Hôm ấy là ngày Quốc tế Phụ nữ mùng 8 tháng 3. Sáng hôm đó, ngay khi mới thức dậy, A Ngạn đã đọc được một tin tức vô cùng giật gân trên báo: Hãng hàng không chở khách của Malaysia bị mất liên lạc. A Ngạn nói, khả năng cao là bị rơi hoặc gặp sự cố không tặc.
Từ lúc nghe A Ngạn nói vậy, cả ngày hôm đó, cứ chốc chốc là tôi lại cập nhật bản tin để xem có tin tức gì mới hay không, đến tận 11 giờ đêm vẫn phải đọc xong thông tin mới nhất rồi mới đi ngủ.
Bình thường chỉ có A Ngạn đọc báo, phần tôi chưa bao giờ có hứng thú với những tin tức mới hay thông tin chính trị. Lần này thấy tôi khác hẳn mọi khi, A Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại quan tâm tới chuyến bay này vậy?"
Tôi vừa lướt lướt cập nhật bản tin, vừa trả lời A Ngạn: "Vì em muốn biết rốt cuộc tại sao chuyến bay này lại mất dấu."
A Ngạn lắc đầu nói: "Thật không ngờ bệnh tò mò của em lại nặng đến thế."
Tôi quay sang nhìn A Ngạn, nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Không phải em tò mò, mà vì anh cũng hay phải đi máy bay nên em hi vọng chuyến bay này có thể bình an vô sự. Ước gì không bao giờ có tai nạn máy bay xảy ra."
A Ngạn nghe xong chỉ lặng im, một lúc sau mới nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi,anh bảo: "Em yên tâm đi, chắc chắn mọi người trên chuyến bay sẽ bình an vô sự."
Đêm hôm ấy tôi không tài nào ngủ được, cứ nằm thao thức rồi nghĩ lung tung. Nếu như A Ngạn là một trong những người ngồi trên chuyến bay đó, thì có lẽ khi biết tin này, lòng tôi đã vỡ vụn từ lâu!
Tôi sẽ cảm thấy hối hận vì trước kia đã cãi nhau với anh ấy, đã khiến anh ấy phải bận lòng. Thậm chí tôi sẽ còn hối hận vì mình đã chẳng nói được lời tạm biệt cho tử tế, không ôm anh thật chặt cũng chẳng thể kịp hôn anh được.
Thế rồi tôi lại nghĩ, đổi lại nếu chính tôi là người đang ngồi trên chuyến bay ấy, liệu có phải tôi đang vô cùng sợ hãi hay không? Giả như số mệnh của tôi thực sự đã đi tới tận cùng thì điều khiến tôi hối hận nhất chính là đã không cố gắng hơn nữa, dành nhiều tâm sức hơn nữa để đối xử thật tốt với chồng và những người thân luôn ở bên cạnh mình. Còn nếu như may mắn vẫn được sự sống cưu mang, chắc chắn tôi sẽ thay đổi bản thân mình để nhìn ngắm cuộc đời với một thái độ đầy khoan dung và sẽ luôn đối xử tốt với tất cả mọi người.
A Ngạn đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Tôi nhoài người về phía anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì A Ngạn vẫn đang nằm ngủ ngay bên cạnh tôi. Thật biết ơn ông trời vì chúng tôi vẫn còn cơ hội để được đối xử tốt với nhau.
Suy nghĩ cứ trôi, thế rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau tôi gọi A Ngạn thức dậy rồi kể cho anh nghe về giấc mơ của mình: "Anh biết không, em vừa mơ thấy chuyến bay hôm qua đã hạ cánh ở sân bay Thẩm Dương, tất cả mọi người trên chuyến bay đều an toàn."
A Ngạn mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ lên má tôi: "Em cũng nhọc lòng gớm nhỉ, còn nằm mơ thấy cả chuyến bay nữa."
Thấm thoắt một tuần đã trôi qua. Chuyến bay ấy vẫn biệt vô âm tín. Bao nhiêu lời đồn thổi rồi phỏng đoán cứ thế nổi lên. A Ngạn nói lâu như vậy rồi, e rằng lành ít dữ nhiều. Bỗng chốc, lòng tôi cảm thấy thật nặng nề.
Ngày 16 tháng 3, A Ngạn phải đi Quảng Châu công tác. Lòng tôi cứ như ngồi trên đống lửa.
Anh thừa biết tôi đang nghĩ gì nên mỉm cười động viên: "Thật ra máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất rồi. Hơn nữa, chẳng bao giờ có tới hai tai nạn liên tiếp xảy ra đâu. Em yên tâm!"
Tôi đáp lại: "Để em tiễn anh ra sân bay nhé."
A Ngạn do dự một lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
Trên đường đi tôi cứ trăn trở mãi, sau này có lúc nào một trong hai người phải đi xa, nhất định sẽ phải nói được với nhau lời tạm biệt thật tử tế. Bởi vì rất có sẽ có lúc đến cơ hội được nói ra hai chữ 'tạm biệt' cũng chẳng còn nữa.
Không ai trong chúng ta biết được khi nào mới là lần cuối cùng, vậy nên hãy luôn trân trọng nhau như thể đó là lần cuối. Hãy biết ơn mỗi lần được gặp lại nhau, giống như cách chúng ta đã từng biết ơn duyên phận đã tác thành cho mối lương duyên ấy.
Bởi lẽ cuộc đời luôn luôn là những biến số, không ai đoán định được giây tiếp theo chuyện gì sẽ xảy tới. Vậy nên chúng ta hãy luôn luôn yêu thương và trân trọng người ở bên cạnh mình. Từng giây, từng phút hãy cố gắng để dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không cảm thấy hối tiếc.
Tới sân bay, tôi quàng tay ôm A Ngạn thật chặt, mãi chẳng muốn buông,môi thì thầm ba từ quen thuộc: "Em yêu anh!"
A Ngạn đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi nói: "Anh đến Quảng Châu sẽ gọi điện về cho em."
Tôi gật đầu rồi từ từ buông tay khỏi anh. Tôi nhìn theo bóng anh đi vào khu vực soát vé cho tới khi hòa vào dòng người và chẳng còn thấy đâu nữa, lòng thầm nghĩ: "Em sẽ đợi anh trở về. Sau này mỗi lần gặp lại, nhất định em sẽ chào đón anh giống như lần đầu tiên chúng mình gặp nhau."
Cuộc sống vẫn luôn tràn đầy những điều ngoài ý muốn. Chẳng ai biết được ngày mai và những điều ngoài ý muốn ấy, cái nào sẽ tới trước. Lúc chúng ta còn đang mải trách cứ chồng hay vợ mình đã khiến mình tức giận, hay cứ không làm theo ý mình, thì ở ngoài kia, cơ những người đến cơ hội để nổi nóng cũng chẳng còn nữa. Thậm chí, đến ngay cả lời tạm biệt tử tế cũng đã trở thành một giấc mộng xa vời.
Cuối cùng cũng chỉ biết cầu mong cho tất cả chúng ta đều có được bình an và hạnh phúc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận