Một đàn chị khóc than với tôi rằng, vợ chồng chị ấy lấy nhau cũng đã ngót nghét 12 năm, con cũng đã được 10 tuổi. Vậy mà giờ đây, chồng chị lại đang đòi ly hôn. Chị ấy vừa buồn tủi vừa thấy uất ức.
Lật giở lại kí ức, chị kể với tôi là ngày kết hôn, anh ấy đã thề thốt rằng sẽ bên chị cả đời không chia xa. Vậy mà bây giờ lại phản bội lời thề, phản bội chị. Anh ta thật là một tên bịp bợm.
Trong tiếng khóc ấm ức của chị, tôi hỏi chị ba câu:
Một là, trên đời này liệu có người đàn ông nào sống vì chị hay không?
Hai là, có người đàn ông nào sống mà bắt buộc phải yêu thương chị cả đời hay không?
Ba là, có người đàn ông nào tuyệt đối không được bỏ chị mà đi hay không?
Chị ấy vẫn đang nước mắt ngắn dài, nhìn tôi chăm chú một hồi rồi lí nhí trả lời: "Dù sao thì vẫn cần có trách nhiệm và nghĩa vụ chứ. Lẽ nào những điều ấy không quan trọng hay sao?"
Trong thực tế, trách nhiệm được sinh ra trên cơ sở tình yêu. Khi một người đàn ông đã yêu thương một người phụ nữ thì chẳng cần nhắc anh ta cũng sẽ có trách nhiệm và thực hiện nghĩa vụ một cách tận tâm. Nhưng khi tình đã cạn,việc nói tới trách nhiệm hay nghĩa vụ sẽ chỉ như trò cười mà thôi. Cho dù khi đó anh ta có vì những lời dị nghị, gièm pha mà cố gắng ép mình sống sao cho có trách nhiệm thì cuộc sống của anh ta cũng sẽ mất hết niềm vui. Và tất nhiên càng không thể mang lại cho vợ niềm hạnh phúc mà mọi người phụ nữ đều mong muốn.
Bởi lẽ một người không cam tâm tình nguyện và không có hạnh phúc thì sao có thể mang lại hạnh phúc cho người khác được.
Trong một buổi tư vấn tâm lý cho mọi người, tôi cũng đã đưa ra ba câu hỏi đó.
Lúc tôi hỏi câu đầu tiên, hầu như mọi người đều nói rằng không có. Tôi hỏi thêm: "Vậy thì đàn ông sống là vì ai vậy?" Hầu như mọi người đều đáp rằng, anh ta sống vì chính bản thân mình.
Câu hỏi này đã kéo theo một câu hỏi khác: "Nếu anh ta đã sống vì bản thân anh ta, thì chứng tỏ anh ta không thuộc về bạn rồi. Vậy sao có thể nói là anh ta phản bội?"
Lúc tôi hỏi đến đây, nhiều người đã im lặng và trở nên suy tư.
Sau đó, tôi tiếp tục hỏi câu thứ hai: "Có người đàn ông nào sống mà bắt buộc phải yêu thương bạn cả đời hay không?"
Mọi người lại lần lượt lắc đầu. Nếu anh ta đã không có trách nhiệm phải yêu bạn cả đời, chứng tỏ rằng anh ta hoàn toàn có thể trao trái tim mình cho một người khác. Vậy nên không tồn tại việc ai phản đối ai trong mối quan hệ yêu đương nam nữ, ai cũng có quyền được chọn lựa lại người mình muốn trao gửi tình yêu.
Rồi đến câu hỏi thứ ba: "Anh ta có thể rời xa bạn hay không?"
Hầu như mọi người đều gật đầu, mặc dù cũng có một số người vẫn còn hơi miễn cưỡng.
Ai cũng có quyền rời xa ai đó, nghĩa là ai cũng có quyền tự do ly hôn. Đây là chuyện đến pháp luật cũng cho phép, vậy thì bạn dựa vào cái gì để không cho phép anh ta làm vậy?
Tôi nghĩ rằng những người không đồng tình với tôi, chắc hẳn đều sẽ nghĩ đến vấn đề trách nhiệm và đạo đức. Nhưng khi một ai đó đã quyết định lựa chọn cuộc sống mới thì trách nhiệm và đạo đức là những thứ không thể trói buộc được họ. Huống hồ, đó đều là những khái niệm mơ hồ, mỗi người một quan điểm.
Có người cho rằng ly hôn là một hành động vô cùng thiếu trách nhiệm, nhưng cũng có người cho rằng cố gắng duy trì một cuộc sống hôn nhân không có tình yêu mới là thiếu trách nhiệm với bản thân và đối phương. Sống như vậy là đang lãng phí cuộc đời của đôi bên.
Có một câu chuyện mà tôi thấy rất đáng để chia sẻ với mọi người.
Bạn A ngày nào cũng có một quả trứng gà. Vì mối quan hệ giữa A và B đều rất tốt nên A đều mang trứng gà của mình cho B ăn. Lúc mới đầu, B vô cùng cảm kích hành động đó của A. Nhưng lâu dần nó đã trở thành thói quen. Mà quen rồi thì người ta sẽ cho rằng đấy là lẽ dĩ nhiên phải thế. Cho tới một ngày, A mang trứng gà cho C, B đã tỏ ra rất khó chịu. Cậu ta hậm hực đến tìm A để nói lí. Hai người họ đã cãi nhau một trận và từ đó trở mặt quay lưng, mối quan hệ tốt đẹp ấy tan vỡ. Trong chuyện này, B đã quên mất rằng, vốn dĩ trứng gà là của A, cậu ta muốn cho ai đó là quyền của cậu ta.
Tình yêu của một người đàn ông cũng giống như quả trứng gà trong câu chuyện này. Vốn dĩ anh ta muốn trao nó cho ai đó là quyền mà anh ta lựa chọn. Vậy nên, việc anh ta đem tình yêu của mình trao cho ai, tờ giấy kết hôn vốn chẳng thể quyết định, mà quyết định hoàn toàn nằm ở anh ta.
Một cô gái trẻ hỏi tôi rằng: "Chị Vãn Tình, em không cần tiền, cũng không cần thứ của cải vật chất gì của anh ấy. Thứ duy nhất em cần là trái tim, là tình yêu của anh ấy. Chị nói xem, em phải làm thế nào bây giờ?"
Tôi đáp lại: "Rút tiền ra khỏi ví của đàn ông còn dễ hơn là lấy được trái tim và tình yêu của anh ta. Bởi vì khi một người đàn ông đã yêu thương em thì tiền bạc,tài sản của anh ta sẽ tự nhiên về tay em. Thậm chí, anh ta có thể sẵn sàng cho em tất cả mọi thứ vật chất mà anh ta có."
Câu chuyện trên cũng làm rõ một điều: Khi tình yêu anh ta đã trao tặng cho bạn, thì quả trứng gà ắt cũng sẽ dành cho bạn. Bởi vì yêu, nên anh ta cho bạn quả trứng. Cũng vì cho quả trứng nên chứng tỏ anh ta đang yêu.
Thật ra phụ nữ không cần phải phí công vô ích tìm kiếm câu trả lời xem tại sao đàn ông lại phản bội cuộc hôn nhân giữa hai người. Mà đơn giản chỉ cần hỏi lại chính mình, rốt cuộc tình yêu của anh ta đối với bạn có còn nữa hay không? Muốn duy trì một cuộc hôn nhân dài lâu, thì nhất định không được để mất trái tim và tình yêu của đối phương dành cho mình.
Có một điều đáng tiếc là, nhiều phụ nữ lại suy nghĩ theo chiều hướng: Đã kết hôn rồi thí tất nhiên tình yêu của người đàn ông sẽ thuộc về mình. Thật lòng mà nói,suy nghĩ ấy không hề sai. Nhưng sai ở chỗ, nhiều người quên mất rằng: Bất cứ lúc nào người đàn ông cũng có thể rời đi.
Hôn nhân chính là mối giao kèo tế nhị giữa hai người. Lúc đặt bút kí tên thì cần cả hai bên tình nguyện. Nhưng kết thúc thì chỉ câng một trong hai người muốn là được. "Yêu em suốt cuộc đời" có thể là mong muốn, nhưng mong muốn ấy chắc chắn không thể trở thành yêu cầu mang tính ép buộc.
Trên đời này, chẳng ai là người nợ ai cả.
Những lí lẽ này không phải là tôi đang đứng ở lập trường của một người đàn ông để giúp anh ta tìm những lời giảo biện, mà tôi hi vọng có thể mang đến một cái nhìn thực tế hơn cho nhiều chị em chúng ta. Hãy đứng ở một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề.
Trong xã hội hiện nay, trách nhiệm hay dư luận đều không thể giữ chân một người đàn ông khi mà anh ta đã muốn rời đi. Phụ nữ nếu không suy nghĩ thông suốt vấn đề này sẽ chỉ tự làm khổ mình mà thôi.
Xung quanh tôi có mấy hội nhóm của chị em phụ nữ. Trong đó một hội thì cỗ vũ cho quyền tự do lựa chọn của đàn ông sau hôn nhân. Cũng có hội thì đề cao vấn đề trách nhiệm và nghĩa vụ của người đàn ông.
Đến nay đã 10 năm trôi qua, chưa một cuộc hôn nhân nào trong hội cỗ vũ quyền tự do chọn lựa của đàn ông sau hôn nhân tan vỡ. Vậy nhưng những người đang cường điệu hóa vấn đề trách nhiệm hay nghĩa vụ của đàn ông thì đã ly tan đến gần một nửa.
Vậy thực tế ấy có nói lên được điều gì hay không?
Phụ nữ chúng ta đừng chỉ biết mải mê trách cứ vì sao chồng mình đã lừa dối và phản bội mình. Như vậy chỉ càng khiến cho lòng mình thêm đau đớn, khổ sở mà thôi. Trong khi những oán hận ấy của chúng ta cũng chẳng hề hấn gì tới người đàn ông khi họ đã cạn tình. Tất cả chỉ càng chứng tỏ rằng ta đang cố gắng vứt bỏ đi hạnh phúc của chính mình.
Trong cơn phẫn nộ và oán hận ấy, bạn đang đánh mất thời gian sức lực, và cả vẻ đẹp của chính mình. Vậy có đáng không, khi mà tất cả những thứ ấy còn đắt giá hơn một người đàn ông đã không còn yêu bạn gấp vạn lần?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận