Dịch: Hoangforever
Phòng điều tra Công an quận Khang Dương? Đơn vị nơi anh họ mình làm việc, tìm tới mình?
Trái tim Trương Nguyên Thanh theo bản năng như muốn đông cứng lại, đang định đi tới cửa phòng ngủ nghe lén, chợt nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại di động ra, đem lịch sử cuộc nói chuyện phiếm và tin nhắn giữa hắn và anh Binh xóa đi.
Sau đó đem lá thư anh Binh gửi cho hắn gấp lại và đặt nó ở dưới chậu cây trên bệ cửa sổ.
Lúc này hắn mới yên tâm mở hé cửa ra, âm thầm quan sát.
Giọng của bà từ cửa vang vào, cũng không có trả lời câu hỏi của họ mà hỏi ngược lại:
“Các người tìm nó có chuyện gì?”
Bà cũng không có mời điều tra viên vào mà chặn họ lại ở cửa.
“Chúng tôi cần hỏi hắn một số chuyện, đây là chứng nhận của chúng tôi.”
Người nói là một cô gái, giọng của nàng vô cùng gợi cảm.
Ánh mắt của bà dừng lại một lúc trên giấy chứng nhận, sau đó cau mày nhường đường cho họ vào.
Trương Nguyên Thanh nghe vậy cũng mở cửa ra, nhìn điều tra viên bước vào phòng khách.
Điều tra viên đi đầu mặc một bộ đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng ở bên trong và áo vest đen ở bên ngoài, trên tay cầm một cây gậy gỗ mun, mặt gầy, có bộ ria mép vuốt lên ở hai đầu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ.
Phong cách ăn mặc của hắn mang đậm phong cách Ăng-lê của người Anh, cùng với đó là hai hàng ria mép, làm cho người ta không khỏi nhớ tới những quý ông Hoa Kiều về nước thời đại cũ.
Bên trái quý ông Hoa Kiều là một nữ điều tra viên trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, ngũ quan góc cạnh giống như con lai, khóe miệng nở ra nụ cười mỉm, đôi mắt ngấn nước long lanh.
Nàng cao đại khái khoảng 175cm, có được đôi chân thon dài ngang ngửa siêu mẫu, ăn mặc lịch sự, vạt áo sơmi nhét vào trong lưng quần, tôn lên vòng eo mảnh mai cùng bộ ngực phập phồng lên xuống, già giặn mà tinh tế.
Vị điều tra viên cuối cùng có khuôn mặt hiền lành, đeo kính đen, tóc hơi rối, rất có khí chất chuyên gia nghiệp vụ.
“Tôi là Trương Nguyên Thanh, các người tìm tôi có chuyện gì?”
Vào lúc Trương Nguyên Thanh đang còn đánh giá bọn họ, điều tra viên cũng đang đánh giá lại hắn.
Nữ điều tra viên con lai cười mỉm nói:
“Chúng tôi là điều tra viên của Sở cảnh sát khu Khang Dương, có mấy vấn đề muốn hỏi cậu, mời cậu phối hợp điều tra.”
“Được.”
Trương Nguyên Thanh dẫn bọn họ ngồi xuống ghế sô pha ở trong phòng khách. Bà ngoại rót cho họ một cốc nước, sau đó vẻ mặt hoang mang nhìn đứa cháu ngoại.
Bà chưa bao giờ nghĩ ra được đứa nhỏ nhiệt tình giỏi giang, giỏi giao tiếp một tay bà nuôi lớn này lại cần điều tra viên tới tận nhà hỏi thăm.
Điều tra viên trẻ với mái tóc bù xù, đôi mắt hiền lành lấy ra quyển sổ ghi chép và cây bút, sau đó vặn nắp bút.
Người đàn ông tóc Hoa Kiều ngồi trên ghế sô pha, tay chống gậy, nghiêm mặt hỏi:
“Cậu có biết Lôi Nhất Binh không?”
Quả nhiên đến vì chuyện của anh Binh, tới nhanh như vậy... Trương Nguyên Thanh thành thật trả lời:
“Chúng tôi là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trong đầu hắn chợt lóe lên một câu hỏi, anh họ hắn là đội trưởng đội 2 của Sở cảnh sát khu Khang Dương. Ba điều tra viên này tới nhà, chắc hẳn họ đã điều tra qua bối cảnh gia đình hắn rồi.
Theo lý thuyết, biết ghé thăm là người nhà của đội trưởng đội 2 trong Sở cảnh sát, mọi người đều là đồng nghiệp, cũng nên thông báo trước một tiếng mới phải?
Người lăn lộn trong nghề, chẳng lẽ chuyện đối nhân xử thế này còn không hiểu?
Nhưng anh họ hắn ở bên kia một điểm động tĩnh cũng không có. Hiển nhiên là không biết. Bằng không cho dù không có đi theo tới đây, cũng đã gọi điện về thông báo cho hắn một tiếng.
“Ồ, bạn bè!”
Người đàn ông nhẹ nhàng giẫm giày da bóng lộn một cái, không nhanh không chậm hỏi:
“Là thế này, Lôi Nhất Binh mất tích rồi. Sở cảnh sát Hàng Thành tỉnh Chiết Giang có liên lạc với chúng tôi, nói rằng họ phát hiện ra Lôi Nhất Binh có gửi một gói hàng vào buổi sáng trước khi mất tích, người nhận là cậu.”
Ánh mắt sâu như đáy biển thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên Thanh, giống như có thể đọc được lòng người, “Có chuyện như vậy không?”
Trương Nguyên Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mờ mịt: “Mất tích? Điều này sao có thể...”
Người đàn ông làm công việc ghi chép lên tiếng nhắc nhở:
“Cậu chỉ cần trả lời có hoặc không.”
“Có, mới vừa rồi, tôi có nhận được một gói đồ. Nhưng bên trên không có ghi tên người gửi, tôi còn đang nghi hoặc không biết ai gửi gói hàng này cho tôi.”
Trương Nguyên Thanh trịnh trọng gật đầu.
Chuyện này phủ nhận cũng vô dụng, sở cảnh sát đã có thể tra ra được có người chuyển phát nhanh tới đây thì chắc chắn cũng điều tra ra được camera giám sát ở khu vực này.
Người đàn ông Hoa Kiều gật gật đầu, hỏi:
“Trong gói hàng có gì? Tôi hy vọng cậu trả lời thành thật. Cái này là một manh mối vô cùng quan trọng đối với chúng tôi.”
Bà ngoại bên cạnh nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời cũng không nhịn được lo lắng cho Lôi Nhất Binh.
Đứa nhỏ kia cũng coi như là nàng gặp gỡ từ nhỏ, tuy đã chuyển nhà nhiều năm thế nhưng bà vẫn rất là lo lắng cho nó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận