Lúc tôi và A Ngạn quen nhau, anh ấy đã ngoài 30, đã có nhà,có xe riêng rồi. Thế nên chúng tôi không có được cảm giác cùng nhau mua nhà và sắp xếp mọi thứ từ đầu đến cuối.
Nhiều người nói rằng tôi thật thông minh khi lựa chọn môt người đàn ông có đủ điều kiện về kinh tế, sau này tôi sẽ không phải chịu khổ sở. Đáp lại, tôi chỉ có thể nói rằng đó là một sự trùng hợp mà thôi.
Sau khi kết hôn với A Ngạn, tôi cứ thế mà dọn vào nhà anh ấy. Trước kia tôi cảm thấy như thế thật tốt vì mình sẽ chẳng phải lo lắng về vấn đề nhà cửa. Nhưng sau một khoảng thời gian, điều này đã trở thành một lỗ hổng trong lòng tôi. Chính là cảm giác không được cùng người mình yêu thương xây dựng nên một mái nhà.
Năm ngoái, A Ngạn đã có quyết định vô cùng trọng đại, đó là chuyển tới một thành phố khác để sống. Vậy là cuối cùng tôi cũng có cơ hội để bù đắp lại lỗ hổng ấy.
Chúng tôi đã mua một căn hộ dự án, trong năm nay mới giao nhà.
Tôi nói với A Ngạn: "Anh đã từng mua hai căn hộ, việc lắp đặt trang thiết bị chắc chắn am hiểu hơn em rồi."
A Ngạn bộc bạch: "Ngày trước việc lắp đặt trang thiết bị đều là thuê dịch vụ trọn gói, việc giám sát thì có bố mẹ lo, anh không phải bận tâm cái gì cả. Phụ nữ thường vẫn dành nhiều tâm sức và tình cảm hơn đàn ông trong việc sắp xếp, bài trí nhà cửa nên lần này cứ theo ý của em đi."
Nghe A Ngạn nói xong lòng tôi cũng gợn lên một vài suy nghĩ. Nếu như để tôi lo liệu hết việc lắp đặt, sắp xếp căn nhà mới thì vấn đề tốt hay không chưa vội bàn đến, cái đáng nói ở đây là tình cảm A Ngạn dành cho căn nhà mà tất cả mọi thứ đều do tôi xử lí sẽ còn lại được bao nhiêu?
Nghĩ vậy tôi đã thấy không ổn,nên kiên quyết bảo A Ngạn phải tham gia cùng với tôi, hơn nữa còn phải là người đưa ra chủ ý và quyết định mọi thứ.
Ban đầu A Ngạn không đồng ý, anh ấy viện cớ rằng công việc của mình rất bận. Thấy vậy, tôi liền buông lời dọa nạt: "Nếu anh không sợ em sẽ biến nó thành căn nhà diễm lệ nhất, thì cứ để đó giao hết cho em. Anh biết thừa em là người làm gì cũng rất bay bổng mà."
A Ngạn lưỡng lự một hồi rồi cũng miễn cưỡng chấp nhận sẽ cùng tôi xây dựng căn nhà.
Lúc mới bắt tay vào công việc, A Ngạn không mấy nhiệt tình, thậm chí còn có phần lơ là, không quan tâm. Cái gì tôi cũng phải chủ động gọi điện hỏi ý kiến anh ấy, thậm chí còn phải ra sức khuyến khích để anh tưởng tượng ra một không gian mà mình thích nhất. Dần dần, A Ngạn cũng bắt đầu quan tâm tới việc này. Anh ấy quyết định tiến hành bài trí căn nhà của chúng tôi theo phong cách sang trọng và phải thật "chất".
Anh ấy muốn ban công không được phơi đồ mà sẽ đặt một bộ bàn trà nhỏ để tối mùa hạ có thể ngồi đó uống trà thưởng trăng; anh ấy cũng không muốn lắp bồn tắm trong nhà vệ sinh của phòng ngủ chính mà thích có một phòng tắm riêng thật lớn; quần áo, giày dép của chúng tôi đều rất nhiều nên ngoài phòng để đồ ra, anh ấy muốn có thêm một phòng thay đồ riêng nữa. Trong căn phòng ấy không được lắp đèn quá lung linh. Ánh đèn như vậy sẽ đánh lừa đôi mắt của mình khi nhìn vào gương. Cuối cùng là toàn bộ mọi thứ trong nhà đều phải được sắp xếp và bài trí theo hướng cổ điển.
Vì sợ tôi không bằng lòng chỗ này chỗ khác mà cản trở ý định của anh ấy, nên A Ngạn đã kiên quyết tự mình đứng ra giám sát. Cứ mỗi cuối tuần anh lại kéo tôi ra công trường rồi lang thang ở đó.
Cứ như vậy, anh ấy còn tỏ ra nhiệt tình hơn cả tôi nữa. Quá nửa công lao sắp xếp, xây dựng căn nhà mới này là của A Ngạn. Anh nói: "Việc sửa sang nhà cửa ấy mà, một khi đã bắt tay vào làm thì không thể nào rút ra được. Càng làm càng thấy muốn làm."
Vậy là chúng tôi mất đến nửa năm để sửa sang lại căn nhà. Mặc dù cả quá trình ấy cũng có những việc khiến chúng tôi không mấy hài lòng, nhưng cuối cùng nhìn lại cả một căn nhà được sửa sang, sắp xếp theo ý của mình, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng khó tả. Chỉ hận một nỗi không thể ngày nào cũng tan làm rồi ở mãi trong nhà khỏi cần ra ngoài.
Hôm chúng tôi dọn đến nhà mới, A Ngạn bỗng ôm chầm lấy tôi và nói: "Trước kia anh đã từng thấy những cô gái không chịu kết hôn nếu chưa có nhà, anh cảm thấy thật khó hiểu. Nhưng bây giờ anh đã thông suốt, căn nhà tự mình bỏ công xây dựng đã khác hẳn với căn nhà mà người khác làm cho, nói gì đến những căn nhà đi thuê chứ? Nhà của mình,nhà do mình xây dựng nên, cảm giác nó thuộc về mình mới trở nên mãnh liệt."
Khoảng thời gian đó, A Ngạn rất ít khi ra ngoài tiếp khách, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong nhà.
Vào một lần khác tôi cùng A Ngạn đến dự tiệc của một vị khách hàng, lúc mọi người nói đến vấn đề sửa sang nhà cửa, một người đàn ông lên tiếng: "Nhắc đến việc sửa sang này khiến tôi lại thấy sôi máu. Vợ tôi thích màu hồng nên cái gì cũng màu hồng. Từ rèm cửa, đến ga trải giường, ngay cả đèn ngủ cũng đều màu hồng cả. Mỗi lần bước vào phòng ngủ, tôi lại có cảm giác như đang lạc vào khuê phòng của ai đó vậy. Thật là hết sức kì quặc!
Mọi người nghe xong câu chuyện đều phá lên cười. Cười hết rồi tôi bắt đầu suy nghĩ, đàn bà luôn trách vì sao đàn ông không thích về nhà. Nhưng có lẽ họ không hiểu, thật ra tình cảm mà đàn ông dành cho căn nhà của mình không thua kém gì phụ nữ, chỉ là cách thể hiện của họ không giống chúng ta mà thôi. Ngôi nhà trong suy nghĩ của một người đàn ông chính là nơi để cho anh ta được thư giãn tinh thần và thả lỏng cơ thể.
Thật may vì khi bắt tay vào sửa sang căn nhà, mọi thứ tôi đều tôn trọng nghe theo ý kiến của A Ngạn. Thế nên cho đến tận bây giờ, tình cảm mà A Ngạn dành cho căn nhà của mình có khi còn hơn cả tôi nữa. Nếu không phải đi công tác thì dù có muộn đến mấy anh ấy cũng phải về nhà ngủ. Anh bảo ngủ ở nhà mang lại cảm giác bình yên và chân thật.
Một hôm, A Ngạn nói với tôi: "Thật ra đàn ông không hề có ý niệm thích ở ngoài hay thích ở nhà, cơ bản là ở đâu thoải mái thì anh ta sẽ ở đó thôi."
Tôi nghĩ rằng câu nói này của A Ngạn cũng đủ khiến phụ nữ chúng ta phải bỏ công mà suy ngẫm.
Thực chất nhà là gì? Đó là một tên gọi khác của lòng mong muốn có được tình yêu trong cuộc sống hôn nhân; đó cũng chính là nơi để chúng ta trở về sau mỗi ngày lang bạt đầy mệt mỏi ngoài kia.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận