Trong hội bạn của mình, tôi không phải người chạy theo xu thế, Na Na - một người bạn với gu thời trang sành điệu, đã đặt cho tôi biệt danh - Ultraman(tên một nhân vật siêu anh hùng của Nhật)
Vì vậy, khi mọi người đang sử dụng Weibo thì tôi nói chuyện bằng QQ,đến khi tôi biết đến Weibo, mọi người đã chuyển sang Wechat. Và rồi, A Ngạn không chịu được tôi nữa, đành cầm điện thoại tải Wechat xuống cho tôi.
Lúc đầu tôi thấy Wechat có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng sau này mới thấy thực ra nó cũng có cái lợi, tôi thường thích đọc những bài viết truyền cảm hứng, và Wechat lại là nơi chứa đựng những đoạn văn như vậy. Bạn bè ai cũng biết tôi có sở thích đó nên hễ gặp bài viết nào mang tính triết lí là y như rằng sẽ gửi cho tôi.
Một hôm, trong lúc tôi và một người bạn đang dùng bữa, bỗng nhiên nhận được một bài viết với tiêu đề "Những điều chồng bạn nên biết."
Tôi nhanh chóng đọc lướt qua đoạn văn, đại khái bài viết muốn nói người đàn ông nhất định phải đối xử tốt với vợ của mình. Bởi vì cô ấy đã vì bạn mà rời xa gia đình, rời xa bố mẹ đẻ để đến một ngôi nhà hoàn toàn mới. Cũng vì bạn mà giặt giũ, nấu nướng mỗi ngày, rồi còn sinh con đẻ cái, cần mẫn chăm lo công việc nhà. Với một người phụ nữ như vậy, có lí do gì để bạn không đối tốt với cô ấy cơ chứ?
Vì sợ đọc một mình không được lịch sự, tôi chuyển tiếp cho người bạn đang ngồi cùng: "Ông cũng xem đi này,cái này người chồng nào cũng nên đọc. Đọc rồi thì hãy nhớ phải đối tốt với vợ mình một chút."
Bạn tôi chỉ lướt qua tầm một phút rồi đặt ngay điện thoại xuống. Cậu ta nói: "Bà cảm thấy mấy bài văn này có lí sao?"
Tôi gật đầu.
Cậu ta nói tiếp: "Tôi đề nghị bà bớt xem mấy kiểu như vậy đi, đàn bà con gái ai càng ủng hộ những lí lẽ dạng này thì càng không hạnh phúc. Bà cũng đừng có gửi cho A Ngạn nữa."
Tôi tỏ ra khó hiểu hỏi lại cậu ta: "Tại sao vậy? Ông không thấy đúng sao?"
"Không, đương nhiên là tôi thấy đúng rồi!" - Cậu ta đáp.
Tôi nhíu mày: "Thấy đúng thế tại sao lại không cho tôi gửi?"
Cậu ta vẫn rất kiên nhẫn trả lời tôi: "Thực ra trong đám bạn của tôi cũng có mấy đứa hay xem những bài viết kiểu này. Tôi rất muốn nói với tụi nó rằng, đừng chia sẻ những bài văn tương tự nữa. Tôi cho rằng những người phụ nữ hay đăng những bài viết như vậy chỉ với mục đích muốn nhắc nhở chồng mình là vì chồng, vì gia đình mà họ đã phải bỏ ra những gì, vì thế ông chồng phải biết trân trọng yêu thương họ. Ý nghĩa này cũng không hề đáng trách, nhưng ẩn sau đó dường như là sự cầu xin, đòi hỏi, yêu cầu, thấm chí giống như một sự trao đổi. Nếu người chồng không đối xử tốt với họ thì sẽ khiến họ hết mực tủi thân, cuối cùng dẫn đến oán trách rồi tệ hơn là cãi nhau, thậm chí còn đến mức chia ly,mỗi người một ngả."
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi thấy cậu ta phân tích rất hợp lí. Có những chuyện người phụ nữ cho là đương nhiên phải thế, thì đối với đàn ông dường như lại không phải vậy.
Cậu ta làm ra vẻ bí hiểm lắm: "Thật ra do phụ nữ quá thực tế,miệng lúc nào cũng phải ca cẩm điệp khúc 'hi sinh'. Nhưng thực tế không phải cứ nói nhiều thì đàn ông sẽ ghi nhớ công lao đó. Ngược lại, càng kể lể thì anh ta sẽ càng không để tâm. Nói thật, để nắm được trái tim đàn ông không khó, tôi nghĩ chắc bà cũng hiểu rồi đấy."
Nghe cậu ấy nói vậy tôi chỉ cười mà chẳng đáp lại.
Tối hôm ấy sau khi A Ngạn chơi mạt chược về, tôi đã chủ động bám lấy anh ấy, mát xa cho anh: "Đánh cả buổi tối, chắc anh mỏi lắm rồi nhỉ?"
A Ngạn nhắm hờ mắt thư giãn, giọng điệu đầy đắc ý,anh bảo: "Lão Chư đi chơi về đảm bảo bị mụ vợ quạt cho một trận, đằng này anh vừa không bị vợ yêu mắng, lại còn được mát xa nữa chứ. Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn được cưới em làm vợ."
Tôi cảm động vươn tay ôm lấy cổ anh: "Chồng em vì gia đình mình, vì em mà ban ngày thì làm việc vất vả, tối đến lại phải tiệc tùng tiếp khách, em không tốt với anh thì còn tốt với ai được nữa?"
Anh khẽ kéo tôi vào lòng, chẳng nói lời nào,tay nhẹ nhàng đưa lên mân mê cổ tôi. Giây phút đó, tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi như bước sang một trang mới vậy.
Khoảnh khắc ấy, khi nghĩ lại những gì mà cậu bạn đã nói, tôi thấy sao mà đúng đắn quá. Không phải cứ tỏ ra mình yếu đuối, hay là ca cẩm điệp khúc mình đã hi sinh như thế nào là sẽ được chồng yêu thương, chiều chuộng. Đôi khi chit cần nói với chàng: "Anh vất vả rồi, em thương anh nhiều lắm,em nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh." Vậy thôi là đủ!
Nhà văn Trương Ái Linh (nữ nhà văn TQ,nổi tiếng với những tác phẩm nói về sự căng thẳng giữa đàn ông và phụ nữ trong tình yêu) đã từng nói: "Ta thường thích những người đàn ông có thể hi sinh vì mình và ghét những người chỉ biết đòi hỏi, yêu cầu mình phải thế này thế kia. Thật ra đàn ông hay đàn bà đều như nhau, đều thích những người biết thông cảm và hi sinh vì mình."
Sau này, có bà chị hỏi tôi: "Khi chị đã thật lòng thông cản và thấu hiểu cho một người đàn ông, nhưng vẫn không thể có được sự đối đãi ân cần của anh ấy thì có phải chị đã bỏ công vô ích rồi không?"
Tôi nghĩ rằng khi người phụ nữ đã đủ yêu thương và thấu hiểu cho một người đàn ông mà anh ta vẫn cứ lãnh đạm, đối xử không tốt với mình thì liệu những lời nhắc nhở có làm anh ta thay đổi không, hay chỉ làm anh ta khó chịu thêm.
Nếu đã vậy thì có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc tìm một người đàn ông khác phù hợp hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận