A Ngạn có hai người bạn,một là người Ôn Châu, một là người Quảng Châu. Anh bạn người Ôn Châu đã bắt tay vài công việc kinh doanh từ rất sớm. Anh ta là một người chăm chỉ và có đầu óc, thế nhưng tài sản kiếm được trong suốt bao nhiêu năm làm kinh doanh cũng chỉ dừng lại ở con số hơn 30 tỉ. Bởi vì anh ta đã luôn hi vọng mình sẽ ngày càng thành công, ví dụ như có thể trở thành một tỉ phú, nên anh ta càng khổ tâm hơn khi công việc làm ăn mãi không thấy tiến triển.
Hi vọng là vậy,nhưng cho dù anh ta có cố gắng thế nào, nỗ lực mở rộng mạng lưới khách hàng ra sao thì suốt bao năm vẫn cứ giậm chân tại chỗ. Thậm chí mấy năm trở lại đây công việc còn ngày càng xuống dốc, lượng khách thì ít đi từng ngày, anh ta phải oằn mình vất vả chống đỡ.
Thế nhưng câu chuyện của anh bạn người Quảng Châu lại hoàn toàn khác.
10 năm trước anh bạn này vẫn chỉ là một nhân viên kinh doanh mỗi tháng đều phải vật vã với việc chạy doanh số. Theo lời anh ta kể thì lúc bắt đầu khổ cực biết bao, đến độ chẳng muốn nhắc đến nữa. Ngày nào cũng phải 2,3 giờ chiều mới được ăn trưa. Thậm chí, có những ngày hè nóng nực,vì ăn cơm muộn mà phải nuốt cả cơm thiu. Để tiết kiệm chút tiền phòng, anh ta đã lấy hai cánh cửa trong nhà kho ghép vào nhau làm giường nằm, thế là cũng nhắm mắt qua được một đêm. Vì ngủ trong nhà kho bên thường xuyên bị muỗi đốt đến nỗi sưng vù chân tay.
Thế nhưng đến giờ anh ta đã trở thành một doanh nhân rất nổi tiếng, sở hữu tài sản lên tới vài nghìn tỉ. Cuộc khủng hoảng kinh tế hồi năm 2008, trong khi rất nhiều doanh nghiệp, xí nghiệp khác đều lao đao thì anh ta vẫn làm ăn như diều gặp gió. Thời điểm đó mọi người đều nói rằng cả thị trường đều đang biến động xấu, làn ăn ắt sẽ gặp khó khăn. Nhưng dường như tình thế đó chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến anh ta cả, công việc kinh doanh của anh ta vẫn cứ phất lên như thường.
A Ngạn đã kể cho tôi câu chuyện về hai người bạn đó trước lúc tôi thành lập thương hiệu phỉ thúy Vân Ý Hiên. Trước khi tôi bắt tay vào kinh doanh ngọc phỉ thúy, A Ngạn đã sử dụng những mối quan hệ của mình để dẫn tôi đến thỉnh giáo, học hỏi những kinh nghiệm thành lập doanh nghiệp của rất nhiều nhà kinh doanh. Nhưng chính câu chuyện về hai người bạn này của A Ngạn lại có ảnh hưởng đến tôi sâu sắc nhất.
Lúc đó A Ngạn nói với tôi: "Rất nhiều người khi nghe câu chuyện về họ đều cho rằng, sở dĩ có sự khác biệt như vậy trong sự nghiệp của hai người là vì ngành nghề mà họ lựa chọn không giống nhau. Một người gặp vận may, một người thì đen đủi. Nhưng anh lại không nghĩ như vậy. Với anh sự khác biệt ấy là do 'tâm' và 'tầm' của hai người họ khác nhau."
A Ngạn nói rằng, người bạn Ôn Châu kia thật sự rất biết tính toán, ai mà có ý lừa anh ta thì có lẽ nên dập tắt ngay từ đầu vì đó là điều không thể. Đối với tất cả những mối hợp tác làm ăn anh ta đều tự mình tìm hiểu rất kĩ càng. Bất kể thương vụ nào anh ta cũng đều dành được những điều kiện thuận lợi hơn về phía mình. Trong kinh doanh, trước giờ chưa bao giờ thấy anh ta phải chịu thiệt cả.
Nói về sự nhanh trí trong lĩnh vực kinh doanh, anh bạn người Quảng Châu chắc chắn còn thua xa anh bạn người Ôn Châu. Cứ thỉnh thoảng lại nghe thấy tin anh ta bị thua lỗ, thậm chí còn bị người khác lừa gạt. Thế nhưng sau nhiều năm lăn lội, giờ đây anh ta đã tích lũy cho mình những mối quan hệ vô cùng quý giá, bởi vì mọi người đều biết anh ta là một người hiền lành, chịu được khổ, chịu được thiệt.
Có một dịp tôi may mắn được cùng người bạn Quảng Châu kia của A Ngạn ăn một bữa cơm. Trong bữa ăn tôi hỏi dựa vào cái gì mà anh ta có thể mở được một doanh nghiệp lớn như vậy?
Lúc này anh ta nở một nụ cười mộc mạc rồi đáp lại tôi: "Học vấn của tôi không cao nên cũng không dám nói nhiều. Chỉ là bao nhiêu năm nay tôi vẫn cứ kiên trì như thế. Trước mỗi mối hợp tác làm ăn, tôi muốn mình kiếm được tiền thì người khác cũng phải kiếm được tiền."
Nghe tôi và anh bạn kia nói chuyện, A Ngạn có vẻ cũng nóng lòng muốn được truyền lại kinh nghiệm xương máu của mình cho tôi. Anh nói: "Bất kể em kinh doanh cái gì thì trên hết vẫn phụ thuộc vào nhân phẩm của em. Nếu người khác có thể kiếm được 100 đồng thì em chỉ kiếm 60 là đủ rồi. 20 đồng em hãy dành cho khách hàng của mình bằng một dịch vụ hoàn hảo hoặc để nâng tầm chất lượng sản phẩm, 20 đồng còn lại em hãy dành cho đối tác làm ăn của mình. Có thể khi mới bắt đầu em sẽ cảm thấy mình đang chịu thua thiệt, nhưng sau một thời gian nhất định em sẽ nhận ra rằng con đường làm giàu đang trải dài trước mắt. Trên thương trường muốn thắng nhỏ thì dựa vào trí, muốn thắng lớn phải dựa vào đức. Cứ chịu khó tích lũy chứ đừng chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt, khi thời thế đến, thời vận cũng theo đó mà lên theo. Tìm kiếm lợi ích lớn nhất là suy nghĩ của những con người bình thường; biết chia sẻ lợi ích với người khác mới là tư duy của những con người hiểu biết."
Lời nói ấy của A Ngạn đã tác động rất lớn đến tôi. Những việc xảy ra sau này càng chứng minh rằng những gì A Ngạn nói thật đúng đắn. Trong khi có biết bao nhiêu người cứ than trách rằng sao mình không lấy được hàng tốt, thì rất nhiều nhà cung ứng cứ ra sản phẩm mới là gọi tôi đến để chọn trước. Hay có những khi doanh thu bán hàng của họ ngày một giảm thì lượng khách hàng của Vân Ý Hiên vẫn cứ dồi dào.
Thật ra làm người không phải là như thế sao? Trong bất kể chuyện gì,khi chúng ta chỉ chăm chăm làm đầy cho lợi ích bản thân, rất có thể trong khi mình đang đắc ý với những lợi ích của bản thân có được, thì lợi ích của một ai khác đã bị xâm hại. Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta đang tự thu hẹp lại tương lai của chính mình.
Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, chúng ta cũng phải biết dành cho người khác một con đường, đó mới chính là cảnh giới cao nhất của việc làm người.
Nghĩ cho cùng, cuộc đời con người cũng chỉ có trăm năm là nhiều, chúng ta làm sao có thể tận hưởng được hết tất cả những vinh hoa trên thế gian. Biết chia sẻ lợi ích với người khác, cũng chính là giúp cho mình có thể đứng vững.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận