Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 24: Cùng sửa tranh

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 340 lượt xem
  • 2707 chữ
  • 2021-09-13 09:02:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gia Bình Trưởng công chúa quả nhiên được thánh quyến nồng hậu, từ phủ Công chúa của nàng là có thể thấy rõ.

 

Phủ đệ này cực kỳ rộng lớn, tiến vào có năm đại viện, xây dựng giống như lâm viên ở Giang Nam, đem vẻ vô cùng nguy nga tráng lệ của phủ công chúa tăng thêm mấy phần lịch sự tao nhã . Văn Chiêu cùng Thính Lan từ xe ngựa bước xuống, liền được ma ma quản sự ở phủ công chúa dẫn vào sân trong, bên trong cứ năm bước lại có một lầu, mười bước lại có một các.

 

Văn Chiêu theo ma ma đi qua đình thủy tạ, cầu nhỏ vắt ngang dòng nước chảy, một làn váy xuân hoa năm mảnh hết sức xinh đẹp. Thính Lan không tự giác mà hướng ánh nhìn về phía Văn Chiêu, từ khi biết được tâm tư của Nhị tỷ, Thính Lan liền không ngừng được việc quan sát nàng.

 

Nhị tỷ tỷ so với nàng chỉ lớn hơn hai tháng, nhưng ngày thường vẫn luôn xinh đẹp như vậy, tìm không ra được chút tì vết nào, ngay cả cước bộ cũng đẹp mắt hơn so với người khác, mỗi bước của nàng đều như là đạp trên nhịp trống, làn váy theo điệu bộ cũng chập chờn đong đưa sinh động.

 

Tầm mắt của Thính Lan không dứt ra được khỏi Nhị tỷ, trong lòng cũng chua xót khôn kể.

 

Người đến ngày càng nhiều, Văn Chiêu trong lòng cũng càng ngày càng bất an.

 

Ở kiếp trước đây là lần đầu Văn Chiêu tham gia Xuân yến, cũng lại là lần cuối cùng, ngày ấy Thái tử cũng có mặt. Dù cho khi đó chính phi của Thái tử đã được định đoạt, nhưng nhiều nữ quyến vẫn ngóng trông Thái tử có thể liếc nhìn các nàng một lần, chính là mong kiếm được vị trí trắc phi của Thái tử cũng là quá tốt rồi.

 

Bên cạnh Văn Chiêu đều là không lo sợ, nàng liền lo lắng Thái tử lại một lần nữa xem trọng mình, như vậy ở lễ hoa đăng ngày đó dụng công tránh né Thái tử một chút cũng không có ích.

 

Đang sầu lo như vậy, Trang Vân cùng Tô Mục Uyển đều đến cùng nàng nói chuyện, Văn Chiêu đành phải tạm thời buông xuống băn khoăn trong lòng cùng hai người đàm tiếu. Thính Lan cùng hai người này quan hệ không mấy gần gũi, không phải Trang Vân và Tô Mục Uyển không muốn nói chuyện với nàng, mà là thật sự không có gì để nói.

 

Trang Vân tâm tư bay bổng, Tô Mục Uyển thực chất bên trong cũng là một người suy nghĩ lệch lạc, tính khí Văn Chiêu như vậy có thể cùng một chỗ chơi đùa với các nàng, còn Thính Lan lại quá mức nhã nhặn lịch sự.

 

Thính Lan đương nhiên cũng có vòng luẩn quẩn của riêng mình, nhưng so sánh với tình cảnh của Văn Chiêu lại có chút xấu hổ. Giao hảo cùng nàng hoặc là con vợ cả thứ phòng nhà quyền quý, hoặc là chi đích nữ dòng dõi có chút thấp kém, quý nữ chân chính nhà quyền quý đều là tâm khí cao ngạo, chỉ trò chuyện cùng những người có thân phận nhất.

 

Trước kia Thính Lan thật sự không cảm thấy có việc gì, chỉ nói vài điều trong vòng luẩn quẩn này. Nhưng bây giờ trong lòng lại như tắc một nắm bông, làm cho nàng có chút buồn phiền không nói nên lời.

 

Thính Lan càng ngày càng buồn chán, nàng cảm giác được sự bất bình mất kiểm soát của chính mình hiện giờ đều là vì sự ghen tị đối với Nhị tỷ, nàng như vậy... thật quá xấu xa ghê tởm.

 

Phía xa bên kia các công tử cũng lục tục đến nơi, thời điểm Văn Chiêu nhìn sang, Lục Nhiên kia một thân trúc thanh trường sam chầm chậm hướng về phía đoàn người. Trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nụ cười như làn gió xuân, như suối nước trong vắt chảy thành dòng.

 

Người này, ăn mặc thật thích hợp với Xuân yến hàng đầu. Văn Chiêu nhìn Thính Lan, quả nhiên thấy nàng đang hướng mặt về phía bên kia, nhất thời cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

 

Kỳ thật không chỉ có Thính Lan, rất nhiều nữ quyến ở đây cũng không tự giác mà hướng về phía bên kia, nhìn xem vị Trạng Nguyên trẻ tuổi, tân quý của chốn quan trường, người là hậu sinh khả úy trong miệng của trưởng bối.

 

Một số cô nương còn lại thì luôn trộm liếc nhìn Khương Tam công tử, Trang Vân nhìn thấy những cái liếc mắt như vậy trong lòng ngực liền xót xa kịch liệt, nàng ngược lại buộc chính mình không nhìn đến hắn, cho dù nàng mới là... nữ quyến tâm duyệt phù hợp nhất với Khương công tử.

 

Nàng đã sớm cảm thấy biểu ca chính người tốt nhất có thể lựa chọn để phó thác chuyện chung thân đại sự, hiện giờ xem ra nàng nghĩ không sai. Tuổi trẻ tài cao là thứ yếu, chỉ cần nhìn thái độ đối nhân xử thế của hắn đích thực là chân thành ổn trọng, mà người nọ còn có phong độ để đảm đương trọng trách, tuyển chọn tế không phải là xem xét điểm này đó sao. Nàng là không có cơ hội, mà những cô nương bên cạnh lại đều có khả năng trở thành bạn đời của hắn...

 

Trang Vân mạnh mẽ áp chế suy nghĩ trong lòng, hướng phía người khác mà nhìn.

 

Người nọ đã qua hai mươi sáu tuổi, bộ dáng cùng vẻ ngoài xấu xí, Trang Vân đã biết từ lâu, nhưng vào lúc này, nàng vẫn thất vọng và thấp thỏm khi nhìn thấy Dịch Trạch chọn được xếp hàng với biểu ca, giống như một hòn đá màu xám tro bên cạnh viên bạch ngọc.

 

Trang Khởi cũng đến đây, đang chuyện trò với Vương Sùng bên cạnh, bởi vì quan hệ thông gia với Hoài An bá phủ, cho nên hắn cùng Vương Sùng cũng có vài phần giao tình.

 

Lần nói chuyện này có chút mất tập trung, hai người tựa hồ đều ngoảnh mặt nhìn về phía xa bên kia.

 

Trang Khởi đương nhiên là đang nhìn Văn Chiêu, y phục nàng cũng không phải hoa lệ nhất, nhưng nhìn thế nào cũng thấy xuất chúng. Nói đến thì Trang Khởi cũng không hiểu lý do mà mình để tâm đến nàng. Có thể biểu muội hắn xinh đẹp hiếm thấy, gia thế bối cảnh cũng không tầm thường, các cô nương khác đều muốn trái tim hắn, nhưng thái độ của nàng đối với hắn lại kỳ quái khiến hắn không thể giải thích, lúc nhàn rỗi đều suy nghĩ đến việc này.

 

Tuy nói nữ nhi Tiết tướng Tiết Cẩm Phức gia thế rất sâu, cũng cao cao tại thượng không thể với tới, nhưng hắn vẫn là không thích cô nương kiêu căng tự mãn mắt cao hơn đầu như vậy. Nữ tử vốn lên lấy phu làm cương, Tiết gia này không phải là người có thể làm thê.

 

Vương Sùng bên cạnh Trang Khởi cũng nhìn sang, tâm trạng căng thẳng, cô nương hắn coi trọng sao có thể để cho người bên ngoài mơ ước được?

 

Vương Sùng này không phải là đang nhìn Văn Chiêu, mà là nhìn Thính Lan cách Văn Chiêu không xa.

 

Cô nương kia là mẫu thân hắn vừa ý, nói là tính tình đoan trang trầm tĩnh, sau này sẽ lo tốt việc nhà, lớn lên cũng xinh đẹp, gia thế lại được, quả là hiếm thấy, những người được chọn khác cũng không sánh nổi với cô nương này.

 

Hắn đã thấy chân dung của nàng, là mẫu thân lén lút sai người vẽ ra đưa cho hắn, dặn hắn giấu kĩ không cho người ngoài nhìn thấy, đỡ cho sau này nàng bị người ta chỉ trích.

 

Mà cô nương trước mắt này rõ ràng điệu bộ dễ nhìn hơn chút, đôi mắt trắng đen rõ ràng, giữa hàng lông mày nhuộm chút khinh sầu mê người.

 

Vương Sùng cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay tóm chặt lấy, có người bên tai hắn nói cho hắn biết chính là nàng. Cái cảm giác này xa lạ lại kỳ quái, giống như đã nhận thức nàng từ kiếp trước, bỗng dưng khiến hắn sinh ra chút yêu thích thân thuộc.

 

Tiếng cười nói trong đám người bỗng dưng ngừng lại, hóa ra là Trưởng công chúa đang từ xa đi tới.

 

Trưởng công chúa vẫn như trong ký ức, dáng dấp bình thường, y phục cũng không lộng lẫy hoa lệ, mà là váy dài màu xanh lam, áo khoác bằng vải bông nhiều lớp, nhẹ nhàng như khói, mấy hạt châu bằng bạch ngọc trên tóc mây rủ xuống, lay động theo mỗi bước đi của nàng, nhìn lại có mấy phần tiên khí, xuất trần lúc ẩn lúc hiện.

 

Văn Chiêu cúi đầu, cùng những người khác hành lễ với Trưởng công chúa, không nghe thấy mọi người hành lễ với Thái tử như trong dự đoán, Văn Chiêu nghi hoặc không rõ rồi lại thở dài một hơi.

 

Người xung quanh đều chuyên tâm nghe Trưởng công chúa nói chuyện, Văn Chiêu lại có chút xuất thần. Thái tử vì biến cố gì mà không tới đây, lẽ nào kiếp trước Thái tử hoàn toàn vì nàng mới tới sao?

 

Văn Chiêu nhìn bốn phía, quả thật nhìn thấy y phục cùng với gương mặt thất thần của Tư Mã Dục, dù sao hôm nay nàng ta vì Thái tử mà đến, những nam tử khác đều không nhìn vào trong mắt.

 

Xuân yến hàng năm của Trưởng công chúa đều không giống nhau, khiến người ta đoán không ra, cũng không thể nào chuẩn bị, nhưng có thể nhìn ra người nào mới thực sự có học vấn.

 

Trò chơi thứ nhất của Xuân yến lần này là sửa tranh, trước tiên nữ tử vẽ sự vật tùy ý, bên kia nam tử lựa chọn, sau đó hai người cùng sửa bức tranh này, xem như là nam nữ hữu duyên tạo cơ hội chung đụng.

 

Kiếp trước tranh của Thính Lan đã được Vương Sùng chọn, sau đó hai người quen biết, lần này cũng không biết có phát sinh biến cố hay không.

 

Văn Chiêu liếc nhìn Thính Lan, tầm mắt dời về tờ giấy trước mặt mình.

 

Kiếp trước tranh của nàng đương nhiên là cho Thái tử, kiếp này Thái tử không đến, tranh nàng vẽ rơi vào tay ai đây?

 

Văn Chiêu tay chạm vào hà bao, nghĩ đến tìm cơ hội trả ngọc bội lại cho người kia. Ngọc bội kia nếu bị người khác nhìn thấy, nàng làm sao để nói rõ sự trong sạch?

 

Nghĩ như thế, Văn Chiêu đặt vài nét bút trên tờ giấy, sau đó tranh của các nữ quyến liền bị cất đi, thay đổi thứ tự rồi trình lên nam khách phía bên kia.

 

Vương Sùng một lòng muốn chọn tranh của Thính Lan, hắn nghĩ cô nương như vậy nhất định là thư họa rất tốt, liền gắng sức chọn tranh trên tay họa công. Trang Khởi và Lục Nhiên đều muốn tìm tranh của người kia, tầm mắt đảo qua một vài tác phẩm hội họa, ý đồ từ đó tìm ra dấu vết người kia.

 

Trang Khởi thấy trong đó có một bức tranh như vẽ cảnh tượng hậu viện nhà hắn, người có thể tới nơi này không nhiều, cũng không biết có phải biểu muội hay không....

 

Lục Nhiên đầu tiên nhìn thấy một bức tranh như vẽ cảnh tượng hẻm nhân duyên lúc lễ hoa đăng, đầu hẻm ánh sáng bạc tỏa sáng, khiến người ta muốn tìm kiếm người đăng sau bức tranh này. Không thể không nói người vẽ bức tranh này rất xuất chúng, chắc chắn là nữ tử có tài hoa.

 

Mà một bức tranh khác là vài nét bút phác họa thành giả sơn và cổ tùng.

 

Cô nương bình thường ai sẽ vẽ cảnh này, mà rõ ràng người này vẽ qua loa, nhìn không ra điều gì đặc biệt.

 

Lục Nhiên cảm thấy bức tranh này chính là Văn Chiêu vẽ.

 

Khi thấy Lục Nhiên giữ lại bức tranh này, Văn Chiêu tâm trạng cũng thả lỏng. Giả sơn và cổ tùng này có bố cục không giống ở Tây Sơn đạo quán, bởi vì nàng không thể để người ẩn thân và người sau lưng biết nàng đã từng đi qua nơi này.

 

Nhưng dù như vậy, Lục Nhiên vẫn hiểu rõ ý tứ của bức tranh này.

 

Bức tranh giả sơn cổ tùng này không để những nam tử khác cảm giác được ý tứ kiềm diễm, cũng không nhìn ra tài hoa không tầm thường, vì vậy mà dù nhiều người đã nhìn qua cũng không được chọn.

 

Mà Trang Khởi chọn bức tranh kia chủ nhân lại là biểu muội Hoài An bá phủ. Vương Uẩn vẽ bức tranh này chính là hấp dẫn sự chú ý của Trang biểu ca, nghĩ tới lại thành sự thật, Vương Uẩn tâm hỷ, trên mặt có chút ngượng ngùng, chậm chậm đi về phía Trang Khởi.

 

Trang Khởi tâm trạng tiếc nuối, đảo mắt đã thấy Chiêu biểu muội mà hắn tâm niệm đang tao nhã đi về phía Lục Nhiên, mà Lục Nhiên đang cười nhìn nàng, nhìn hai người cực kỳ xứng đôi.

 

Trang Khởi trong lòng phiền muộn, như là mất đi thứ gì đó, tâm trạng trống vắng.

 

Vương Sùng chọn bức tranh kỹ năng xuất chúng nhất, hắn đích xác chọn trúng Thính Lan. Tuy rằng hắn nhìn không hiểu tranh của Thính Lan, nhưng điều này không gây trở ngại tâm tình vui vẻ của hắn.

 

Nhìn Thính Lan như mỹ nữ trong tranh, đoan trang nhã nhặn lịch sự, Vương Sùng càng nhận định nàng, cảm thấy nữ tử cùng hắn đi hết nửa đời sau chính là dáng vẻ ấy.

 

Như Nhị ca và Trang Vân đã định hôn thì được Trưởng công chúa an bài đến chỗ vẽ tranh, tránh cho tranh bị người khác đoạt được mà lúng túc.

 

Thời điểm sửa tranh, Nhị ca cùng Tô Mục Uyển bên trong phấn hồng tán tỉnh, cùng nhau vẽ ra bức tranh anh hùng cứu mỹ nhân, Tô Mục Uyển hưng phấn nhỏ giọng sai khiến hắn chỗ này tăng thêm một chút chỗ kia vẽ thêm cục đá. Trang Vân lại có chút trầm mặc xem Dịch Trạch vẽ mực trúc, cây trúc dưới ngòi vẽ của Dịch Trạch cùng con người hắn đều giống nhau, dày nặng đầy sức mạnh, thế nhưng Trang Vân bây giờ lại không có hứng thú.

 

Mà Văn Chiêu rốt cục được toại nguyện mà lấy ngọc bội từ trong hà bao ra, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ngươi làm rơi trong phòng ta."

 

Lục Nhiên một bên vẽ tranh nói: "Sao không phải là cố ý để lại cho nàng?"

 

Văn Chiêu nhét ngọc bội vào trong ngực hắn, nói: "Ít nói năng tùy tiện chút đi."

 

Lục Nhiên dừng bút, lấy ngọc bội kia cất cẩn thận, nghiêng đầu nhìn Văn Chiêu nói: "Nàng đã cho ta lệnh bài Quốc công phủ, ngọc bội này để lại cho nàng cũng vừa hay."

 

Ánh mắt kia nhìn vừa chăm chú lại thật lòng, Văn Chiêu liếc mắt nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đen nhánh của hắn, lại có chút không dám nhìn, hơi cúi đầu nói: "Lệnh bài Quốc công phủ này rõ ràng là Tam ca đưa cho ngươi..."

 

Lục Nhiên nhưng lại quay đầu tiếp tục sửa tranh. Lần trên trang viên ba năm trước kia, Lục Nhiên thấy được ánh mắt chủ ý của Văn Chiêu, tuy không biết vì sao nàng lại tận tâm giúp hắn, nhưng tóm lại là hảo tâm.

 

Mà bây giờ, mỗi khi Lục Nhiên nhớ tới việc này, trong lòng đều sẽ tràn ra từng tia thanh nhuận ngọt ý, mang theo vui mừng giấu kín.

 

Cô nương trước mắt này có phần ôn nhu thấm vào ruột gan, nhưng một mực làm ra dáng vẻ lãnh tâm tuyệt tình. Không nghĩ tới Quốc công phủ lại dưỡng thành một cô nương trong nóng ngoài lạnh.

 

Nghĩ như vậy, Lục Nhiên thoáng nghiêng đầu liếc nhìn Văn Chiêu, nàng đang chuyên chú nhìn sự vật dưới ngòi bút hắn, không chú ý tới việc hắn đang nhìn nàng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top