Dịch: Hoangforever
Trương Nguyên Thanh trả lời:
“Trong gói đồ không có gì cả. Nó trống rỗng.”
“Trống rỗng?”
Người đàn ông Hoa Kiều nheo mắt lại, đôi mắt như có thể đọc được lòng người dò xét Trương Nguyên Thanh.
Dù rằng hắn nói dối, thế nhưng tấm thể màu đen thật sự không cánh mà bay, cũng chẳng khác gì trống rỗng, nên hắn không sợ bị tra ra….
Trương Nguyên Thanh không né tránh hắn, thành khẩn nhìn thẳng vào hắn, nói:
“Khi tôi mở gói đồ ra, phát hiện bên trong trống rỗng, chỉ có lớp chống sock. Đúng rồi, gói đồ kia vẫn còn ở trong phòng tôi, không tin các người có thể đi kiểm tra xem.”
Nếu anh Binh mất tích giống như những gì hắn suy đoán, hắn hiện tại trước tiên phải giấu diếm cái đã, chờ anh họ tan ca về, sau đó giải thích chuyện này cho anh họ.
Loại chuyện có thể khả năng tồn tại nguy hiểm này, hiển nhiên thương lượng với người nhà là ổn thỏa nhất.
Người đàn ông Hoa Kiều nháy mắt ra hiệu cho nữ thuộc hạ.
Thế là người phụ nữ kia nở ra nụ cười, bước vào phòng ngủ của hắn. Một lúc sau quay trở lại phòng khách, khẽ gật đầu với người kia.
Người đàn ông Hoa Kiều trầm ngâm một lúc, nói:
“Nếu có thể được, chúng tôi muốn kiểm tra phòng và máy tính của cậu. Ngoài ra, cậu có thể vui lòng cho chúng tôi mượn điện thoại di động của cậu một chút được không?”
Kiểm tra máy tính thì được, nhưng xin đừng mở lịch sử duyệt web, cùng với đó là mấy Gb tài liệu học ập trong ổ đĩa….
Trương Nguyên Thanh mặt không đỏ tim không đập nhanh mở khóa màn hình điện thoại di động, đưa tới.
Người đàn ông Hoa Kiều cầm lấy điện thoại còn nữ điều tra viên thì vào phòng một lần nữa.
Người đàn ông Hoa kiều một tay cầm điện thoại một tay vuốt vuốt ngón cái, sau đó trả lại cho Trương Nguyên Thanh, rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa giờ sau, nữ điều tra viên với đôi chân dài bước ra, lần này, cô lắc đầu.
Người đàn ông Hoa Kiều khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn sự hợp tác của cậu, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Trương Nguyên Thanh vội vàng hỏi:
“Tôi có thể hỏi một chút tình huống của Lôi Nhất Binh được không?”
Hắn đây là xuất phát từ thật lòng, cũng là vì “che giấu”, nghe nói bạn từ nhỏ mất tích lại không hỏi tình hình của bạn ra sao, vậy thì cũng quá khả nghi rồi.
Người đàn ông Hoa Kiều kiên nhẫn trả lời:
“Lôi Nhất Binh mất tích ở trong ký túc xá. Camera ở hành lang không có lưu lại hình ảnh cậu ta rời khỏi. Theo thông tin từ một người bạn cùng phòng cung cấp, đêm hôm đó cậu ta có rời giường đi WC và còn nhìn thấy Lôi Nhất Binh ngủ ở trên giường.”
“Nhưng tới buổi sáng thức dậy thì người đã biến mất. 24 giờ sau, bởi vì không liên lạc được, nhân viên phụ trách họ đã thông báo cho nhà trường, nhà trường lập tức báo cho cảnh sát.”
“Còn tình huống cụ thể hơn nữa, cậu gọi điện thoại hỏi Sở cảnh sát ở khu vực đó.”
Điều này cũng giống như những gì chú Lôi đã nói với hắn, có vẻ như Sở cảnh sát địa phương không có tiến triển gì cả, và gã này có lẽ không muốn nói với hắn ... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu:
“Tôi biết rồi.”
Người đàn ông Hoa Kiều dẫn theo hai thuộc hạ đi về phía cửa, đi được nửa đường liền dừng bước chân lại, xoay người nói:
“Nếu có manh mối gì, cậu phải kịp thời thông báo cho chúng tôi biết, đừng có giấu diếm chúng tôi bất cứ điều gì.”
Trương Nguyên Thanh đang muốn gật đầu, chợt nghe hắn cười, ẩn ý nói:
“Bằng không, người mất tích tiếp theo có thể là cậu.”
Người mất tích tiếp theo sẽ là mình ?
Hắn nói vậy có ý gì, uy hiếp mình a?
Nếu mình giao ra tấm thẻ đen, mình sẽ bị bốc hơi giống như anh Binh?
Nhắc mới nhớ, chuyện gì đã xảy ra với tấm thẻ đen kia? Tự dung biến mất…Muốn giao nộp cũng không giao ra được.
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở!”
Hắn đáp lại bằng một nụ cười như có như không.
Bất kể thế nào, vẫn nên là chờ anh họ tan ca trở về rồi nói sau.
Anh Binh khẳng định không muốn tấm thẻ rơi vào trong tay Sở cảnh sát, bằng không sẽ không gửi đồ cho hắn.
Vả lại, với từ cách là một người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn tin tưởng anh Binh không có hãm hại hắn.
Bà ngoại ở bên mặt sầm lại, lạnh như băng nói:
“Không tiễn.”
Cái tên này bị sao vậy, đang yên đang lành lại đi rủa cháu ngoại của bà.
Người đàn ông Hoa kiều cười cười, lấy ra một tấm bưu thiếp từ túi bên trái cái áo vest, đưa cho hắn, “Liên hệ cho tôi bất cứ lúc nào nếu cậu có vấn đề.”
Đợi sau khi Trương Nguyên Thanh tiếp nhận, hắn dẫn hai thuộc cấp rời đi.
“A Binh vì sao mà mất tích? Ài, mình phải dành chút thời gian đi thăm mẹ A Binh mới được.”
Đám người đi rồi, bà ngoại thấp thỏm lo âu nói.
Hai nhà trước kia vẫn luôn là hàng xóm, mặc dù không tính là quen thuộc nhưng cũng đã hơn được 10 năm rồi, vẫn tính là có chút tình cảm.
Trương Nguyên Thanh sắc mặt mỏi mệt nói:
“Bà ngoại, cháu đêm qua ngủ không ngon nên về phòng nghỉ ngơi trước. Buổi trưa nếu không có dậy, thì cũng không cần gọi cháu đâu.”
“Nếu ông ngoại trở về, cháu sẽ đem chuyện này với ông, bảo ông liên hệ với chú Lôi một chút.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận