Sáng hôm sau, sáng thứ hai đầu tuần, trong giờ chơi Hương Tẹt và Tuấn Khờ thấy sốt ruột lạ. Chúng bồn chồn chờ đợi vào lớp để lấy thư của U Đỏ trong một cuốn tập hoặc cuốn sách của chúng. Chúng chờ đợi vì chúng tin tưởng sẽ nhận được lời ban khen của U Đỏ. Ngoài ra, chúng còn chờ nhận được lệnh mới khác nữa liên quan tới ba tên cướp.
Chuông vào lớp vừa ngân vang, chúng chạy như bay vào lớp học. Chúng run run lật từng trang giấy mà chả thấy gì hết. Chúng ngó nhau. Hay là U Đỏ để giấy trong các đứa khác ? Hay U Đỏ tự mình giải quyết ba tên cướp không cần đến bọn chúng ? Hai giờ cuối của buổi học dài làm sao !
Nhưng rồi, dù dài thời gian vẫn qua nhanh, vừa nghe tiếng chuông reo và lịnh của thầy cho về, Hương Tẹt và Tuấn Khờ phóng như bay ra đường...
- Tụi bây có thấy giấy của U Đỏ không ?
Vừa thấy Tuấn Khờ và Hương Tẹt, Minh Lùn đã hỏi ngay. Mai Nhè, Phát Lém cũng cùng chung tâm trạng… Rốt cuộc, mọi người đều tan hy vọng : hôm nay U Đỏ chả viết gì cho bọn chúng hết. Hay là U Đỏ chưa lấy thư bọn chúng gửi để trong hộp thư lưu trữ ?
Ngày hôm sau, mọi người cũng chả thấy giấy của U Đỏ. Mai Nhè lục cặp tứ tung, chả chỗ nào nó bỏ sót cả. Tuy vậy, nó cũng không thấy giấy của U Đỏ. Việc gì đã xảy ra cho U Đỏ ? Tại sao U Đỏ không viết gì cho bọn chúng vậy ? U Đỏ đến bưu điện nhận thư chưa ? Mai Nhè tính đến ty bưu điện hỏi nhưng nó bỏ ý định đó ngay vì… biết đâu người ta lại kêu lính bắt hết năm đứa thì nguy.
Lúc này trời đã bắt đầu vào xuân, hoa đã bắt đầu nở để tô điểm cho mùa xuân thêm đẹp. Chợ tết đã bắt đầu ; mứt bánh ngon lành tràn ngập các gian hàng. Trước sự rộn rịp chờ đón xuân, bọn Tuấn Khờ đã quên bẵng U Đỏ, chúng chỉ nghĩ đến tết và lo sắm sửa quần áo mới.
Chỉ còn vài ngày nữa là được nghỉ học ăn tết. Bọn Tuấn Khờ náo nức.
Hôm nay là buổi học cuối năm. Chuông đã reo từ lâu mà vẫn chưa thấy thầy vào. Đã hơn mười lăm phút qua rồi... Học trò lấy làm lạ. Hay là thầy bịnh.
Thình lình, thầy vào bất ngờ. Ô kìa ! Có cả ông hiệu trưởng theo nữa. Học trò xầm xì…
- Im lặng !
Thầy vừa la xong, học trò im lặng ngay. Không khí lớp học bỗng nhiên trở nên nặng nề vô cùng. Học trò lại càng cảm thấy khó thở hơn nữa khi thấy một người thứ ba đứng sau ông hiệu trưởng : đúng rồi, đúng là ông cò rồi, ông cò Tâm chứ còn ai nữa. Ông cò Tâm là người mà học trò sợ nhất đời.
Sự hiện diện bất ngờ của ông cò Tâm làm một số học trò xanh mặt. Có lẽ ông cò Tâm đã biết những hành động bậy của chúng nên đến đây bắt chúng, nào là phá làng xóm, nào là ăn cắp gà, nào là ăn cắp tiền cha mẹ... Đối với những người học trò này niềm vui xuân đột nhiên tan biến phũ phàng.
Ông cò Tâm, ông hiệu trưởng và thầy đứng nghiêm nghị ngó lần lượt từng học trò một. Tất cả học trò đều cảm thấy ớn lạnh xương sống. Nhất là những đứa có làm bậy, chúng đã bắt đầu nghe cái còng trong túi ông cò khua rổn rảng ghê hồn. Ông Cò đến đây bắt đứa nào đem về giam vào khám ? Tất cả học trò lo âu tự hỏi thầm như thế, đôi mắt chúng tròn xoe ngơ ngác trông thật đáng thương...
Thình lình, ông hiệu trưởng nói :
- Các con ! Lớp các con vừa xảy ra một tai nạn. Trưa hôm qua, người bạn các con là Phương đã bị mất tích. Ba má Phương có đến trường hỏi... Từ hôm qua đến nay, không có biết tin gì về Phương cả. Vì thế, thầy đã báo cảnh sát.
Trước tin bất ngờ đó, bọn học trò há hốc mồm chả biết nói gì hết.
Ông cò Tâm lên tiếng :
- Tôi xin tiếp lời ông hiệu trưởng hỏi các em vài điều. Trưa hôm qua ai về học cùng với em Phương ?
Một giây im lặng nặng nề... Hai bàn tay đưa lên :
- Con ! Con !
- Các em lên đây ! Các em tên gì ?
Không đợi học trò trả lời thầy đáp :
- Hai em đó tên Biên và Lệnh.
Ông cò Tâm lấy một cuốn sổ nhỏ ra biên hai tên đó vào rồi hỏi tiếp :
- Các em ở đâu ?
Biên và Lệnh nói lắp bắp chỗ ở của chúng.
Thầy nói :
- Thưa ông Cò ! Hai em này có đi chung với Phương một quãng đường.
Ông cò Tâm hỏi :
- Các em đi theo Phương đến đâu ?
- Bữa qua má Phương không đến đón Phương, con đi chung với Phương đến nhà con.
- Con cũng vậy.
- Từ đó, Phương đi một mình về nhà phải không ? Các em có thấy gì khả nghi không ? Các em có thấy người nào đi theo Phương không ?
Hai đứa lắc đầu :
- Không !
Ông cò Tâm gấp cuốn sổ tay lại. Ông lắc đầu :
- Chả có tia sáng gì hết !
Ông cò Tâm quay sang hỏi ông hiệu trưởng :
- Trong trường này, có học trò nào ở lớp khác ở cùng đường với em Phương không, thưa ông ?
- Tôi phải xem lại địa chỉ của chúng... Tôi không rõ...
- Ông xem dùm ngay đi ! May ra có em nào thấy Phương lúc đi về nhà...
Cả ba, ông cò Tâm, ông hiệu trưởng và thầy bước ra khỏi lớp. Sau giây phút kinh sợ, cả lớp bắt đầu rù rì to nhỏ bàn tán, sau to dần, to dần đến nỗi lớp học ồn ào như trong chợ. Chỉ có Hương Tẹt và Tuấn Khờ chả nói với nhau lời nào. Chúng có vẻ suy nghĩ dữ lắm. Một lúc sau, chúng ngó nhau. Tuấn Khờ nói nhỏ :
- Theo mày, mình có nên nói cho ông Cò biết không ?
- Biết cái gì ? À ! Vụ ba tên cướp mình theo dõi đó hả ?
- Ừ ! Chắc U Đỏ đã biết vụ này...
- Nhưng bọn mình có biết chắc ba tên đó bắt cóc Phương đâu ! Ngày nào, cũng có những tên tù được thả mà…
- Ờ ! Và bọn mình sẽ bị nhốt vào khám nếu bọn mình nói bọn mình có liên lạc với U Đỏ. Ai mà tin được khi mình nói : hôm chủ nhật, ba người vừa được thả đã bắt cóc Phương. Người ta sẽ hỏi tại sao mình biết được như thế và tại sao mình lại theo dõi bọn chúng ? Không ổn đâu, Hương Tẹt ơi ! Tao lo mấy đứa kia nói ra thì nguy lắm...
Hương Tẹt và Tuấn Khờ lo âu ra mặt.
Nhưng, không có ai nói gì cả. Giờ ra về, mọi người nhìn nhau. Mai Nhè nói :
- Tôi có linh tính là Phương bị ba tên đó bắt cóc...
Phát Lém tiếp :
- Tụi bây có nhớ bức thư đó không ? Tao nghi lắm. Chiếc xe hơi đó có lẽ dùng để chở Phương đem giam vào chỗ bí mật để đem sang Lào.
Minh Lùn la lên :
- Đem sang Lào làm gì ? Đời nay đâu còn vụ bắt cóc con nít đem sang Tàu bán nữa.
Mai Nhè tiếp :
- Hay là… hay là… Có lẽ ba tên đó giết Phương để trả thù ba Phương đã xử án bọn chúng.
Những lời nói của Mai Nhè làm cả bọn giật nẩy minh. Đúng rồi ! Mai Nhè nói rất có lý, bí mật vụ này là chỗ đó. Hay chúng đã làm ?
Tuấn Khờ lên tiếng :
- Theo tao nghĩ thì không đúng đâu, không có lý nào U Đỏ quên điều đó ; nếu có gì U Đỏ đã bảo mình canh chừng Phương rồi.
- Có lẽ ngày mai mình sẽ nhận được lệnh của U Đỏ...
Tất cả đều nghĩ đến tờ giấy của U Đỏ. Hy vọng nhận được lệnh của U Đỏ làm cả bọn hơi yên lòng. Nhất định U Đỏ ra sẽ ra lịnh đồng thời chỉ dẫn bọn chúng đi tìm tông tích Phương, sẽ chỉ dẫn vào sào huyệt bọn bắt cóc Phương. Những người do thám của U Đỏ sẽ đem lại hạnh phúc an vui cho gia đình ông Na.
Nhưng, cả bọn chả thấy giấy của U Đỏ đâu hết...
U Đỏ bỗng nhiên bị mất tích lạ kỳ. Bọn Tuấn Khờ hết sức lo âu. Không người đầu đàn, chúng chả biết làm gì hết. Chúng cố dò xét nhưng vẫn chả thấy gì mới lạ cả. Rồi có Hương Tẹt là biết được một chút... nhờ ba nó. Khi biết được điều này, Hương Tẹt chạy nhanh đến gặp cả bốn đứa. Nó nói to :
- Ba tên cướp mình theo dõi đã bị bắt lại rồi !
- Sao mày biết vậy ?
- Ba tao nói ! Cả ba đã bị bắt hồi 9 giờ sáng nay.
Đúng là bọn đã dọa giết ba Phương.
- Làm thế nào cảnh sát biết được chỗ ở của bọn chúng vậy ?
- Mày ngu quá ! U Đỏ cho cảnh sát biết chỗ chớ còn ai nữa, rõ ràng quá mà.
- Ba mày nói vậy hả ?
- Nhưng ba tao nói là nếu không có chứng cớ gì rõ ràng, ba tên đó sẽ được thả nội ngày mai.
Phát Lém nghiến răng :
- Nếu tao là ông cò, tao sẽ giam chúng vào ngục đến khi nào chúng nhận tội.
- Còn tao, tao sẽ cắt lỗ tai, thẻo mũi chúng...
Tuấn Khờ nói hết sức dữ tợn.
- Tại sao các anh lại nói lẩm cẩm chả ra đâu vào đâu hết vậy ? Tại sao chúng mình không thử hành động xem ?
Phát Lém than thở :
- Phải chi U Đỏ viết cho bọn mình...
Mai Nhè la lên, giọng chắc nịch :
- Bọn mình tự làm U Đỏ không được sao ? Bọn mình phải tìm cho ra tung tích của Phương với bất cứ giá nào.
Từ trước đến nay, chỉ có lần này năm người lo lắng và thương Phương một cách thật sự. Chúng không còn gọi tàn nhẫn Phương Gù nữa mà chỉ gọi một tiếng Phương hết sức thân thiết, mỗi đứa đều mang nặng mặc cảm hối hận. Chúng đã không cho Phương chơi với chúng lần nào hết. Có bao giờ chúng đã nói với Phương một lời êm ái ? Chả bao giờ cả, chỉ toàn những lời châm chọc móc họng làm nhục Phương mà thôi. Bọn Tuấn Khờ cảm thấy hối hận một cách thật tình vì đã đối xử xấu với Phương từ trước đến nay. Bây giờ nếu tìm được Phương, chúng sẽ cho Phương nhập bọn chơi với bọn chúng. Nếu bữa nào má Phương bận không đón Phương được, cả bọn sẽ hộ tống đưa Phương về tận nhà. Nhưng đã trễ rồi, đã trễ quá rồi !
Năm đứa đi lang thang trên đường. Chúng chả để ý gì đến không khí mùa xuân đang bắt đầu tràn ngập trên các nẻo đường.
Chúng tiến đến nhà mụ Chín, ngôi nhà ba tên cướp đến trú ngụ. Không thấy gì cả, chỉ có cửa sổ mở he hé trên cao.
Tuấn Khờ nói :
- Ngày mai mình bắt đầu nghỉ Tết rồi. Tụi bây nghĩ thế nào ? Mình có canh ngôi nhà này nữa không ?
Hương Tẹt quay qua Mai Nhè :
- Mai nghĩ sao ?
- Theo tôi phải canh chừng. Có lẽ chiều nay cảnh sát sẽ thả ba tên đó và nhất định chúng sẽ trở về đây. Tụi mình chia hai, ba người ở lại đây canh, còn hai người sẽ đến bưu điện xem bức thư mình gửi cho U Đỏ ra sao. Mình phải biết U Đỏ đã nhận thư hay chưa ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận