Gần đây A Ngạn thường hỏi tôi một chuyện: "Em bắt đầu yêu anh từ khi nào vậy?"
Lần nào tôi cũng đều trả lời anh một cách đầy chân thật và nghiêm túc. Những lần đầu A Ngạn đều tỏ ra vô cùng hài lòng và sung sướng.
Nhưng đến lần thứ tư, khi tôi trả lời, anh ấy đã không còn hào hứng như vậy nữa. Anh nói: "Mỗi lần câu trả lời của em đều không giống nhau. Vậy rốt cuộc là em đã yêu anh từ lúc nào?"
Kì thực, tôi còn chẳng rõ mình đã yêu anh từ bao giờ. Mỗi lần tôi đều trả lời anh một cách ngẫu hứng, nên việc có những câu trả lời khác nhau cũng là điều dễ hiểu.
Thấy vậy, A Ngạn đã đổi câu hỏi: "Vậy em yêu anh ở điểm gì?"
Tôi liệt kê ra một vài điểm khiến mình yêu anh ấy, nhưng A Ngạn vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục truy hỏi: "Còn gì nữa không?"
Lúc đó tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết nên cũng muốn mau mau kết thúc chủ đề không đầu không đuôi ấy của anh. Vậy nên tôi đáp: "Hết rồi."
A Ngạn tỏ ra bất bình,giận dỗi. Một lát sau tôi xích lại gần và dỗ dành anh: "Lúc nãy em đang đọc đến đoạn cao trào. Anh tốt với em như vậy chắc là sẽ không vì chút lời nói cỏn con đó mà tính toán với em, đúng không?"
A Ngạn nói: "Anh tốt với em thì em cũng phải tốt với anh. Tình yêu đòi hỏi cả hai người đều phải biết đáp trả lại nhau mới lâu bền."
Bộ dạng nhỏ nhen ấy của A Ngạn khiến tôi không nhịn được cười.
Hai ngày sau có một cô bạn kể với tôi rằng: "Tớ đã yêu hai người rồi, nhưng đều bị cả hai làm cho tổn thương. Giờ tớ chỉ muốn kiếm một ai đó tốt với mình rồi kết hôn chứ chẳng muốn đối tốt với ai nữa cả. Càng tốt càng dễ bị tổn thương, vậy nên không tốt thì sẽ không phải chịu cảnh như vậy nữa."
Tôi hỏi: "Vậy cậu nghĩ như vậy thì cậu có hạnh phúc hay không?"
Cô ấy bắt bẻ lại cậu hỏi của tôi: "Thế cậu nghĩ xem, trên đời này có được mấy người kết hôn vì tình yêu, rồi có được mấy cặp vợ chồng sau khi kết hôn mà vẫn duy trì được tình yêu? Người ta duy trì cuộc sống hôn nhân chẳng qua cũng là vì con cái. Nếu như cậu nói, những người đó đều không thể sống một cuộc đời tốt đẹp hay sao?"
Tôi suy nghĩ về quan điểm của cô ấy và nhận ra đó chính là hiện thực. Nhìn lại mới thấy rằng xung quanh mình có biết bao nhiêu cặp vợ chồng cũng đang sống những tháng ngày như vậy. Nhưng cuộc sống hôn nhân như thế,thật sự có thể nói là sống tốt được sao?
Sau một ngày đi làm vất vả chỉ mong lúc tan làm để được về nhà. Vậy mà về đến nhà cũng chẳng khiến lòng hân hoan hơn. Mỗi lần tan ca là lại như cái xác không hồn lê lết trở về. Hai vợ chồng đi qua đi lại nhìn nhau mà không có điều gì để nói. Có chăng chỉ là mấy câu chuyện bố mẹ, con cái thường ngày. Cũng vì chẳng có tình yêu, lại thêm không ai thấu hiểu tâm tư nguyện vọng của ai cả. Cuộc sống trôi qua sáng đi làm, tối về nhà, ngày ba bữa cơm,thỉnh thoảng lại tụ họp bạn bè để nói với nhau dăm ba câu chuyện. Trong mắt nhiều người, việc ai đó có một cuộc sống gia đình ổn định, có vợ có chồng, có con có cái chẳng thiếu thứ gì, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, đó mới là một cuộc sống thực sự. Nhưng đấy chỉ là khi chúng ta - những người đứng ngoài cuộc nhìn vào. Còn những người trong cuộc thì sao? Họ có thật sự cảm thấy lòng mình yên bình,không có điều gì nuối tiếc, cuộc sống như vậy có thật sự là một cuộc sống tốt đẹp?
Nhớ lại cách đây không lâu, một người bạn thân của tôi nói rằng cậu ta đã chia tay. Mặc dù người bạn gái kia đối xử với cậu ta hết lòng,tốt đến mức khiến cậu không nỡ nói ra hai từ "chia tay", nhưng đến cuối cùng trái tim vẫn quyết định thay lí trí để rồi cậu ta quyết tâm rời xa cô ấy.
Cậu ta tâm sự với tôi rằng: "Ai cũng nói tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần tìm được một người phù hợp, đối xử tốt với mình là được. Vì thế tớ đã thử chấp nhận cô ấy xem sao. Nhưng cuối cùng vẫn thấy chẳng thể đi tiếp được nữa. Đối với một người con gái mà tớ không yêu thì mọi điều cô ấy làm có thể khiến tớ động lòng chứ chẳng thể mang lại cảm giác ngọt ngào, đắm say được. Thế nên tất cả những gì tớ có thể dành cho cô ấy chỉ là sự khách sáo và lịch sự không hơn. Dù không nói gì nhưng tớ nghĩ trong lòng cô ấy cũng không thấy thoải mái."
Tôi hỏi cậu ta: "Có rất nhiều cuộc hôn nhân không có tình yêu hoặc tình yêu không đủ, cậu nghĩ thế nào về chuyện ấy?"
Cậu ta nở một nụ cười khổ sở rồi đáp lại tôi: "Trước kia tớ cũng đã từng nghĩ rằng sống như vậy cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng sau này mới nhận ra, từng ngày từng ngày trôi qua khi phải sống với một người mình không yêu. Điều ấy thật khốn khổ biết bao! Con người là những cá thể sống có tình yêu, có cảm xúc, vậy nên cả đời sẽ khao khát yêu và được yêu. Nếu hôn nhân thiếu đi một trong hai điều ấy thì người trong cuộc rất dễ sa ngã. Đàn ông hay đàn bà thì cả đời này cũng đều mong muốn tìm thấy bản ngã của tình yêu bất diệt."
Tôi đã kể câu chuyện của cậu ta cho một cô bạn khác của mình. Cô ấy buông một nụ cười lãnh đạm và nói: "Anh ta nói không sai. Nhưng một người đàn ông mà mình yêu rất rất nhiều, chẳng lẽ lại không thể sa ngã hay sao? Lấy một người đàn ông mình không yêu thì khi anh ta đi sai đường, mình sẽ không cảm thấy đau lòng. Ngược lại, càng yêu bao nhiêu thì khi anh ta phản bội mình lại càng đau đớn bấy nhiêu. Lúc anh ta đổ đốn mình chẳng nghĩ được gì ngoài oán trách, đến ngay cả cái chết còn có thể nghĩ đến được. Vậy cậu nói xem, lựa chọn như thế nào thì sẽ tổn thương nhiều hơn?"
Lí lẽ của cô bạn khiến tôi nhất thời không thể phản bác.
Vài ngày sau, tôi đọc được ở đâu đó một đoạn viết thế này: Tình yêu vốn là câu chuyện của hai người. Một khi nó đã trở thành chuyện của một người thì đối với người còn lại,tình yêu chính là gánh nặng. Người còn lại dù có kiên cường và cố gắng đến đâu rồi cũng sẽ có lúc phải buông tay. Bất kể là khi nào, trong trường hợp nào cũng đều phải ghi nhớ rằng tình yêu luôn luôn phải xuất phát từ hai phía. Khi tình yêu đã cạn thì câu chuyện còn lại sẽ chỉ nằm vỏn vẹn trong hai chữ "đáp trả" mà thôi.
Bỗng chốc cảm thấy lòng mình như rộng mở hơn. Chúng ta vẫn thường chỉ biết đứng trên lập trường yêu cầu của bản thân để suy nghĩ. Hầu hết phụ nữ chúng ta đều mong muốn sẽ có được một người đàn ông yêu thương mình suốt đời, nhưng lại không chịu dành tình cảm của mình cho họ một cách xứng đáng. Chẳng ai ngốc nghếch đến độ dành cả đời để cho đi mà không cần nhận lại thứ gì. Nếu thật sự có người đàn ông như thế tồn tại thì thử hỏi đếm được mấy người, có đủ để người phụ nữ nào trên thế giới này cũng được hưởng phúc phần ấy không?
Có người vì bạn đối tốt với anh ta mà anh ta cảm thấy bạn tốt. Đó là người bạn yêu.
Có người vì thấy được những điểm tốt của bạn nên cũng muốn được đối xử với bạn sao cho thật xứng đáng. Đó là người yêu bạn.1
Nếu chúng ta chỉ biết giữ khư khư lấy tình cảm của mình mà không chịu cho đi một cách tương xứng, trong khi cứ đòi hỏi đối phương sẽ dành cả đời này để đối xử tốt với bạn. Vậy thì có vẻ bạn đã quá ngây ngô rồi!
Trong tình yêu, anh không yêu tôi thì cho đến cuối cùng tôi cũng sẽ không thể tiếp tục đơn phương dành tình cảm cho anh được nữa.
Cái đích cuối cùng của tình yêu chính là vào một ngày nào đó, người mình yêu cũng trở thành người yêu mình, hoặc khi tình yêu của một ai đó đã đủ đong đầy để khiến mình ngả lòng yêu thương lại. Khi đó, bạn đã chạm tới đích đến của tình yêu.
Trong thế giới của tình yêu,tất thảy những điều nhỏ nhặt của đối phương đều trở nên quan trọng. Bất kể sự cho đi nào của họ dù là nhỏ bé cũng khiến lòng mình trở nên hân hoan.
Nhưng đổi lại, trong thế giới không có tình yêu thì mọi thứ đều trở thành vô nghĩa vì dù ta có làm gì thì người cũng chẳng thể thấu hiểu. Bởi lẽ trong thế giới ấy, vốn dĩ chỉ tồn tại sự lãnh đạm đến nhạt nhòa mà thôi.
Lời cuối cùng, tôi chỉ mong tất cả chúng ta đều được trải qua một cuộc sống với tình yêu đong đầy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận