Một người bạn trên mạng đã viết thư cho tôi. Trong thư cô ấy nói mình đang gặp phải câu chuyện mẹ chồng, nàng dâu vô cùng mệt mỏi và phiền lòng, cô ấy chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Trong bức thư cô viết: "Chúng tôi chỉ là một gia đình lao động bình thường, giờ còn chưa đủ điều kiện để mua nhà riêng ở nên chúng tôi vẫn ở cùng bố mẹ chồng. Lúc mới cưới mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng vẫn rất tốt. Mẹ chồng tôi còn khỏe mạnh hoạt bát, lúc nào cũng nhanh chân nhanh tay, nên việc nhà hầu như đều là mẹ chồng tôi làm hết. Tôi cũng hiểu được phần nào sự vất vả đó nên vẫn thường đưa cho mẹ chút ít tiền tiêu vặt.
Thế nhưng đến khi chúng tôi có con, câu chuyện đã trở nên khác hoàn toàn. Bởi vì khó sinh nên tôi xin nghỉ đẻ nửa năm ở nhà. Đó thật sự là khoảng thời gian mà mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng bắt đầu ùn ùn kéo đến. Mẹ trách tôi dậy muộn và lúc nào cũng nghĩ rằng toàn bộ những áp lực, mệt mỏi của cuộc sống đang dồn hết lên một mình con trai mẹ.
Sau khi sinh con, chồng tôi không đi làm nữa mà ở nhà mở một cửa hàng. Cửa hàng của chúng tôi làm ăn bình thường. Doanh thu hàng tháng cũng chỉ đủ để tranh trải cho những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống.
Sau đợt nghỉ sinh tôi đi làm lại. Nhưng vì phụ nữ sau sinh,thân hình ít nhiều thay đổi nên quần áo trước kia của tôi gần như đều không mặc được nữa. Giờ tôi đi làm lại thì cũng phải sắm sửa từ đầu, tất cả hết khoảng 4000 tệ tiền quần áo.
Mẹ chồng tôi tỏ ra không thoải mái, nói rằng tôi chạy theo bề ngoài, tiêu hết tiền con trai bà kiếm được. Trong mắt bà, tôi là người không có trách nhiệm với chồng cũng chẳng có trách nhiệm gì với con cả, chỉ biết một mình hưởng thụ. Nhưng sự thật là tôi không hề động vào một đồng tiền nào của chồng cho việc chi tiêu riêng.
Sau khi kết hôn, những khoản chi tiêu chung trong gia đình đều do chồng tôi chi trả. Còn những khoản chi tiêu riêng cho bản thân đều xuất phát từ tiền mà tôi kiếm được. Vậy nhưng lúc nào mẹ chồng tôi cũng nói bóng nói gió chuyện ấy. Thậm chí có lúc còn buông những lời vô cùng khó nghe. Có những khi tôi cãi lại vài lời, y như rằng mẹ lại ra đứng ở cửa mắng mỏ cả nửa tiếng đồng hồ mới thôi, thế mà chồng tôi cũng chẳng hé răng lấy nửa lời. Bầu không khí ấy khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Cứ nghĩ đến những tháng ngày như vậy sẽ còn tiếp diễn mà ngỡ như cả một bầu trời u tối đang ập đến trước mắt tôi vậy. Có những lúc tôi chỉ muốn trút hết lòng dạ mà cãi nhau với mẹ chồng một trận cho ra nhẽ."
Câu chuyện việc nhà cửa muôn đời ấy, ngoài mấy lời động viên ra thì tôi cũng chẳng có lời khuyên nào thỏa đáng.
Tôi kể cho A Ngạn nghe về câu chuyện của người phụ nữ ấy. Nghe xong anh bảo: "Trong chuyện này mẹ chồng hay nàng dâu chẳng ai là người đáng trách cả, trách nhiệm nằm ở chính người đàn ông. Rất nhiều những mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu tưởng chừng không thể hóa giải, thực chất đó lại là vấn đề của người đàn ông trong gia đình. Nếu là một người đàn ông trưởng thành và quyết đoán thì nhất định sẽ không để mẹ mình bắt nạt vợ quá đáng, cũng không để cho vợ mình có những hành xử, suy nghĩ thiếu tôn trọng mẹ mình. Nhưng cũng có rất nhiều người đàn ông khi gặp mấy chuyện như thế này, hoặc là sẽ trốn vào một góc chẳng thèm quan tâm, hoặc là sẽ đổ thêm dầu vào lửa một cách ngu ngốc."
Còn nhớ trước lúc tôi và A Ngạn kết hôn, ba người chúng tôi - tôi,mẹ chồng và A Ngạn cùng ngồi nói chuyện với nhau.
Lúc ấy, A Ngạn đã nói với mẹ anh ấy rằng: "Mẹ, sau khi kết hôn, cô ấy sẽ là con dâu của mẹ. Con mong rằng người con gái mà con yêu thương cũng sẽ được mẹ thương yêu và quý mến. Có như vậy thì con trai mẹ mới sống hạnh phúc và yên tâm để chăm sóc cho mẹ được. Con người chẳng ai là hoàn hảo. Vậy nên nếu cô ấy có điều gì chưa tốt, thì một người bề trên là mẹ hãy rộng lượng bỏ qua và tận tình chỉ bảo cho cô ấy, mẹ nhé. Đương nhiên, con cũng sẽ không bao giờ chấp nhận và để cô ấy có những hành động, suy nghĩ thiếu tôn trọng mẹ."
Nói rồi, A Ngạn quay sang tôi: "Mẹ anh giờ cũng đã có tuổi rồi nên những suu nghĩ hay quan điểm chắc chắn sẽ không giống chúng ta. Anh sẽ cố gắng để mẹ can thiệp vào cuộc sống của chúng mình. Nếu mẹ có những tư tưởng mà em thấy là phong kiến, cổ hủ quá thì em có thể không làm theo, nhưng nhất định phải tôn trọng mẹ vì dù sao bà cũng là mẹ anh. Đương nhiên, anh cũng sẽ không để cho mẹ khiến em phải chịu uất ức đâu."
May mắn thay,mẹ chồng tôi là một người rất tiến bộ nên bà hiếm khi can dự vào cuộc sống của chúng tôi. Tuy là vậy nhưng khi A Ngạn mua cho tôi những món đồ trang sức đắt tiền tôi cũng vẫn cố gắng không để mẹ biết. Hay mỗi lần về thăm bố mẹ chồng, tôi cũng đều trang điểm giản dị nhất có thể.
Cứ như vậy suốt bao nhiêu năm nay, mặc dù tôi và mẹ chồng không thân thiết đến mức như mẹ con ruột thịt nhưng cũng xem như là giữ vững hòa khí. Những chuyện như gân cổ đỏ mặt mà cãi nhau thì trong nhà tôi trước giờ chưa từng xảy ra.
Bạn bè tôi người thì nói rằng vì tôi biết điều, hiểu chuyện nên việc gì cũng xử lí rất tốt. Người thì cho rằng tôi may mắn khi có một người mẹ chồng thoải mái, cởi mở. Nhưng với tôi, để giữ được hòa khí gia đình như vậy, công lao của A Ngạn là lớn nhất.
Trước đây từng có một đứa bạn trai nói với tôi rằng vợ và mẹ cậu ta khắc nhau như nước với lửa, chính vì thế mà cuộc sống gia đình lúc nào cũng xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức.
Tôi hỏi cậu ấy,trong bầu không khí gia đình như vậy thì cậu ấy đã làm những gì. Cậu ta trả lời tôi với vẻ mặt thản: "Đương nhiên là trốn sang một bên rồi, lẽ nào đứng đó mà chịu đòn sao?"
Tôi hỏi tại sao cậu ấy không thử cố gắng hòa giải mâu thuẫn giữa họ, cậu ấy liền quay sang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, nói đó chẳng phải là mâu thuẫn của cậu ta nữa kìa. Những lúc như thế chỉ cần bênh mẹ một lời là vợ chồng cãi nhau,mà nói đỡ vợ một câu thì mẹ sẽ khóc lóc om sòm, biết hòa giải làm sao?
Thiết nghĩ, nếu đàn ông lúc nào cũng trốn tránh trong việc giải quyết những mâu thuẫn gia đình, hoặc tránh không được thì cũng lựa chọn khép chặt miệng không hé răng để mặc cho những cãi vã giữa mẹ chồng và nàng dâu lên đến đỉnh điểm, vậy thì không thể không nói rằng anh ta chính là nguyên nhân, là thủ phạm dẫn đến những mâu thuẫn ấy.
Đối với phụ nữ mà nói, cho dù quan hệ với mẹ chồng không được thân thiết như con ruột, mẹ đẻ đi chăng nữa thì bên ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ, thoải mái. Đó chính là cách làm của những người phụ nữ thông minh.
Mẹ chồng và chúng ta là hai thế hệ, trưởng thành trong hai hệ tư tưởng khác nhau, khó mà tránh khỏi những xung đột trong quan điểm. Vậy nên mâu thuẫn là điều gần như không thể tránh khỏi. Thế nhưng cãi vã cũng không phải là cách tốt nhất để giải quyết những xung đột như thế này.
Trong mắt tất cả mọi người, mẹ chồng là bề trên, là người lớn. Cho dù mẹ chồng có sai đến đâu nhưng một khi con dâu cãi nhau với mẹ chồng, về lí mà nói vốn đã là sai rồi. Chưa kể khi ấy, trong mắt mọi người cô con dâu sẽ trở thành một người không hiểu chuyện, không biết tôn trọng người lớn. Vậy nên dù có bao nhiêu lí lẽ thì cũng trở thành vô lí mà thôi.
Mặc dù nói rằng vị trí của người đàn ông trong việc giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu là vô cùng quan trọng,nhưng cũng không thể cứ chờ đợi chồng đến ra tay bảo vệ, bênh vực mình được. Trong hoàn cảnh đó, anh ấy không hùa theo mẹ mà chỉ thích mình đã là tốt lắm rồi.
Là con dâu thì nên thông minh,lanh lợi một chút. Khi được mẹ chồng khen ngợi, hãy nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Khi bị mẹ chồng chê trách thì cũng đừng cãi lại, hãy chỉ cười một cái rồi tiếp tục với công việc của mình. Mẹ chồng biết mình không nghe bà nói, khi đó bà sẽ xem mình thuộc dạng hết thuốc chữa rồi. Mình không nói lại thì có muốn hai người cũng chẳng thể cãi nhau, như thế chồng cũng không thể bới móc được lỗi sai của mình.
Thật thông minh!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận