- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 7: NGƯỜI ĐÀN ÔNG hi sinh vì bạn càng nhiều sẽ càng không rời bỏ bạn
Đêm khuya, tôi và chồng đang ngủ say thì bỗng nhiên có tiếng khóc dứt ruột dứt gan vọng đến. Tôi giật mình ngồi dậy lay chồng: "Anh nghe xem, có phải có giọng nữ nào đang khóc không?" Chồng tôi mơ mơ màng màng nói: "Em nằm mơ rồi!"
Tôi lại nằm xuống, thế nhưng, một tiếng khóc thê lương hơn nữa lại rạch ngang màn đêm. Trong đêm tĩnh lặng, tiếng khóc ấy tựa như yêu ma quỷ quái chờn vờn khiến tôi tỉnh táo hẳn, không còn buồn ngủ chút nào. Lần này, chồng tôi cũng biết không phải nằm mơ nữa, anh thì thầm: "Chắc là vợ chồng cãi nhau, quan thanh liêm cũng khó lòng xử việc nhà, ngủ đi!"
Tôi thở dài, nắm chặt cái chăn, vốn tưởng người phụ nữ kia khóc vài tiếng rồi thôi, kết quả là tiếng khóc càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng lê thê. Tôi không ngủ được nữa, chồng tôi cũng bị tôi làm cho không ngủ được, cùng đi với tôi ra khỏi phòng.
Người phụ nữ đang khóc kia không ở trong nhà mà ngồi trên ghế đá của khu nhà, chẳng trách tiếng khóc rõ ràng đến thế, đến lúc chúng tôi tới nơi thì chị ta đã khóc được nửa tiếng rồi. Đứng xung quanh chị cũng có nhiều người, chủ yếu là đến xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt mà khóc lóc thảm thiết thế này, ai cũng nghĩ chắc chắn là đã có chuyện gì lớn lắm.
Có một dì đứng tuổi đưa cho chị ấy một cái khăn tay, hỏi chị làm sao thế. Giữa lời kể ngắt quãng của chị, chúng tôi đại khái đã hiểu được mọi chuyện.
Năm nay người phụ nữ ấy vừa tròn bốn mươi, là một người hiền lành theo kiểu truyền thống, lấy anh chồng hiện tại đã mười sáu năm. Nhà chồng có điều kiện, chồng được bố mẹ chiều chuộng nên lười chảy thây. Trước khi kết hôn, mẹ chồng kéo tay chị bảo: "Mẹ không để con trai mẹ nhúng tay làm việc gì hết trừ học ra. Trước đây mẹ chăm nom nó từng ly từng tí một, sau này hai đứa lấy nhau rồi, con phải săn sóc con trai mẹ đấy. Trách nhiệm lớn nhất của phụ nữ chúng ta chính là quán xuyến nhà cửa cho tinh tươm, chăm sóc chồng con cho kỹ càng."
Lúc đó, chị ấy không cảm thấy lời dặn dò này có gì bất ổn, vì lúc ở nhà mẹ đẻ thì mẹ đã dạy chị như thế, con phải siêng năng, phải tốt tính,phải trông nom nhà cửa cho tốt. Vậy là chị đón nhận trách nhiệm từ mẹ chồng, bắt đầu kiếp sống mười sáu năm chăm chồng nuôi con.
Từ ngày đầu tiên về với nhau, chị đã ôm đồm tất cả việc nhà, gắng học hỏi tay nghề của mẹ chồng, cố sức nấu nướng thật hợp khẩu vị chồng. Đồng thời,chị vẫn đi làm. Ở chỗ làm, chị là người có nhan sắc trung bình, luôn cố gắng làm tốt, làm ổn và làm chắc công việc của mình.
Chị cảm thấy mình là một người phụ nữ bình thường, cả đời cứ yên ổn thế này là cuộc sống thích hợp với mình nhất. Chị hầu như vâng theo lời bố mẹ chồng nói, tuy bố mẹ chồng không đến mức coi chị như con gái ruột, nhưng nhìn chung cũng hài lòng với chị. Mẹ chồng thường xuyên nói với chị rằng: "Con gái bây giờ được chiều quá hóa hư, tay chân lóng ngóng, tính tình ương ngạnh, đọi khi chúng nó lấy chồng rồi sẽ nếm mùi đau khổ, đàn bà con gái là phải giống như con ấy."
Chị cảm thấy đây là lời khen ngợi lớn nhất mẹ chồng dành cho mình, nên chị cũng luôn cố gắng làm theo yêu cầu này.
Sau này có con, trẻ con lúc nào cũng ầm ĩ, mẹ chồng thích thì thích cháu thật,nhưng vẫn xót con trai tối không được ngủ ngon. Vậy là rất nhiều đêm, mình chị bế con đi đi lại lại trong phòng khách, dỗ con ngủ. Rất nhiều lần chị ngoẹo đầu ngủ quên trên ghế sofa,còn chổng chị lần nào cũng được ngủ thẳng cẳng trên giường đến khi sáng bảnh.
Con cái lớn dần lên, chị cũng già nua hốc hác hẳn đi. Nhưng chị không bận lòng, dù sao chị cũng hi sinh vì cái nhà này mà. Chị nghĩ, kiếp này được sống bình thản yên vui với chồng con thế này đã là may mắn nhất rồi.
Thế nhưng từ năm ngoái, chồng chị có mối quan hệ ngoài luồng. Chị đau lòng, nhưng tính cách chị đã định sẵn là chị không thể quyết đoán ra đi.
Mẹ chồng nói với chị, có thằng đàn ông nào mà không lăng nhăng, nó chỉ nhất thời bị ma ám thôi, chờ cho nó hết thích thú rồi sẽ biết con tốt dường nào, con cứ tận tình với nó, cuối cùng nó sẽ biết.
Chị không còn cách nào khác. Điều duy nhất chị có thể làm chính là tiếp tục tốt với chồng, tốt với chồng gấp trăm ngàn lần hơn, hi vọng anh ta hồi tâm chuyển ý. Nhưng thứ chị chờ được không phải là sự thay đổi của chồng mà là yêu cầu ly hôn. Sau đó, anh ta tuyệt tình, lái xe bỏ đi.
Chứng kiến cảnh đó, niềm tin giúp chị gắng gượng cuối cùng vỡ tan, thế giới của chị cũng đã sụp đổ. Chị khóc, chị uất nghẹn,chị không biết phải làm sao, bởi vậy mà mới có cảnh khóc lóc nức nở quặn ruột thắt gan giữa đêm.
Mọi người xung quanh đều an ủi chị, cũng trách chồng thay chị. Nhìn chị khóc gần như lịm đi, trong lòng tôi cũng thông cảm, lại có niềm thương xót khó mà nói rõ thành lời.
Tôi không nhớ đã từng có bao nhiêu bạn gái tâm sự với tôi, các cô đã phải cố gắng bao nhiêu trong tình cảm, trong hôn nhân, từng điều từng việc ấy chất chứa hồi ức, chất chứa tình cảm, chất chứa niềm đau.
Tất cả những cô gái ấy vốn cho rằng sự cảm mến hi sinh của mình, thật lòng thật dạ của mình sẽ đổi lấy sự dịu dàng ân ái của người ta. Mà dẫu không phải, ít nhất cũng nhận được sự trân trọng và biết ơn. Thế nhưng cuối cùng tính một đằng lại ra một nẻo,thứ đổi lại được thường là tàn nhẫn tổn thương, và bị vứt bỏ như người ta vứt đi một đôi dép rách.
Các cô gái ấy không hiểu, vì sao lại thế, vì sao đàn ông lại máu lạnh đến thế,vô tình đến thế, khó lay động đến thế. Cuối cùng, các cô đành phải oán hận gán cho cánh đàn ông hai chữ "trai đểu". Nhưng các cô gái yêu dấu ơi,tuy đây là thiếu sót về mặt nhân phẩm của họ, nhưng nếu nhìn từ khía cạnh nhân tính thì cũng không có gì khó giải thích.
Trong quan hệ tình cảm của các bạn, bạn chỉ một lòng hi sinh. Như thế, đầu tiên là thiếu sự tương tác giữa anh ta và bạn, sau đó là chặn đứt con đường hi sinh của anh ta, thế nên kết cục như vậy cũng không có gì bất ngờ. Để chứng minh, tôi xin nêu mấy ví dụ thế này:
Có hai căn nhà: Một căn nhà được người khác xây dựng, trang trí đẹp đẽ, rồi mời bạn vào ở; và một căn nhà tự tay bạn điểm tô từng chút tựa loài chim én ngậm bùn xây nên - bạn sẽ có tình cảm sâu đậm với căn nhà nào?
Có hai đứa bé: Một đứa bé được người khác nuôi lớn rồi mang đến đưa cho bạn; và đứa con được bạn bú mớm từng giọt sữa miếng cơm, chính mắt nhìn nó lớn khôn từng ngày - bạn sẽ có tình cảm sâu đậm với đứa bé nào hơn?
Có hai cuộc hôn nhân: Một cuộc hôn nhân mà bạn phải cố gắng mỗi ngày; và cuộc hôn nhân bạn chỉ việc ngồi không ăn sẵn - cuộc hôn nhân nào đáng quý hơn?
Xin hãy tin tôi: Trên đời này, người hi sinh vì bạn càng nhiều sẽ càng không rời bỏ bạn.
Còn nhớ khi tôi mới đạt được giải thưởng sáng tác, dưới bài viết của tôi có chức năng nhấn like nhưng tôi luôn không sử dụng. Đó là vì:
Thứ nhất, vì mong ước ban đầu của tôi khi viết văn chính là hi vọng tác phẩm của mình có thể được nhiều người yêu thích hơn,còn nhấn like hay không thì tôi không để tâm.
Thứ hai, vì ban đầu luôn mở miễn phí, giờ bất chợt mở chức năng like, sợ độc giả có áp lực tâm lý.
Sau này, có lần nói chuyện phiếm cùng một anh bạn, anh hỏi tôi giải thưởng sáng tác của cậu đã có lâu lắm rồi mà vẫn chưa có chức năng like à? Hay có vấn đề gì rồi?
Tôi trả lời: "Không phải đâu,có chức năng like lâu rồi, nhưng tớ vẫn không dùng tới thôi."
Anh bạn hỏi tôi sao không dùng, tôi nói lý do của mình ra,anh nói rất nghiêm túc: "Không ngờ Vãn Tình cũng có lúc mắc sai lầm về mặt nhân tính đấy. Cậu có bắt người ta nhất định phải khen văn cậu viết đâu, tất cả đều là độc giả tình nguyện, nhiều độc giả đọc xong cảm thấy đồng cảm, like là một cách thể hiện sự ủng hộ. Cậu phải tin rằng,độc giả nhấn like nhiều nhất và bình luận nhiều nhất mãi mãi là người ủng hộ cậu nhiều nhất,cũng là người sẵn lòng làm bạn với cậu nhất."
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, trước đây tôi đã lầm rồi. Một người hi sinh vì bạn, bản thân điều đó chính là biểu hiện của sự yêu quý và thừa nhận bạn. Càng thích bạn sẽ càng muốn làm gì đó cho bạn, tình cảm dành cho bạn càng thêm sâu nặng.
Còn người không thích bạn sẽ không làm gì cho bạn cả, họ chỉ biết cay nghiệt với bạn mà thôi. Điều này sẽ rất dễ chứng minh trong cuộc sống sau này. Phàm là kẻ vì quan điểm nào đó mà khẩu nghiệp người khác, cho tới giờ đều là 0 like, 0 tương tác; bình luận duy nhất chỉ là một câu chửi mà thôi.
Cô gái thân mến, đọc đến đây, bạn đã hiểu được những điều này chưa:
Người hi sinh vì bạn càng nhiều sẽ càng không rời bỏ bạn, cho dù rời bỏ bạn, họ cũng sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp đã qua mà không đối xử quá đáng với bạn.
Còn những người không hi vọng vì bạn, chẳng những lúc nào cũng có thể rời bỏ bạn, mà còn rất có khả năng sẽ để lộ bộ mặt ác độc nhất lúc ra đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận