- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 6: NHẤT ĐỊNH ĐỪNG HÙA THEO những mối quan hệ xã hội tầng thấp
Z là đồng nghiệp cũ của tôi, vào công ty muộn hơn tôi một năm. EQ của cô ấy rất cao, có thể nói là rất biết điều, nên quan hệ với mọi người cùng phòng cũng không tồi.
Ở công ty cũ, mọi người cùng làm việc trong một văn phòng lớn, tới giờ nghỉ thường chia nhau ít đồ ăn vặt, xì xầm "buôn" vài ba chuyện tầm phào trong công ty. Chức vụ công việc của tất cả xêm xêm nhau, thu nhập cũng tầm tầm như nhau nên mọi người chơi với nhau rất hòa hợp.
Sau này, trong phòng có một cơ hội thăng tiến, các cô khác đều đăng ký tên, riêng Z vào công ty sau cùng nên không đủ tiêu chuẩn năm làm việc tối thiểu theo quy định của công ty.
Cô ấy muốn đăng ký tham gia,nhưng lại lo rằng đến yêu cầu cơ bản nhất mình cũng không thỏa mãn. Trong phòng đều là đối thủ cạnh tranh, Z không tiện bàn bạc với mọi người nên chạy sang hỏi ý kiến tôi. Tôi nói với Z rằng, muốn thì cứ thử đi, không lên chức được cũng không mất mặt mà.
Bản thân Z rất muốn tham gia, chỉ còn thiếu một người ủng hộ, thế nên sau khi nghe tôi nói vậy, cô ấy quay về và bắt đầu tích cực chuẩn bị. Có lẽ ngay từ những ngày bình thường, Z đã rất chú trọng việc giao tiếp với lãnh đạo, rất biết cách để lại ấn tượng tốt trước mặt cấp trên, nên cuối cùng cô hạ gục những người khác, giành được cơ hội thăng chức đó.
Tuy nhiên, phấn khởi chưa được hai ngày, Z phát hiện ra mọi người trong phòng bắt đầu xa lánh cô. Họ không gọi cô đi ăn cùng, cũng không lôi cô đi buôn chuyện. Nhiều lần, Z nói xen vào thì họ tản đi cả, cô cố gắng gợi ý bắt chuyện thì không một ai đáp lời.
Thời gian đó, tôi thường xuyên nghe thấy những bình luận ác ý về Z, chủ yếu đến từ các cô đồng nghiệp cùng phòng Z. Họ nói, sở dĩ Z có thể thắng được là vì giỏi xun xoe vuốt đuôi lãnh đạo, và bình thường Z nhiệt tình với người khác đều vì có mục đích cả.
Những lời này ít nhiều đều đến tai Z. Những ngày sau khi cô thăng chức quả thực không tốt đẹp gì: Cảm xúc tuột dốc, chịu đựng đủ mọi sự chê bai và tẩy chay, cô đơn một mình, giống như một con mèo con bị chủ bỏ rơi. Cũng chính trong thời gian đó, Z qua lại thân thiết với tôi hẳn, vì trong phòng không có ai chấp nhận để ý đến cô.
Z tốn không ít công sức để nối lại mối quan hệ với các đồng nghiệp khác, chẳng hạn thường xuyên mua hoa quả, đồ ăn đến văn phòng, hi vọng mọi người có thể nhìn thấy thành ý của mình. Thế nhưng ai nấy đều phản ứng rất lạnh nhạt, Z đành phải chia cho từng người một, song những người khác hoặc nói mình không thích ăn cái này, hoặc là nhận nhưng cùng lắm cũng chỉ khách sáo nói một tiếng cảm ơn đầy xa lạ.
Sau khi nhận được tiền lương tháng đầu tiên ở chức vụ mới, Z chủ động mời mọi người đi ăn và đi hát Karaoke, nhưng chỉ lác đác vài người có mặt, những người còn lại không phải nhà có việc thì cũng là bận công tác. Thế nhưng tới lúc người khác mời thì vẫn có mặt ủng hộ.
Lúc đó, có một đồng nghiệp khác tên là San San vừa được điều từ phòng khác sang. Thông thường mỗi khi đến phòng mới, nhân viên đều cần phải có thời gian để hòa nhập với môi trường,song không biết có phải vì muốn đả kích Z không mà mọi người rất thân mật với San San, luôn chủ động gọi cô ấy đi ăn cơm,lúc nói chuyện phiếm cũng kéo cô ấy theo cùng. Mọi người vẫn buôn chuyện đồn nhảm trong công ty, chia nhau đồ ăn vặt, chỉ chừa lại mình Z khỏi mọi cuộc vui. San San chẳng mấy chốc đã cảm nhận được sự bài trừ của mọi người với Z, thế là cô ấy cũng chủ động vạch rõ giới hạn với Z, vội vàng gia nhập nhóm người kia.
Có thể nói, Z đã bị cô lập hoàn toàn, thấy người khác nhiệt tình với San San,lại nhìn họ xa lánh mình,sự phân biệt đối xử này khiến cô vô cùng khó chịu. Z nói với tôi: "Em thật sự rất muốn vui vẻ ở cạnh các bạn ấy như trước kia, nhưng em không biết phải làm thế nào mới được."
Tôi nhìn Z hết lòng nịnh nọt, chiều theo ý những người kia mà cũng thấy mệt thay cô, nên nói như gãi đúng chỗ ngứa: "Em có làm gì cũng vô ích, ăn mày sẽ không ghen tị với tỉ phú, nhưng nhất định sẽ ghen tị với gã ăn mày hàng xóm có thu nhập nhiều hơn mình hàng ngày. Đây là tính người,càng là những người thuộc tầng thấp thì tính cách đó càng rõ nét hơn. Nếu em tiếp tục thể hiện em khó chịu vì không được đối phương tán đồng thit đối phương lại càng không để em được toại nguyện. Nếu chị là em, chị sẽ thuận theo tự nhiên, giành lấy một ví trí cao hơn nữa. Thời gian và thành tựu mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất."
Không biết lời tôi nói có tác dụng hay là Z không nghĩ ra được cách nào tốt hơn mà từ đó trở đi, cô ấy bắt đầu đi về một mình, dành nhiều thời gian vùi mình vào công việc hơn,cũng không còn canh cánh trong lòng vì bị mọi người tẩy chay nữa. Hiển nhiên, ngày càng có nhiều lời đồn về Z hơn. Trong lúc cô cố gắng làm việc thì người ta lại nói cô thể hiện cho lãnh đạo xem, trong lúc cô đi về một mình thì người ta lại nói cuối cùng đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô, không ai thèm giao du với cô nữa.
Có lẽ nghe đồn đại nhiều thành quen, Z không cố giành được sự chấp nhận của mọi người, im lặng chịu đựng tất cả mọi chuyện. Lúc ấy, tôi khá thông cảm với cô, ai mà không mong mỏi bản thân có cơ hội phát triển cơ chứ, ai mà không hi vọng mình có thu nhập cao cơ chứ? Cần gì phải đối xử với nhau như thế!
Vậy là chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau,có điều Z không còn trút hết tâm sự với tôi về nỗi bực dọc vì bị gạt sang một bên nữa.
Một năm sau, công ty định thành lập vài phòng ban mới, muốn bồi dưỡng một nhóm các quản lý trẻ tuổi nhưng nhất định phải có kinh nghiệm thực tế. Z liền xin được điều sang bên đó,hoàn toàn rút khỏi các mối quan hệ kia.
Ba năm sau, Z quay trở lại công ty,được ủy nhiệm làm trưởng phòng mới. Những đồng nghiệp từng không thích Z đều nhiệt tình chào hỏi cô, dường như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Vậy đấy, thời gian chính là cách giải quyết tốt nhất, mà Z của bây giờ đã ở vị trí cao hơn họ rất nhiều, có so sánh tẩy chay cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Khi được chào hỏi, Z cũng thân thiện trả lời, nhưng không hề muốn quay lại với nhóm bạn này nữa. Cô không bợ đỡ, lại càng không trù dập. Tất cả đơn giản chỉ là nhóm người đó đã không còn thích hợp với Z nữa.
Z cũng có nhiều mối quan hệ với nhóm người ở tầng lớp cao hơn, chủ đề tán gẫu của mọi người không còn là những chuyện ngồi lê đôi mách trong công ty nữa, cũng không còn là phim truyền hình, điện ảnh nữa, mà là làm thế nào để đề bạt bản thân, làm thế nào để tái đầu tư tăng tiền vốn, làm thế nào để cải thiện khả năng lãnh đạo...
Cô ấy nói với tôi: "Gái ơi, chị có biết tại sao mình lại thân thiết thế không?"
Tôi kiêu kỳ đáp: "Vì nhân phẩm của chị khá là tốt hả?"
Cô bĩu môi hừ một tiếng: "Ứ phải, vì lúc ấy ai cũng cbo em ăn bánh bơ đội mũ phớt, chỉ mỗi chị chịu để ý tới em, em cũng không còn sự lựa chọn nào khác!"
Tôi trợn tròn mắt, Z gửi mấy ảnh cho tôi xem, đó là căn biệt thự cô mua, phía trước có một khoảng sân nhỏ, cô đang ngồi trên ghế đọc sách tắm nắng. Nhìn vẻ mãn nguyện của Z, tôi thoáng cảm khái. Thật ra năm đó xuất phát điểm của rất nhiều so không quá chênh lệch, giờ đã nhiều năm trôi qua, khác biệt thực sự đã rất rõ ràng. Có người đã đứng ở cương vị quản lý, lương một năm vài trăm nghìn tệ,thậm chí cả hơn triệu tệ; lại có kẻ bao nhiêu năm trời vẫn giậm chân tại chỗ, hàng tháng vẫn nhận vài nghìn đồng tiền lương,nói chuyện chồng con, chuyện tầm phào, chuyện bê bối, mắng chửi lãnh đạo không cho mình cơ hội.
Chẳng hạn như San San, thực ra bằng cấp của cô ấy cao hơn hẳn Z, bề ngoài cũng xuất sắc hơn,nhưng hiện giờ vẫn ở vị trí cũ, làm những việc cơ bản nhất. Chứng kiến Z ngày một phát triển, San San cũng thầm sốt ruột, cũng muốn học theo Z để đạt được một khởi đầu mới. Nhưng coi ấy đã đắm mình với những mối quan hệ nhóm kia lâu tới nỗi thực sự bị dán nhãn rồi. Trong mắt lãnh đạo, các cô chỉ là một đám làm những việc căn bản,ngày ngày tán dóc về quần áo son phấn, suốt ngày hóng hớt những biến cố của lãnh đạo. Khả năng và tác phong của San San đã bị lãnh đạo xem nhẹ từ lâu, tất nhiên nhiều cơ hội sẽ không dành cho cô ấy. Điều này đã trở thành chướng ngại lớn nhất với sự phát triển của San San. Cuối cùng, cô ấy nhận thấy mình không có hi vọng để tiến xa hơn nên đã bỏ hẳn ý định này, hoàn toàn yên tâm với vòng giao thiệp bạn bè cũ.
Bạn thấy đấy, khi vừa bước chân vào xã hội, những mối quan hệ chúng ta có thể tiếp xúc thường rất lộn xộn, cả lề lối và mức độ đều chẳng đâu vào đâu. Muốn hòa nhập với những người này thực ra rất đơn giản, bạn chỉ cần làm những điều giống như họ làm là được. Thế nhưng những người nhìn xa trông rộng sẽ không bao giờ tốn thời gian với điều đó. Hòa mình vào đám đông không phù hợp thật sự không quan trọng đến thế, tăng giá trị bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Bạn là người thế nào thì sẽ bị cuốn vào một vòng giao thiệp như thế. Nếu một vòng giao thiệp không đón nhận bạn thì chứng tỏ bạn không thuộc về nơi đó. Nếu một vòng giao thiệp tầng thấp không chào đón bạn, bạn nên thấy mừng mới phải. Hãy cố gắng tìm đến những mối quan hệ giao tiếp cao hơn,bạn thân mến ạ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận