1. Nửa đêm, tôi đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị ôm đến ngạt thở. Giấc mơ đẹp đang dang dở bị quấy rầy, tôi có chút khó chịu. Tôi vật lộn một hồi mà A Ngạn vẫn không chịu bỏ tay ra.
Cảm thấy anh có chút kì lạ,tôi thì thầm: "Anh sao vậy?"
Anh dụi đầu vào tóc tôi: "Anh vừa gặp ác mộng. Anh mơ thấy rất nhiều người đến cướp em đi, anh muốn giành lại em, nhưng rồi lại bị đánh cho ngã gục xuống sàn nhà. Anh tuyệt vọng gọi tên em nhưng không sao giành lại được. May mà chỉ là giấc mơ. Đúng là hú vía!"
Tim tôi như thắt lại,nhưng vẫn cố bông đùa: "Anh mơ gì linh tinh vậy, người ta muốn giành cũng giành những cô gái 20 tuổi, em đã đầu ba rồi,ai thèm chứ?"
Anh không nói gì, chỉ ôm ghì lấy tôi. Nỗi sợ hãi của anh dường như lan tỏa sang cả tôi, tôi cảm nhận được nó rất rõ ràng qua từng nhịp thở của anh.
Tôi vòng tay ôm lấy A Ngạn rồi bảo: "Anh yên tâm đi, kể cả có bị cướp đi, em nhất định sẽ nghĩ cách quay trở về, đời này em sẽ bám chặt lấy anh không rời."
Anh mơ hồ nói: "Nhất định nhé, em phải bám anh cả đời, không được bám một nửa rồi thôi đâu đấy."
Tôi quen anh ngót nghét cũng cả chục năm rồi. Trước giờ anh vẫn luôn là một người đàn ông đội trời đạp đất,rất ít khi thể hiện phần tâm hồn yếu đuối như vậy. Thế mà trong đêm đầu xuân này, lại ôm ghì lấy tôi một cách đầy lo lắng.
Giây phút ấy tim tôi như hóa thành giọt nước mong manh, cơn buồn ngủ khi nãy đã kéo nhau đi hết.
Quen nhau cũng gần 10 năm, tình yêu có nồng nhiệt đến đâu cũng sẽ dần trở nên bình lặng. Tôi vẫn thường nghĩ phải làm thế nào để thứ tình cảm mãnh liệt giữa hai chúng tôi chẳng bao giờ tắt. Nhưng khoảnh khắc ấy,nhìn lại những điều A Ngạn đã làm, thật sự anh ấy đã quá tốt, quá tốt với tôi rồi, tự nhiên tôi cảm thấy cứ bình yên cùng anh sống qua ngày như vậy đã là điều hạnh phúc nhất đối với tôi.
2. A Ngạn mới đổi xe nên rất hào hứng đưa tôi đi lòng vòng mấy khu vực xung quanh nghỉ dưỡng.
Trên đường về, xe chúng tôi bị một chiếc xe đi đằng sau húc vào. Tôi vô cùng hoảng hốt nhưng rồi phát hiện trước mặt mình là khuôn ngực của anh, anh cũng đang hoảng hốt không kém, nhìn tôi lo lắng hỏi: "Em có bị thương ở đâu không?"
Anh nhìn khắp người tôi, hỏi đi hỏi lại mấy lần, thấy không vấn đề gì mới thở phào một cái. Khi ấy, cánh tay anh đã sưng vù lên, đau đớn vô cùng nhưng vẫn cố gượng cười bảo tôi gặp nạn mà không chết, chắc chắn là phúc lớn lắm.
Chiếc xe mới của A Ngạn phải mang đi sửa. Nhìn chiếc xe yêu quý, A Ngạn buồn rầu nói: "Xe vừa mới mua, đã phải vào viện rồi."
Tôi còn chưa kịp cất lời động viên anh đã tiếp lời: "Cũng may là em không sao, cái xe này coi như cũng đáng. Xe là thứ tài nguyên có thể thay thế khi bị hỏng, còn em là thứ tài nguyên không gì có thể thay thế được."
"Cái ông này, chắc chỉ có anh là em vợ mình như tài nguyên thôi." - Tôi thầm nhủ.
Tôi chợt nghĩ lại mấy năm qua, chúng tôi đã ra ngoài cùng nhau không biết bao nhiêu lần. Lần nào anh cũng nhắc nhở tôi phải thắt dây an toàn. Lúc nào cũng vậy, anh luôn đi bên ngoài che chắn tôi khỏi dòng xe đang tấp nập qua lại để tôi được an toàn.
Giây phút ấy,tôi cảm nhận được, anh yêu tôi còn nhiều hơn chính bản thân mình.
3. Vào một ngày mưa,tôi đã nổi giận với A Ngạn trên đường phố. Chẳng nhớ là vì lí do gì, chỉ nhớ rằng hình như đó là lỗi của tôi.
A Ngạn đã quát tôi một trận, tôi tức đến nỗi chạy đi dầm mưa. Lúc ấy anh như hét lên ở phía sau tôi trong cơn tức giận khôn tả: "Sức khỏe đã không tốt rồi, dầm mưa rồi bị ốm anh lại phải chăm em."
Tôi lại càng điên tiết hơn: "Không cần phiền đến anh."
Anh lườm tôi một cái rồi đuổi theo để che ô cho tôi: "Tức thì cãi nhau với anh chứ đừng lấy bản thân ra để trút giận như vậy, cô gái ngốc này."
Tôi vẫn giận dữ lấy tay làm bộ gạt ô ra, còn anh thì cứ chìa ô tới. Con đường về nhà bỗng chốc trở nên ngột ngạt, cả hai chúng tôi cứ vùng vằng như thế để rồi đều ướt như chuột lột.
Anh trừng mắt nhìn tôi: "Em mà ốm thì tự mà lo đi nhé."
Vừa nói xong, tôi quay sang lườm anh một cái.
Ngày hôm sau, quả nhiên tôi sốt cao, A Ngạn bừng bừng nổi giận. Vừa giận vừa rót nước nóng lấy thuốc cho tôi,nấu cháo cho tôi, miệng cằn nhằn y như mấy bà mẹ: "Em xem bản thân ngày hôm qua đi, đây chính là bài học cho em, lần sau mà còn tùy tiện thế nữa là anh kệ em đấy."
Lúc này cơn tức giận trong lòng tôi đã hoàn toàn tan biến,tôi nhận ra một điều rằng, khi đã yêu một người thì dù có giận dỗi thế nào vẫn không thể ngừng quan tâm và ân cần với cô ấy.
Bỗng chốc khóe môi tôi vẽ nên một nụ cười ngọt ngào, tôi thủ thỉ: "Em sai rồi."
Thế là A Ngạn đành chịu thua, chẳng còn nổi đóa như ban nãy nữa. Khoảnh khắc đó khiến tôi cảm nhận được tình yêu thương dạt dào từ trái tim A Ngạn.
4. Tết năm đó tôi và A Ngạn đi nghỉ lễ ở Vân Nam.
Chúng tôi vừa xuống máy bay là bắt xe đến khách sạn Dali. Lúc đi qua ga tàu, A Ngạn bảo để anh mua vé tàu đi Lệ Giang trước. Thế là tôi ngồi trên tàu trông hành lí, còn anh thì xuống đi mua vé.
Đột nhiên một tiếng 'tạch' vang lên, tôi quay đầu lại thấy anh đang chụp biển số xe. Anh lái xe lúc đó cũng nhìn thấy, có vẻ không hài lòng. Anh ta nói: "Anh cũng cẩn thận quá đấy?! Vợ anh vẫn đang trông đồ trên xe, tôi không chạy được đâu."
A Ngạn cười cười, rồi hùng hồn đáp: "Cũng chính vì vợ tôi đang trên xe, nên tôi mới chụp lại. Vợ tôi ở đâu là ở đó tôi không thể lơ là cảnh giác được, anh thông cảm nhé!"
Tôi nghĩ bụng chắc anh lái xe đang tức phát điên lên rồi đó. A Ngạn nói vậy có khác nào bảo người ta là dân buôn người không cơ chứ.
Anh lái xe vừa nhìn theo bóng dáng A Ngạn vừa nói với tôi: "Cô lấy được một anh chồng tốt thật đấy."
Khoảnh khắc ấy,tôi thấy một niềm hạnh phúc đang dâng trào.
5. Đang rảnh rỗi, tôi ngồi xếp lại mấy món đồ trang sức và phát hiện ra trang sức của mình cũng để đầy đến vài cái hộp.
Nhớ lại bao nhiêu năm qua, bất kể lúc làm ăn phát đạt hay thời điểm khó khăn, chỉ cần tôi thích cái gì A Ngạn cũng đều cố gắng mua cho tôi.
Còn nhớ một lần, tôi rất thích một chiếc nhẫn kim cương ở tiệm T, A Ngạn không hề do dự mà mua luôn cho tôi. Sau đó vô tình qua vài người bạn tôi mới biết thời điểm đó anh có một hợp đồng đang gặp rắc rối, tài chính tương đối khó khăn. Tôi biết dùng tiền để làm thuốc đo tình cảm là khá quê mùa, nhưng với A Ngạn thì đó là một việc làm rất thật lòng.
Tôi cầm mấy hộp đầy trang sức cho anh xem, anh thản nhiên nói: "Đã sinh ra là nam nhi thì nên cố gắng đáp ứng những nhu cầu của phụ nữ." Khoảnh khắc ấy sao tôi thấy chồng mình đàn ông quá đỗi!
6. Từ lúc mới lấy nhau chúng tôi đã giao kèo rằng mỗi ngày trước khi rời khỏi nhà đều phải hôn tạm biệt.
Có một lần anh đi làm mà quên mất, tôi cũng chẳng nhắc, cứ thế nhìn anh bước ra khỏi cửa.
Một phút sau chuông cửa reo, tôi chạy nhanh ra mở.
Vừa mở cửa, anh đã cau mày nói: "Sao em chẳng hỏi han gì đã mở cửa rồi thế, nhỡ là bọn côn đồ thì sao? Chẳng biết đề phòng gì cả."
Tôi phụng phịu đứng nghe anh trách móc, anh liền cúi đầu hôn tôi một cái rồi cười cười bảo: "Vừa nãy anh quên hôn vợ, nên quay lại để hôn bù."
Tôi ngơ ngác nhìn anh, trên môi khe khẽ nở một nụ cười thầm nghĩ: anh này, thật là biết quan tâm đến vợ mà.
7. Một dịp nọ tôi đi nghỉ mát cùng mấy người bạn thân, mải chơi đến nỗi chẳng để ý điện thoại hết pin từ lúc nào.
Lúc về đến khách sạn cũng đã khá muộn. Tôi cắm sạc,vừa bật máy lên thì một loạt tin nhắn và thông báo cuộc gọi nhỡ của anh đã ngay lập tức hiện ra trên màn hình. Tôi còn chưa kịp trả lời thì A Ngạn đã gọi tới.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Muộn thế rồi anh vẫn chưa ngủ à?"
Ở đầu dây bên kia, giọng anh tỏ ra vô cùng lo lắng: "Em không sao chứ? Sao điện thoại anh gọi mãi không được vậy?"
"Điện thoại không gọi được chỉ có thể là hết pin. Em lớn đùng thế này rồi còn rơi đi đâu được nữa. Mà kể cả có bị bắt cóc thì người ta cũng đã tìm anh đòi tiền chuộc rồi, anh yên tâm đi." - Tôi nói.
A Ngạn tỏ vẻ buồn bực: "Em thật là ngốc nghếch, biết thế anh chẳng thèm quan tâm."
Tuy bị tắt điện thoại giữa chừng, trái tim tôi vẫn thấy ấm áp vì lúc nào anh cũng lo lắng cho tôi như vậy.
Sau này cứ khi đi đâu đó, tôi lại thấy trong túi có thêm một chiếc sạc dự phòng.
8. Trong một kỳ nghỉ tôi có quen một cặp vợ chồng. Chúng tôi nói chuyện rất ăn ý nên đã trao đổi khá lâu.
Ngày hôm sau, chúng tôi hẹn nhau ra ngoài ăn sáng, chị vợ kia đột nhiên hỏi nhỏ tôi: "Anh chị mới cưới phải không?"
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại hỏi vậy?"
Cô ấy thản nhiên: "Từ những cử chỉ rất nhỏ mà hai người dành cho nhau là có thể nhìn ra. Em để ý thấy hai ngày nay đi đâu chồng chị cũng nắm tay chị không rời. Nếu cưới lâu rồi, chắc chẳng ai còn hứng thú mà cầm với nắm như vậy nữa đâu. Chị nhìn chồng em xem, có bị đánh chết anh ấy cũng không nắm tay em."
Tôi nói chúng tôi đã kết hôn lâu rồi, cô ấy vẫn không tin,còn cho rằng tôi đang nói đùa.
Chồng tôi nghe lỏm được câu chuyện, ra vẻ đắc ý: "Anh là một anh chồng tốt mà, ít nhất cũng phải vượt qua 98% đàn ông Trung Quốc rồi."
Tôi véo má anh nói: "Chồng em khiêm tốn quá nhỉ,anh chắc chắn vượt qua tất cả đàn ông Trung Quốc đó."
Bỗng chốc tôi nhớ lại suốt bao nhiêu năm nay, dù là đi tới đâu chăng nữa, anh cũng không quên nắm tay tôi, tôi có hỏi tại sao làm vậy, anh nói: "Anh sợ nếu buông tay ra rồi, sẽ không có cơ hội nắm lại nữa. Chừng nào còn có thể, chừng đó anh còn nắm tay em."
Nghe anh nói vậy, nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Năm tháng thanh xuân tôi luôn theo đuổi một tình yêu sống chết có nhau. Cứ mỗi lần thấy những cảnh sinh ly tử biệt trong phim tôi lại khóc nức nở. Còn bây giờ lại dễ xúc động bởi những phân cảnh bi thương nhưng đầy ấm áp, chỉ muốn được sống mãi trong hạnh phúc nhỏ bé của mình.
Mong rằng năm tháng ấm áp, cả đời bình yên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận