- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 8: MẸ CHỒNG không trông con giúp tôi sao tôi phải hiếu thảo với bà ấy?
Tôi và mẹ chồng sống ở hai thành phố khác nhau, bình thường khoảng một, hai tháng mới về nhà một lần. Vào giai đoạn cuối thai kỳ, chồng tôi thấy đi xe cộ đường dài vất vả quá, mẹ chồng cũng sợ giữa đường làm sao, nên có nói rằng trong trường hợp đặc biệt thì có cách xử lý đặc biệt, không đến thăm mẹ cũng không sao. Nhưng nghĩ đến mấy tháng không đi thăm, mẹ và chồng tôi cũng thấy không quen, nên tôi để chồng tôi đi một mình.
Sau khi về nhà, chồng nói với tôi: "Mẹ anh khen em hết lời ấy, nói em rộng lượng, thấu tình đạt lý, mẹ thích nghe những điều em nói lắm."
Tôi ngơ ngác: "Em có đi gặp mẹ đâu, em có nói gì à?"
Anh bảo: "Em nói từ lần trước đi thăm mẹ cơ, mẹ nói mẹ nghe xong mà mát lòng mát dạ."
Tôi tỉ mẩn nghĩ lại, lúc mới mang thai tôi hay khó chịu, em bé cũng chưa vào vị trí, bác sĩ đề nghị phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Tới khi được bốn năm tháng, hết thời kỳ ốm nghén, tôi mới cùng chồng về thăm bố mẹ chồng.
Biết chúng tôi có con, hai ông bà vui lắm,luôn miệng hỏi han, chúng tôi cũng tươi cười trả lời. Mẹ chồng mang khay hoa quả cho tôi,nói: "Tuy đã qua mấy tháng đầu tiên rồi nhưng vẫn phải cẩn thận con ạ,ngày sinh của đứa bé còn xa, chắc phải tháng Giêng ấy. Nhưng mẹ với bố con già cả rồi, không trông con giúp hai đứa được, con chịu khó vất vả chăm cháu mấy năm vậy."
Tôi vội vàng nói: "Chúng con tự sinh được thì nhất định tự chăm được, bố mẹ nhiều tuổi rồi, đừng bận tâm đến chúng con nữa. Nhiệm vụ của bố mẹ bây giờ là ăn nhiều ngủ kĩ chơi vui, muốn đi đâu chơi, muốn mua thứ gì cũng được đừng tiếc tiền, chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, không ốm không đau gì đã là cái phúc lớn nhất của chúng con rồi."
Lúc ấy mẹ chồng cười vui lắm,trên đường về,chồng tôi còn trêu tôi: "Xem em dỗ mẹ anh vui chưa kìa."
Tôi lập tức thanh minh: "Em có dỗ mẹ đâu, em nói thật ấy chứ. Từ đầu em đã không nghĩ tới việc nhờ bố mẹ trông con giúp rồi, chăm con là việc của chúng mình. Hơn nữa mẹ anh nói đúng, mẹ nhiều tuổi rồi, cũng không chăm cháu được, nếu mẹ bị ốm thit người chịu khổ không phải là chúng ta sao?"
Chồng tôi không nhịn được bóc mẽ: "Mẹ anh chỉ lấy cớ nhiều tuổi thôi, kể cả giờ mẹ còn trẻ đi chăng nữa thì cũng không trông con cho mình. Ngày xưa mẹ từng nói với anh rồi,sau này chắc chắn sẽ không chăm con giúp anh, mẹ muốn sống cuộc sống của người cao tuổi, tụ tập nói chuyện, chơi bài với mấy dì, không muốn già rồi còn vất vả."
Tôi nói: "Như vậy cũng rất tốt,mẹ tất tả cả đời rồi, đến lúc xế chiều nghĩ đến cuộc sống của mình cũng là lẽ đương nhiên."
Chồng vui mừng nói: "Em có thể nghĩ như thế là tốt rồi, nhiều người vừa nghe mẹ chồng không trông con hộ đã trở mặt ngay lập tức, nói bà mà không chăm con cho tôi, sau này già rồi thì đừng mong tôi hiếu thảo với bà."
Mẹ chồng không trông con giúp con dâu gần như đã trở thành nguyên nhân hàng đầu của mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Có rất nhiều cuộc hôn nhân cũng phải đối mặt với muôn trùng nguy cơ tan vỡ vì điều này.
Bạn học F của tôi là một điển hình trong số đó. Ngay ngày hôm qua thôi, cô ấy còn gửi một tin nhắn trong nhóm bạn bè chung, hỏi mọi người nếu mẹ chồng không trông con giúp mình thì mình có cần phải chăm sóc mẹ chồng lúc về già không?
Bố mẹ chồng F đều là công nhân về hưu. Ba năm trước, F sinh một bé trai. Mẹ đẻ phải trông con của anh hai, không thể đến chăm cô,thế là mẹ chồng đến chăm sóc khi F đang ở cữ. Cô ấy không giận mẹ đẻ, trong quan niệm của cô,mẹ nên chăm lo cho con trai. Bởi vậy cô cho rằng con mình hẳn nên do mẹ chồng hỗ trợ chăm sóc, vậy thì hai bên gia đình đều được cân bằng.
Nhưng sau khi chăm F hết tháng ở cữ, mẹ chồng liền về nhà. F bực bội bảo chồng về nói với mẹ chồng sang chăm con giúp F,dù sao đi nữa thì ông bà đã về hưu rồi, lại không có việc gì làm, ngày ngày chơi với cháu chẳng phải rất tốt sao? Lúc tuổi già cũng không quá cô đơn.
Nhưng chồng F thất bại quay về, nói bố mẹ mình không muốn trông cháu, thấy bản thân lớn tuổi rồi, vất vả suốt một đời, cuối cùng cũng về hưu, muốn gặp bạn bè anh chị em trước kia nhiều hơn. Con cháu có phúc của con cháu, hơn nữa hai thế hệ nuôi trẻ con sẽ dễ dàng gây ra mâu thuẫn gia đình, ông bà sẽ không tham gia. Nếu các con thật sự có việc gì đó nhờ ông bà chăm vài ngày thì không sao, nhưng ông bà không muốn chăm cháu trường kỳ.
Nghe thấy vậy, F tức điên lên, cảm thấy cha mẹ chồng thật tàn nhẫn vô tình,cũng đưa mắt nhìn quanh xem có nhà ai mà ông bà không chăm cháu không? Trừ khi sức khỏe không cho phép, đằng này bố mẹ chồng còn khỏe mạnh, dư dả thời gian, vì sao không thể trông con giúp mình? Nhưng bố mẹ chồng không muốn,F cũng không còn cách nào khác.
Thế là F buông lời cay nghiệt với chồng: "Được, con em em tự trông, nhưng em cảnh cáo trước,giờ mẹ không trông con cho em, sau này mẹ anh già rồi thì cũng đừng có trông mong gì vào em. Em không ăn của bà ấy một miếng cơm, không uống của bà ấy một ngụm nước, em không có nghĩa vụ ấy."
Lúc ấy chồng F không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu.
F nén bực tức trông con. Năm nay con lên mẫu giáo, coi như cô được giải phóng.
Đúng lúc này, mẹ chồng ốm phải nhập viện. Bệnh của bà rất nặng, nhưng sau khi biết, F chẳng hề sốt ruột, thậm chí còn có cảm giác khoái trá vì trả được thù,nghĩ bụng: "Lúc trước bà không chịu giúp tôi chăm con, giờ bị ốm rồi chứ gì? Tôi cũng sẽ không chăm bà đâu."
Khi chồng F nói chuyện này với F, F chỉ lạnh lùng nói: "Trước đây mẹ anh làm gì anh cũng biết, em đã cảnh cáo trước rồi, bà ấy ốm đau là việc của bà ấy, em sẽ không chi tiền, cũng sẽ không bỏ sức."
Chồng F giận lắm, nói dù sao đó cũng là mẹ anh, F không chịu lép vế: "Được rồi, đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi, nên anh thích chăm thì tự đi mà chăm."
Chồng F tức tối đá cửa bỏ đi.
Lương hưu của bố mẹ chồng không cao lắm, lần này ốm bệnh cũng tốn kha khá. Bác sĩ nói muốn trị tận gốc thì còn phải tốn nhiều tiền, bởi thế họ tính toán cố gắng dè sẻn,không mời hộ lý. Thế là bố chồng chăm mẹ chồng trong viện, chồng tan làm chạy đến thay ca.
F không hề cảm thấy mình sai chỗ nào, tuy bản thân cô không chịu đi chăm mẹ, nhưng ít nhất cũng không cản chồng hiếu thảo với mẹ, cô thấy mình làm như thế đã là hợp tình hợp lý lắm rồi. Nhưng thái độ của chồng lại làm cô sầu não. Từ sau lần đá cửa bỏ đi ấy, chồng luôn xa cách với F, trừ những việc cần phải nói ra thì chẳng còn nói thêm với cô câu nào,quan hệ của hai người gần như đã tụt xuống âm vô cùng.
Nên F hỏi trong nhóm bạn bè,mẹ chồng không trông con giúp cô, cô có nghĩa vụ phải chăm sóc mẹ chồng không?
Rất nhiều người đều nhắn rằng: "Nếu bà ấy không giúp cậu trông con thì cậu không có nghĩa vụ phải chăm sóc bà ấy, dù sao bà ấy cũng đã từng nuôi cậu ngày nào đâu."
Nhìn rất nhiều người ủng hộ quan điểm này của F,tôi không khỏi ớn lạnh sống lưng. Nghĩ đến cảnh nếu tôi sinh con trai, chăm bẵm nó lớn khôn,sau đó nó lấy vợ sinh con, thì tôi nhất định phải trông luôn con chúng nó, bằng không đến lúc tôi già rồi, chúng nó sẽ chất vấn tôi vì tôi không giúp chúng nó chăm con: "Bà không trông con giúp chúng tôi, sao tôi phải hiếu thảo với bà?"
Nếu vậy thì cả đời tôi đều không thể có được cuộc sống của riêng mình, vậy thì còn gọi gì là sống nữa cơ chứ? Nghĩ thôi mà thấy sợ.
Tôi không muốn chỉ trích F, đứng ở lập trường của cô mà nói, mẹ chồng quả thực không nuôi cô lớn khôn, cũng như cô nói, cô không ăn của nhà chồng một miếng cơm,không uống của nhà chồng một ngụm nước. Nếu không vì chồng,cô và mẹ chồng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhau, pháp luật cũng không quy định cô nhất định phải hiếu thảo với mẹ chồng. Nhưng sự thực là trong cuộc sống, người ta thường không dùng đến pháp luật mà dùng tới luân lý làm người, đến đạo đức là chính. Người vợ thật sự không có nghĩa vụ về mặt pháp luật, nhưng về luân lý đạo đức thì lại nên hiếu thảo với bố mẹ chồng.
Đương nhiên tôi rất phản đối luận điệu cho dù bố mẹ chồng quá đáng thế nào đi nữa thì con trai con dâu vẫn phải đặt chữ hiếu làm đầu. Chúng ta không thể không thừa nhận rằng, đa số gia đình đều là gia đình bình thường, có rất nhiều người không đi nổi trong những tháng ở cữ, cũng không mời được vú nuôi chăm sóc; mà phụ nữ lúc mang thai ở cữ cần nhất sự chăm sóc của người nhà. Nếu lúc này, con dâu con trai xin người lớn giúp đỡ, trong tình huống cả sức khỏe lẫn thời gian đều cho phép mà họ hoàn toàn phớt lờ thì dẫu là au cũng sẽ xót xa, cũng sẽ ghi nhớ sự lạnh nhạt này trong lòng.
Chúng ta phải biết rằng giữa con dâu và bố mẹ chồng vốn không có quan hệ huyết thống, tất cả tình cảm đều phải dựa vào việc chung sống sau khi kết hôn. Nếu lúc con dâu cần sự giúp đỡ nhất mà bố mẹ chồng lại thờ ơ từ chối, con dâu không phải thánh nhân, sao có thể bất chấp hiềm khích trước kia mà tiếp tục hiếu thảo chứ?
Pháp luật không có văn bản quy định rằng bố mẹ chồng phải giúp chăm cháu và con dâu phải hiếu thảo với bố mẹ chồng nhưng cả hai việc này lại thuộc về phạm trù đạo đức luân lí.
Bởi vậy, tuy bố mẹ chồng không có nghĩa vụ phải trông cháu cho con dâu, nhưng sống trên đời này, ai cũng có lúc cần giúp đỡ. Chẳng hạn như điều kiện kinh tế của các con bình thường, trong thời điểm khó khăn nhất,bố mẹ chồng có thể đỡ đần một tay, ví dụ như chăm sóc trong thời gian ở cữ, đó mới là việc người một nhà nên làm.
Nhưng thân là con dâu cũng phải hiểu giới hạn trong việc này. Đơn cử như bố mẹ chồng F, thực ra khách quan mà nói, bố mẹ chồng cô ấy không làm gì sai cả. Lúc F ở cữ thì mẹ chồng cũng đến chăm sóc rồi, tuy bố mẹ chồng từ chối yêu cầu trông con trường kỳ giúp vợ chồng F,nhưng lúc F thật sự có việc, họ vẫn có thể trông giúp vài ngày.
Với người già mà nói, làm được như vậy cũng đã đủ rồi. Mình là hàng con cháu, thực sự không nên đề ra yêu cầu quá cao để cướp đoạt cuộc sống của người già, càng không thể uy hiếp họ bằng điều này.
Nếu sau khi bạn lấy chồng mà bố mẹ chồng chưa từng hi sinh điều gì cho gia đình nhỏ của bạn, chồng bạn cũng bạc bẽo với bạn và bố mẹ bạn thì tôi ủng hộ bạn không cần hiếu thảo với bố mẹ chồng, vì cả nhà họ vốn không xứng để bạn phải hi sinh. Căn cứ để bạn hiếu thảo với bố mẹ chồng không phải là họ có trông con giúp bạn hay không, mà là chồng bạn đối xử với bạn và bố mẹ bạn có tốt không.
Ví như tôi, tuy mẹ chồng không chăm tôi lúc ở cữ, cũng không trông con giúp tôi,nhưng bà là mẹ chồng tôi, bà nuôi anh khôn lớn thành người đã là làm tròn trách nhiệm của bà rồi, trông con cho chúng tôi không phải nghĩa vụ của bà.
Lý do tôi hiếu thảo với mẹ chồng là vì: thứ nhất, bà là mẹ của chồng tôi; thứ hai, chồng tôi rất tốt với tôi và người nhà tôi. Đây mới là nhân tố quyết định việc tôi có hiếu thảo với bố mẹ chồng hay không, chứ không phải là mẹ chồng có trông con giúp tôi không.
Rất nhiều chị em phụ nữ đã mắc sai lầm với luận điệu "Bà không trông con giúp tôi, việc gì tôi phải hiếu thảo với bà". Lúa n điệu này thoạt nhìn thì có vẻ rất có lý, song thực tế lại rất chông chênh. Nếu cách lý luận này được ủng hộ thì tất cả người già không thể tận hưởng được cuộc sống của mình, và tất cả các bậc làm cha mẹ cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm nuôi nấng con cái của mình cho thế hệ trên. Đây không phải tiến bộ xã hội mà là một bước thụt lùi, nhất định sẽ kéo theo nhiều vấn đề giáo dục và vấn đề gia đình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận