Không biết các bạn đã nghe chưa? Hai người đàn bà và một con vịt sẽ thành cái chợ. Mấy người phụ nữ mà ở cạnh nhau thì tránh sao được lôi thôi,rắc rối.
Một buổi chiều nọ, có hai cô bạn đến cửa hàng rủ tôi đi uống trà nói chuyện. Hai người đều 30 tuổi, trong đó, một cô đã có con,cô còn lại thì chưa. Cuối cùng chỉ vì câu chuyện có nên sinh con hay không mà tranh luận đến nỗi ai nấy đều ra về trong tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.
Cô bạn có con rồi thì mặt mày hớn hở, tràn đầy hạnh phúc kể về những điều đáng yêu và thú vị của con mình. Nhìn cô ấy như vậy tôi cũng thấy vui lây, tôi cười và chúc cho đứa trẻ lớn lên thật thông minh và khỏe mạnh.
Còn cô bạn chưa có con thì vô cùng hào hứng kể về những chuyến đi, những vùng đất mà mình đã đặt chân đến. Tôi cười và chúc cho cô ấy có một cuộc sống thật nhiều màu sắc.
Nghe vậy cô đã có con khuyên cô chưa có con rằng: "Tuổi mình không còn trẻ, cũng nên có con đi thôi. Sinh con sớm mới tốt. Sau này già rồi còn có người phụng dưỡng, mà sinh con sớm thì sức khỏe của mình hồi phục cũng nhanh hơn."
Cô bạn chưa có con đáp lại: "Tớ con đang nghĩ không biết có nên sinh con hay không. Dù sao thì mấy năm nay tớ vẫn chưa có ý định đấy."
"Sinh con đẻ cái là chuyện không thể đợi chờ được. Đợi đến lúc cậu muốn có con biết đâu lại chẳng sinh được nữa. Lúc đó hối hận cũng muộn rồi." - Cô bạn có con nói.
"Nếu thật sự không sinh được con thì tớ sẽ cùng chồng đi chu du khắp thế giới. Có gì mà phải hối hận cơ chứ." - Cô bạn chưa có con nở nụ cười lãnh đạm trả lời.
Nghe đến đây, cô bạn đã có con tỏ vẻ không vừa ý,cô bảo: "Cậu đừng vội nói thế. Giờ cậu vẫn chưa già nên mới nói vậy, chứ đợi 10 năm nữa xem,đảm bảo cậu sẽ thấy hối hận."
Nghe hai người tranh luận khiến tôi không khỏi bật cười: "Quan điểm sống của mỗi người không giống nhau. Thay vì tranh luận như vậy chúng ta hãy cố gắng tìm ra điểm chung giữa muôn vàn những điểm khác đó có phải hay hơn không."
Cô bạn có con cảm thấy ý tốt của mình đã bị người ta phụ lòng. Cô nói: "Con cái chính là sợi dây gắn kết trong gia đình. Nếu không có con thì vợ chồng rất dễ dẫn đến ly hôn. Hơn nữa, chỉ có những người phụ nữ đã sinh con mới là một người phụ nữ trọn vẹn. Cậu nghĩ xem, nếu tất cả phụ nữ trên thế giới này đều không muốn sinh con thì chẳng phải là con người sẽ tuyệt chủng sao? Sinh con đẻ cái không những là trách nhiệm đối với gia đình mà còn là trách nhiệm đối với xã hội. Chúng ta sống trên đời này sao có thể trở thành một người thiếu trách nhiệm cơ chứ?"
Lúc này, trên gương mặt cô bạn chưa có con lộ rõ vẻ không vui. Cô cất lời phản bác: "Chúng ta ai cũng thích việc nhàn lương cao thì ai sẽ là người làm ruộng?? Thế nhưng cậu có thấy là tất cả mọi người đều làm những công việc trí óc không? Chúng ta, mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, chẳng ai giống ai cả. Còn về vấn đề tuyệt chủng? Cậu có cảm thấy mình đang lo bò trắng răng không?"
Không chịu thua,cô bạn có con tiếp tục: "Bây giờ cậu vẫn còn trẻ nên thấy việc không có con là bình thường, nhưng đến khi già rồi mà không có một đứa con trong nhà, cậu mới thấm thía được nỗi cô đơn. Lúc đó cũng chỉ biết ngậm ngùi chứ còn làm gì được nữa?"
Cô bạn không có con ngay lập tức đáp lời: "Cái này thì cậu yên tâm, tớ đã nghĩ từ lâu rồi. Nếu tụi tớ không có con thì khi về già sẽ tìm một viện dưỡng lão uy tín, sẽ cùng với những người bạn già khác ở đó vui chơi qua ngày, không cần quá náo nhiệt làm gì."
Sau cùng thì cuộc đấu khẩu ấy cũng dừng lại vì đã đến giờ đi đón con tan trường. Hai người rời đi mà trong lòng đầy hậm hực.
Trước lúc ra về, cô bạn chưa có con vẫn cố nói với tôi vài lời: "Con gái có tuổi rồi mà chưa kết hôn, ai gặp cũng khuyên bảo rằng lấy chồng sớm đi. Đến khi lấy chồng rồi mà không có con thì lại là vô vàn những lời 'quan tâm' khác. Đó là vì cậu đã đi ngược lại với quỹ đạo của xã hội. Mà quỹ đạo ấy là gì? Thật ra cũng chỉ là lấy nhiều đè ít mà thôi."
Lúc hai cô gái ấy đều đã ra về, tôi nhấc điện thoại gọi cho A Ngạn hỏi xem tối nay anh ấy có đi tiếp khách không? Nếu không thì sẽ ra ngoài hàng ăn.
A Ngạn bảo tôi cứ đến quán ăn trước, anh ấy sẽ đến ngay.
Trong quán ăn, tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Trong lúc đợi A Ngạn, lòng tôi quanh quẩn biết bao suy nghĩ. Câu nói khi nãy của cô bạn vẫn lảng vảng trong đầu tôi: "Cậu cứ đợi thêm 10 năm nữa mà xem, tớ đảm bảo cậu sẽ hối hận."
Câu nói khiến tôi nhớ lại mình của 10 năm về trước. Hồi đó so với bây giờ, suy nghĩ của tôi đã khác đi rất nhiều. Thật chẳng biết 10 năm sau sẽ còn thay đổi đến thế nào nữa. Không biết lúc đó tôi sẽ hối hận hay cảm thấy may mắn với một vài quyết định bây giờ của mình?
Lúc A Ngạn đến, tôi đã nói cho anh nghe về những nghi vấn trong lòng mình. A Ngạn nghĩ một hồi rồi nói: "Cuộc đời là một quá trình không ngừng lựa chọn và từ bỏ. Thứ chúng ta có thể quyết định đó là hiện tại ta không có gì phải hối tiếc. Còn sau này có hối hận hay không, chẳng ai nói trước được. Có thể có mà cũng có thể không, trường hợp nào cũng có thể xảy ra mà."
Bữa tối kết thúc, trên đường về A Ngạn thủ thỉ khuyên tôi: "Trên đời này có vô vàn kiểu người, thế nên cũng sẽ có vô vàn cách sống khác nhau. Quan trọng là bản thân em biết cách sống như thế nào cho phù hợp với mình. Còn người khác lựa chọn một cuộc đời ra sao chúng ta không cần bàn tán nhiều lời, phải biết tôn trọng người ta. Một người có hiểu biết thật sự sẽ sống cho tốt cuộc đời của mình và tôn trọng sự lựa chọn của người khác. Chẳng ai có thể sống hộ ai được cả."
Sau tất cả, tôi chỉ mong rằng thế giới này sẽ ngày càng trở nên rộng lượng để mỗi chúng ta,ai cũng có thể sống theo cách mà mình mong muốn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận