Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 22: Xông vào khuê phòng

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 334 lượt xem
  • 2389 chữ
  • 2021-09-13 09:01:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bóng đen kia nhanh nhẹn quay người, liền vững vàng đứng trong phòng, Văn Chiêu nắm chặt trâm cài tóc, môi mím lại thành một đường, trên trán bất giác có một tầng mồ hôi mỏng.

 

Ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Có điều chỉ chớp mắt bóng đen kia liền đến gần nàng, muốn tránh thoát trâm cài tóc trong tay nàng, Văn Chiêu khom người vòng qua dưới nách hắn, giơ tay muốn đâm. Người kia xoay người tốc độ nhanh nhẹn một phát bắt lấy tay nàng, trâm cài tóc này làm sao cũng không đâm xuống được.

 

Văn Chiêu thấy không ổn, liền giẫm mạnh xuống chân hắn, người kia như biết trước được, chân trái lùi ra sau, Văn Chiêu liền dẫm vô ích.

 

Bóng đen kia túm lấy trâm cài tóc trong tay Văn Chiêu ném qua một bên, một tiếng "Keng" vang giòn, Văn Chiêu không kịp ngăn cản, ngược lại bị hắn siết chặt, nàng giãy giụa trong lồng ngực hắn nhưng cũng từ từ dừng lại. Quả nhiên người kia nặng nề nói bên tai nàng: "Gặp phải nguy hiểm không lập tức gọi người, chỉ muốn khoe khoang hữu dũng vô mưu?"

 

Vừa rồi lúc Văn Chiêu đang giãy giụa đã nhận ra được mùi hương của người này, liền không phản kháng, nhưng trong lòng là lửa giận bùng cháy ngày càng mạnh mẽ.

 

"Ta không nghĩ tới Lục Thị lang lại là hạng đạo chích ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử." Ngữ khí nguội lạnh, vừa nghe liền biết là mang theo lửa giận.

 

Lục Nhiên buông nàng ra nói: "Vốn chỉ muốn nói chuyện với nàng một chút, thấy nàng cầm cây trâm tự vệ, liền đến cho nàng nhìn một chút cây trâm đến cùng có cần dùng hay không. Thế nào? Cây trâm này có thể đề phòng cướp sao?"

 

Văn Chiêu khẽ cắn răng, rõ ràng là người này không có quy củ, bây giờ lại muốn đến thuyết giáo với nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là nói móc: "Ngươi cũng thừa nhận mình là kẻ cướp, còn có mấy phần tự mình biết mình."

 

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ, người kia cũng không để ý tới ngữ khí của nàng, lại nói tiếp: "Ỷ vào thân thủ có mấy phần linh hoạt mà bất cẩn như thế, hôm nay may mà ta đến, nếu không nàng đã phải bỏ mạng tại đây rồi."

 

Văn Chiêu biết lời người này nói không giả, nếu lúc đó nàng lớn tiếng kêu gào so với một người một ngựa phần thắng cao hơn chút.

 

Nhưng theo bản năng nàng lại lựa chọn tự mình đối đầu.

 

Văn Chiêu rũ mắt nói: "Ta xin thụ giáo." Sau đó lập tức giương mắt nhìn hắn: "Ngược lại là Lục Thị lan, nếu không có chuyện gì xin mời đi ra ngoài nếu không ta sẽ gọi người đến."

 

Lục Nhiên trong đêm tối nhìn thấy đôi mắt cô nương này sáng quắc, vô cùng đẹp đẽ, liền nhìn vào mắt nàng nói: "Nàng không tín nhiệm hạ nhân?"

 

Nàng đương nhiên tín nhiệm lòng trung thành của Phù Diêu Phù Cừ, chỉ là trong tiềm thức vẫn nghĩ nàng chỉ có một mình.

 

Loại cảm giác cô độc này thâm nhập vào xương tủy, sợ là người ngoài nghe được cũng không thể lý giải, chỉ có nàng quái dị sống qua hai kiếp mới hiểu được.

 

Thấy Văn Chiêu im lặng không nói lời nào, Lục Nhiên lại nói: "Nàng nên thu hồi người mình phái ra đi, nhìn chằm chằm xe ngựa đi qua có tác dụng gì?"

 

Văn Chiêu kinh ngạc, người này lại phát hiện ra Bạch ma ma, còn biết là người của nàng. Lục Nhiên thấy Văn Chiêu kinh ngạc, nói: "Vú già già của nàng không biết tránh tai mắt của người khác, cả ngày canh giữ trước cửa sổ phòng, người bên ngoài muốn không chú ý cũng khó."

 

"Ta... Rút dây động rừng rồi?" Dù sao việc này quá trọng đại, nếu bởi vì Văn Chiêu mà xấu đi, nàng cũng không gánh nổi trách nhiệm.

 

Lục Nhiên lắc đầu một cái, nghĩ nàng có thể không thấy rõ, lên tiếng nói: "Không đến mức, chỉ bị thủ hạ của ta nhìn thấy mà thôi."

 

"Chuyện này giao cho ta, nàng không cần nhúng tay." Lo lắng ngữ khí của mình khiến tiểu cô nương không thoải mái, Lục Nhiên lại thêm một câu: "Được không?"

 

Văn Chiêu không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ hỏi hắn: "Nếu việc này liên quan đến lợi ích của Quốc công phủ?"

 

Lục Nhiên trầm giọng nói: "Quốc công phủ có ân với ta, ta sẽ không để các nàng chịu tổn thất."

 

Hắn nói, Quốc công phủ có ân với hắn, là nói đến việc tiếp tế trước kì thi hội sao, là nói đến việc cho hắn lệnh bài Quốc công phủ sao?

 

"Kỳ thật từ lâu ngươi đã báo ân, lần trước ngươi đã cứu ta..." Tầm mắt Văn Chiêu rơi trên mặt đất.

 

Lục Nhiên ngắt lời nàng: "Lần trước cứu nàng không phải là báo ân. Chuyện lần trước, nàng còn.... Nhớ không?"

 

Văn Chiêu không biết vì sao Lục Nhiên lại hỏi như vậy, nàng biết là hắn cứu, nàng còn đi Lục phủ để cảm ơn một tiếng, nhanh như vậy đã quên rồi sao?"

 

Lục Nhiên nhìn phản ứng của nàng liền biết rõ đáp án, không biết là tâm trạng gì, tức giận bản thân đã đi quá xa chủ đề, lại nói: "Nàng sớm báo tin cho vú già gọi bà quay về đi."

 

"Người phía sau thông thường sẽ không trắng trợn mà ngồi xe ngựa đi ra ngoài, nếu hắn thật sự dám thì nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn, chỉ sợ nàng không tra ra được gì, nếu hắn ngồi xe ngựa không có ký hiệu gì, nàng làm sao nhận ra? Mà người ra ngoài nhất định là thủ hạ trong bóng tối, nàng làm sao biết người kia cống hiến cho ai...."

 

Văn Chiêu cúi đầu tự hỏi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nếu như chuyện này có manh mối, ta thăm dò giúp ngươi..."

 

Lục Nhiên cúi người nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Việc này có người ủy thác cho ta, không thể tiết lộ ra ngoài.... Không phải ta không tin nàng."

 

Hắn.... tin nàng sao? Nhưng bọn họ gặp nhau không nhiều, mà không ít lần đều là dáng vẻ tranh chấp....

 

Không kịp nghĩ nhiều, Văn Chiêu gật đầu, thấp giọng nói: "Biết rồi."

 

Lục Nhiên yên lặng, bóng tối trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, hắn mở miệng nói: "Chiêu..... Khương Nhị cô nương, nàng chỉ cần sống tháng ngày khuê các thật tốt, những chuyện bên ngoài không cần nàng bận tâm, nếu không dựa vào tổ phụ và phụ thân, nàng còn có Nhị ca Tam ca."

 

Đúng vậy, Tam ca cũng đã tiến vào quan trường.

 

Văn Chiêu tựa hồ đã rõ ràng lúc trước Lục Nhiên và Tam ca nói câu kia chính là ý tại ngôn ngoại.

 

Lục Nhiên lặng yên không tiếng động đi ra ngoài, nha hoàn gian ngoài vẫn ngủ say, dấu hiệu tỉnh giấc cũng không có, Văn Chiêu lại trở về nằm trên giường.

 

Nhìn chằm chằm đỉnh màn, đột nhiên nhớ tới, lúc nãy nàng chỉ mặc áo yếm nói chuyện với hắn, cũng không biết hắn thấy được bao nhiêu.... Trong phòng tối đen, nên sẽ không sao chứ?

 

Văn Chiêu cảm thấy đêm nay càng khó ngủ hơn rồi.

 

Ngày hôm sau, lúc nha hoàn vào phòng dọn dẹp phát hiện được một khối Dương Chi ngọc bội, Văn Chiêu nhận lấy nhìn, trên ngọc bội kia rõ ràng khắc chữ "Lục", nàng vội vàng che lại, nói với nha hoàn kia: "Ta không cẩn thận làm rơi ngọc bội."

 

Chờ sau khi các nàng đi ra ngoài, Văn Chiêu lại lần nữa lấy ngọc bội ra xem, hôm qua bọn họ giao thủ quá tay, nếu rớt khi đó, ngọc bội không vỡ nát cũng thật hiếm thấy.

 

Thôi, lần tới gặp được Lục Nhiên trả lại cho hắn là được, Văn Chiêu nghĩ vậy liền đem khối ngọc bội cất vào trong túi.

 

Mấy ngày nữa chính là quan lễ của Trang Khởi, Quốc công phủ nhất định sẽ đi, bây giờ Văn Chiêu đang cùng mấy tỷ muội chọn lễ vật. Lễ vật lần này không thể tầm thường, phải quý giá một chút mới được, mà Văn Chiêu cùng cô nương Quốc công phủ khác không giống nhau, nàng và Trang Khởi là thân thích, chọn lễ vật càng phải dụng tâm.

 

Mấy ngày trước chuyện chọn lễ vật này khiến nàng nhức đầu không thôi, nàng là người không biết chọn lễ vật, bây giờ lại phải tặng cho người nàng không muốn, càng nhức đầu hơn...

 

Nàng làm dấu cầu cứu Tam ca. Vốn dĩ Tam ca lo lắng nàng không tìm được lễ vật vừa lòng, lại lấy vật phẩm mà hắn cất ra, đó là bức tranh khe núi Minh Nguyệt của Thôi đại sư Thôi Diễn đứng đầu Tứ Quân tử tiền triều, ánh trăng trên bức họa chân thực như ánh trăng đang chảy trên bầu trời, khe núi này như đang vui vẻ chạy trốn, bên tai tựa hồ có tiếng vang mát lạnh.

 

Bức tranh này trước giờ có tiền cũng chưa mua được, cũng không biết Tam ca có được nó khi nào.

 

Đáng tiếc bức tranh này lại phải đưa cho người ngoài, Văn Chiêu nhăn mũi với Tam ca nói: "Hay là đổi lễ vật khác?"

 

Tam ca buồn cười, chỉ vào cái mũi cau đến đáng yêu của nàng nói: "Bức họa này cũng không chịu đưa cho biểu ca muội, hắn biết rồi sẽ thương tâm nhiều lắm. Yên tâm đi, những vật Tam ca và phụ thân tốt hơn một chút, muội không cần tiếc."

 

Lễ vật cứ như vậy được định đoạt, Văn Chiêu lần này cũng chỉ bồi tiếp mấy người các nàng mà thôi.

 

Thính Lan Thính Nguyệt cùng Trang gia cách một tầng quan hệ, không cần chuẩn bị lễ vật riêng, Khương gia chỉ việc chuẩn bị nhiều lễ vật chút là được, các nàng như vậy đơn giản chỉ là nể mặt Văn Chiêu và Văn Dập mà thôi.

 

Bởi vậy Văn Chiêu dù không thích đi dạo cửa hàng bán lễ vật cũng cam tâm tình nguyện đến.

 

Bên kia Thính Nguyệt coi trọng một cây bút Tử Ngọc Lang Hào, liền quyết định mua. Bút này làm quà lễ sinh thần là đủ, nhưng lại vượt qua số tiền của Thính Nguyệt, Thính Nguyệt nhíu lông mày thanh tú, tính toán trở về lấy tiền.

 

Bỗng nhớ tới trong đám người chuyến này có Văn Chiêu là không mua lễ vật, mà Văn Chiêu ngày thường nhiều tiền nhất...

 

Thính Nguyệt cười đến giảo hoạt chắp tay sau lưng đi tới, đứng trước mặt Văn Chiêu đưa tay mở ra nói:"Nhị tỷ tỷ tiếp tế cho muội với ~~"

 

Văn Chiêu từ lúc Thính Nguyệt cau mày đã biết nàng phải làm gì, hiện tại cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy hầu bao xuống, thoải mái nói: "Muốn bao nhiêu tự muội lấy."

 

Thính Nguyệt nhảy nhót rời đi, Văn Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, Tứ muội muội đã mười một tuổi tính tình vẫn giống tiểu hài tử, quả thực không kém Văn Đàm bao nhiêu....

 

Trong hầu bao có ngân phiếu trăm lượng còn có vài miếng vàng lá, thế nào cũng đủ cho Tứ muội dùng..... Chờ chút, trong hầu bao còn có một vật!

 

Văn Chiêu nhớ ra điều này, vội vã đi qua muốn lấy lại hầu bao, đã thấy Thính Nguyệt lấy ngọc bội kia ra, đang tò mò hỏi Thính Lan bên cạnh: "Ồ, Nhị tỷ tỷ khi nào có một khối ngọc bội? Muội không chú ý tới...."

 

Thính Nguyệt nói xong liền đem ngọc bội để lại vào hầu bao, lấy ngân phiếu bên trong ra đưa cho chưởng quỹ, cũng không chú ý đến sắc mặt Thính Lan đột nhiên trắng bệch, thân thể lảo đảo....

 

Đó là ngọc bội của Lục Thị lang sao? Vậy sao lại ở chỗ Nhị tỷ tỷ? Bọn họ là.... Hai bên tình nguyện sao? Thính Lan cảm thấy bên tai ong lên, trong lòng suy sụp, so với ngày ấy Nhị tỷ biểu lộ cõi lòng cũng không so sánh được. Xét đến cùng, nàng vẫn hy vọng xa vời người kia có thể chú ý tới nàng, người kia sẽ không thích Nhị tỷ tỷ sinh ra đã xinh đẹp thông tuệ hơn so với nàng...

 

Văn Chiêu thấy Thính Lan vẻ mặt không đúng liền biết nàng đã nhìn ra rồi, liền dừng bước chân. Thôi, nhìn thấy thì nhìn thấy, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, chỉ là Thính Lan phản ứng mãnh liệt như vậy, nàng vẫn cực kỳ lo lắng, cũng không biết khi nào nàng mới có thể triệt để từ bỏ Lục Nhiên.

 

Nàng thật không rõ vì sao Thính Lan chỉ vì lễ hoa đăng nhìn thoáng qua liền đối với Lục Nhiên tình sâu nghĩa nặng như vậy. Nếu như coi trọng vẻ ngoài của hắn, Thính Lan này có thể yêu thích Trang Khởi, nhưng Thính Lan trước kia cũng chỉ nhìn thấy Trang Khởi mấy lần nàng cũng chỉ hời hợt nhìn hắn bằng con mắt khác.

 

Mà cơ hội để nàng nhìn thấy Lục Nhiên thì ít ỏi, dáng vẻ Lục Nhiên cũng không cùng nàng nói chuyện nhiều, cũng không biết chấp niệm dẫn dắt nàng thế nào.

 

Ngày hôm đó chọn lễ vật xong lúc trở về bầu không khí có chút không đúng, Thính Nguyệt tựa hồ cũng đã nhận ra, tay vuốt hộp gấm đựng bộ bút lông hỏi hai người có phải mệt rồi không.

 

Văn Chiêu chán ghét diễn kịch với người nhà, nhưng nàng lúc này không thể không làm vậy, Văn Chiêu cười nói không có, lại hỏi Thính Lan sắc mặt sao kém như vậy.

 

Thính Lan biết Văn Chiêu không biết tâm tư của nàng, nhưng lúc này nhìn Văn Chiêu đẹp đến động lòng người cũng bất giác nở nụ cười thân thiết, cảm thấy trong lòng cay đắng, lần đầu tiên oán trách bề ngoài Nhị tỷ ưu tú hơn so với nàng.

 

Các nàng chỉ kém nhau hai tháng, nhưng cách nhau một trời một vực.

 

Thính Lan lắc đầu một cái, nhắc nhở mình không thể đố kỵ với Nhị tỷ, đó là Nhị tỷ tỷ của nàng...

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top