Dịch: Hoangforever
Lục Địa Valora, khu vực phía Đông.
Tại một trong những thành phố sầm uất của Vòng Tròn Nội Thành, thành phố Crestford, một nhóm thanh niên nam nữ, tất cả đều khoảng 15 tuổi, đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc, xen lẫn căng thẳng.
Trên lưng họ là đủ loại vũ khí – kiếm, thương, cung tên với ống tên đeo nơi vai. Tất cả đều đang đứng đối diện trước một cánh cổng màu lam lấp lánh ở trước mặt.
Vây quanh cánh cổng là những người lính mặc quân phục, nam có nữ có, đứng thành vòng tròn bảo vệ họ với ánh mắt cảnh giác, không hề lơi lỏng.
"Lần này chúng ta thực sự bước vào hầm ngục đấy!"
*Hầm ngục: Dungeon
Một học sinh thốt lên, giọng nói không giấu được sự hồi hộp pha lẫn phấn khích.
“Tôi cũng không giấu được… thật sự thấy lo.”
Một người khác thừa nhận, cơ thể hơi cựa quậy đầy bất an.
"Haha! Thật thảm hại,"
Một giọng nói đầy tự tin, cất lên chế nhạo.
“Chỉ là dungeon Thức Tỉnh thôi mà. Cùng lắm chỉ là lũ goblin.”
“Nói thì dễ lắm ý!”
Ai đó lẩm bẩm.
"Tôi chưa bao giờ chiến đấu với quái vật trước đây. Đây sẽ là trận chiến thực sự đầu tiên của tôi, và thành thật mà nói… nó hơi đáng sợ."
“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Một giọng khác chen vào, mang theo vẻ bình thản và trấn an.
"Chúng ta đã được huấn luyện cho việc này trong 5 năm qua. Học viện đã chuẩn bị cho chúng ta đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra trong dungeon.”
“Chính xác.”
Người bên cạnh gật đầu chắc nịch.
“Chỉ cần giữ vững cảnh giác, làm theo những gì đã học. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Các học sinh tiếp tục trò chuyện, giọng điệu pha lẫn giữa sự lo lắng và quyết tâm.
Một số người siết chặt vũ khí trong tay, rõ ràng là đang căng thẳng.
Trong khi số khác lại đứng thẳng lưng đầy tự tin, đặt niềm tin vào sự dạy dỗ nghiêm khắc của Học viện Horizon.
Giữa đám học sinh ấy, nổi bật lên một thiếu niên với mái tóc trắng bạc óng ánh, tung bay theo từng chuyển động. Đôi mắt hồng thẫm sáng rực, loé lên ánh sáng xa lạ như đến từ một thế giới khác.
Dù đứng giữa đám đông, hắn ta vẫn tỏa ra khí chất khó lòng bỏ qua.
“Sao? Hắn sợ à?”
Max cười khẽ, quay sang hỏi người bạn đang run rẩy bên cạnh.
Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi xanh, khoác ngoài một chiếc áo thun đen. Ở nơi hông, một thanh kiếm được buộc chặt vào thắt lưng.
Một chiếc túi nhỏ được đeo chéo vai sau lưng, và một con dao găm được đặt ngay trong tầm với, tạo nên một vẻ ngoài vừa chuẩn bị kỹ càng, vừa thoải mái tự nhiên.
"Có một chút"
Nevin thừa nhận bằng giọng nói nhỏ nhẹ, mái tóc đen, rối phủ xuống đôi mắt cụp của hắn.
“Dù đây là dungeon không cấp, nhưng quái boss bên trong có thể rơi vào khoảng từ cấp 3 đến cấp 5. Nếu không may... chúng ta có thể phải đối mặt với một con boss cấp 5.”
“Đừng lo lắng quá.”
Max bật cười, vươn tay vòng qua cổ thằng bạn.
“Đây là dungeon goblin mà, ai cũng biết goblin là loài yếu nhất trong các dungeon rồi. Nên đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Nevin thở dài rồi khẽ gật đầu, tuy nhiên vẻ ngập ngừng vẫn hiện rõ trên gương mặt hắn.
Max lắc đầu, hơi khó chịu khi thấy người bạn thân của mình lại sợ hãi trước một dungeon không cấp, chẳng có gì nguy hiểm.
“Hắn ta có thể đang lên kế hoạch…?”
Một ý nghĩ chẳng lành lướt qua đầu hắn, nhưng ngay lập tức hắn lắc đầu xua tan.
“Không, chắc mình suy nghĩ quá thôi. Chắc là do mấy dungeon không cấp gây ra ảo giác.”
Dungeon không cấp, hay còn gọi là Dungeon Thức Tỉnh, là loại dungeon yếu nhất và cơ bản nhất trong thế giới này.
Dù chẳng mấy nguy hiểm, nhưng chúng lại rất quan trọng đối với mọi đứa trẻ 15 tuổi. Bởi chỉ khi bước vào đây, họ mới có thể thức tỉnh chức nghiệp, bắt đầu con đường hướng đến siêu việt của mình.
“Mình sẽ thức tỉnh chức nghiệp gì nhỉ…”
Max nghĩ thầm, sự háo hức bắt đầu dâng lên.
Nhưng đúng lúc ấy, một hình ảnh lướt qua tâm trí hắn – một gương mặt thân quen, người mà hắn đã không gặp suốt nhiều năm nay.
“Chị ơi… Chị đang ở đâu? Đã 2 năm rồi…”
Ánh sáng trong mắt Max lập tức mờ đi, niềm vui bỗng biến thành nỗi buồn sâu thẳm.
“Chị đã gặp chuyện gì rồi sao?”
Hắn siết chặt tay, ánh mắt đầy lo lắng.
“Nhưng đừng lo… Em sẽ sớm đi tìm chị thôi. Chỉ cần em thức tỉnh được một chức nghiệp’”
Hắn hạ quyết tâm, nét mặt trở nên kiên định.
Năm năm trước, ngay trước khi chị hắn thức tỉnh, cha mẹ họ đã mất tích không rõ nguyên nhân, để lại hai chị em nương tựa vào nhau mà sống.
Chị gái từng là điểm tựa, là ánh sáng dẫn đường cho hắn vượt qua những tháng ngày đầy bất an.
Nhưng rồi, hai năm trước, điểm tựa ấy đột nhiên biến mất.
Chị hắn đột ngột cắt đứt liên lạc, không còn gửi bất kỳ tin tức nào nữa.
Lần cuối cùng, hắn nhìn thấy chị ấy cảm giác như đã trải một kiếp trước.
Kể từ đó, trong lòng Max luôn tồn tại một khoảng trống không thể lấp đầy – một khát vọng mãnh liệt được tìm thấy chị, và cả sự thật đằng sau sự biến mất của cha mẹ họ.
Mỗi ngày trôi qua, khát khao ấy lại cháy lên mãnh liệt hơn trong lòng hắn.
Nên bởi vậy, thức tỉnh chức nghiệp không chỉ là một cột mốc quan trọng – mà còn là bước đầu tiên để hắn giành lại gia đình, tìm ra sự thật đã ám ảnh hắn suốt bao năm qua.
“Các em!”
Ngay lúc ấy, một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng óng bước đến trước mặt bọn họ.
Ông ta mặc vest đen, kính đen, toát lên vẻ thời thượng.
Đó chính là hiệu trưởng Học viện Horizon — Shaun Wanes.
“Học viên của Học viện Horizon, đây chính là khoảnh khắc mà các em đã chờ đợi từ lâu — khởi đầu cho hành trình của mình, kết quả của 5 năm rèn luyện, kỷ luật và kiên trì không ngừng nghỉ”
Ông nói, giọng nói vang vọng niềm tự hào và trọng trách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận