tiểu Sê là người mạnh mẽ. Cô ấy không muốn nhẫn nhục trong kiểu hôn nhân này, bèn đề nghị ly hôn.
Chồng cô ấy cực kỳ giận dữ.
Ngày ly hôn, anh ta căm phẫn nói với cô ấy,
“Cô tưởng cô thanh cao lắm à? Tôi ly hôn rồi vẫn là đàn ông độc thân sáng giá. Còn cô thì sao? Cô chỉ là một phụ nữ đã ly hôn, còn đánh mất hào quang mà tôi tặng cho cô. Cô cứ đợi người ta đồng cảm, thương hại cô đi!!”
Người trong công ty trước nay luôn nâng cao dẫm thấp. Vì hôn nhân lẫn sự nghiệp của Tiểu Sê đều thành công nên bình thường mọi người đều rất sùng bái cô ấy.
Thấy chồng Tiểu Sê giành được giải thưởng gì, bọn họ đều tỏ ra ngưỡng mộ.
“Chị Tiểu Sê, chị thật là hạnh phúc”
Nhất là cha mẹ cô ấy, suốt ngày khoe con rể khắp nơi. Rồi nói con gái mình tinh mắt cỡ nào, con rể xuất sắc ra sao.
Cô ấy thực sự không biết, sau khi cha mẹ biết được mọi chuyện thì họ sẽ cảm thấy thế nào ?
Tôi và Đương Đương nghe xong chẳng biết nói gì cho phải. Một lúc lâu mới bảo,
“Chung quy giấy không gói được lửa, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Giấu được nhất thời chứ không thể giấu được cả đời.”
Tiểu Sê thở dài thườn thượt. Sau đó cô ấy liền thấy nhẹ nhõm. Cô ấy nói với chúng tôi,
Lúc nãy vội vã rời đi, trên đường đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Mấy ngày giấu diếm chuyện ly hôn vừa qua, cô ấy sống rất mệt mỏi, đau đầu. Ngày nào cũng phải nói dối, ngày nào cũng phải giấu diếm. Hơn nữa không biết lời nói dối sẽ bị vạch trần lúc nào. Giờ nói ra tất cả, cô ấy chợt thấy rất thoải mái.
Giờ phút này tôi chợt nhớ tới cô bạn thời đại học tên là Gia Gia.
Hồi đại học, trong lớp chúng tôi có một cô bạn ăn mặc rất là sành điệu, giỏi trang điểm, ăn vận.
Bạn học bảo với tôi,
“Cô ấy tên là Gia Gia. Là người Hồng Kông. Cha mẹ đều kinh doanh. Hơn nữa cô ấy còn có một người bạn trai là công tử nhà giàu. Tuần nào cũng lái siêu xe tới đón cô ấy”
Với đám trẻ ranh vừa thi đại học xong, cả người còn sặc mùi mọt sách như chúng tôi, Gia Gia giống như nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
Khi chúng tôi còn sài chiếc túi mấy chục mua trên đường phố thì Gia Gia đã xách những chiếc túi hàng hiệu, toàn xuất hiện trên tạp chí. Nhiều cô gái âm thầm bắt chước cách ăn mặc của Gia Gia.
Nhưng một ngày nọ, bạn cùng phòng bỗng bảo với tôi,
“Cậu biết không, Gia Gia vốn không phải người Hồng Kông gì hết. Cậu ấy là người An Huy”
Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, “Sao có thể thế được? Gia Gia chỉ thích nghe nhạc tiếng Quảng. Ăn mặc cũng sành điệu như ngôi sao trên bìa tạp chí”
Bạn cùng phòng bảo với tôi, “Đây là sự thật 100%”
Dạo trước Gia Gia làm rơi ví trong lớp, một bạn học nhặt được, thấy trong đó có chứng minh thư của cô ấy, trên đó viết rành rành Gia Gia là người tỉnh An Huy. Thảo nào có người từng gặp cô ấy trên tàu hỏa đi An Huy. Lúc đó cô ấy giải thích là đi thăm bạn. Giờ ngẫm lại hẳn là về quê. Bạn trai của cô ấy cũng không phải công tử nhà giàu mà chỉ là tài xế cho một vị sếp lớn. Thế nên mới có siêu xe để tới đón cô ấy.
Sau đó lời đồn về Gia Gia càng ngày càng nhiều hơn. Trang sức của cô ấy đều là hàng giả. Kim cương thật ra chỉ là đá. Những chiếc túi hàng hiệu kia đều là hàng fake.
Sau đó Gia Gia bị gán cho cái danh “ảo tưởng”, “lừa đảo”. Mọi người đều cô lập cô ấy. Cô ấy tựa như người vô hình, một mình cô độc.
Nghe bạn tôi kể, có lần bạn cùng ký túc của Gia Gia còn định đuổi cô ấy ra khỏi phòng.
Không ai thông cảm cho cô ấy. Mọi người đều nghĩ “cô ấy gieo gió thì gặt bão”.
Có lần laptop của tôi bị nhiễm virus. Tôi đi tìm cao thủ IT “Tú Tú” để nhờ cô ấy sửa giúp mình. Tú Tú không ở trong phòng ký túc nên người mở cửa là Gia Gia.
Thấy mắt Gia Gia đỏ ngầu, tôi hỏi cô ấy “Sao vậy?”
Giờ tôi vẫn còn nhớ, lúc đó cô ấy nằm gục trên bàn, vừa khóc vừa nói,
“Đúng là tớ đã gạt mọi người. Nhưng tớ đâu có làm hại đến ai. Tớ chỉ muốn mọi người coi trọng tớ hơn. Tớ đã từng chịu cảm giác bị người khác khinh thường rồi. Tớ cố gắng học tiếng Quảng, cố gắng học cách ăn vận, tớ chỉ muốn được tôn trọng thôi mà?”
Sống trên thế gian này, mỗi chúng ta đều mong được người khác tôn trọng. Thậm chí là hâm mộ, tán thưởng. Không ai muốn mình bị khinh bỉ, xem thường. Đôi lúc một ánh mắt hâm mộ, tán thưởng từ người khác còn khiến ta thỏa mãn hơn cả sự thành công thực sự. Nhất là với những người từng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ như thế. Họ càng không muốn mọi người thấy mình sa sút, suy sụp. Họ sợ bản thân ngã vào bùn lầy, bị người khác dẫm đạp, thế là họ đành bao bọc bản thân trong vô vàn lời nói dối, khiến bản thân trông có vẻ rực rỡ chói lòa.
Nhưng đời người dài lâu như vậy, thỉnh thoảng sa sút thì có sao?
Xuất thân không tốt thì có sao?
Không có ai vĩnh viễn đứng trên đỉnh thành công.
Cũng không có ai hạnh phúc mãi mãi.
Không một ai có thể trốn tránh sự thất bại hoặc sa sút.
Thế nhưng bạn đừng sợ hãi, mọi sa sút và thất bại, chỉ cần bạn biết cách đối mặt với chúng thì chúng đều sẽ là một loại vốn liếng.
Thất bại mới biết bản thân có vấn đề gì.
Sa sút mới nhận ra ai thực sự tốt với mình.
Vấp ngã thì cố gắng đứng lên, phủi sạch bụi bẩn trên người, tiếp tục tiến về phía trước. Không cần phải tạo ra lời nói dối này, không cần phải tạo ra hết lời nói dối này tới lời nói dối khác để dựng lên hào quang giả tạo.
Lừa dối người khác cũng như mê hoặc chính mình. Ảo tưởng mãi chỉ là ảo tưởng, mãi mãi không thể trở thành sự thật. Sẽ luôn có một ngày, bạn phải tỉnh khỏi cơn mơ.
Chúng ta hãy mạnh mẽ thế này,
Đúng!
Tôi từng rất hạnh phúc, nhưng hiện giờ tôi đã mất đi hạnh phúc. Có tất cả chỉ là tạm thời, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân cho tốt rồi tôi sẽ hạnh phúc hơn trước đây.
Chúng ta có thể kiên cường thế này,
Đúng!
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, không giàu cũng chẳng sang nhưng đây là điều tôi không thể lựa chọn. Tôi không thể chọn cuộc sống trước khi trưởng thành. Nhưng sau khi đã trưởng thành, tôi sẽ dốc hết sức lực để sống cuộc đời mà mình mong ước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận