Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 25: Tâm tư thiếu nữ

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 332 lượt xem
  • 2449 chữ
  • 2021-09-13 09:02:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gió mùa xuân nhẹ nhàng, thổi đến làm tóc mai Văn Chiêu hơi rối. Lục Nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện hai người hình như ngồi gần nhau hơn chút.

 

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lục Nhiên vẫn cúi người vẽ tranh, tùy ý để gió xuân mang theo mùi thơm trong veo thổi tới.

 

Văn Chiêu nhìn chằm chằm bức tranh hỏi hắn: "Ngươi đây là muốn vẽ một nam tử sao?"

 

Đã có một thiếu nữ bên trong giả sơn, vẽ thêm một nam tử để cùng nàng gặp mặt riêng tư sao? Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trong đầu cô nương nàng đang suy nghĩ cái gì.

 

Chỉ là vừa nhìn khuôn mặt nhỏ trắng mịn này, gần như vậy cũng không tì vết, thậm chí dưới ánh mặt trời còn phát ra ánh sáng, trong lòng Lục Nhiên lại nổi lên tâm tư khác.

 

Văn Chiêu không đợi đáp lại, quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện hai người dựa gần nhau đến vậy, nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn.

 

Vội vàng lùi lại một chút, Văn Chiêu nhìn nơi khác, oán trách hắn: "Ngươi sao lại như vậy..."

 

Lục Nhiên nháy mắt vô tội nói: "Nàng nhìn những người khác xem."

 

Văn Chiêu vừa nhìn, quả thực khoảng cách của mỗi cặp đều rất gần, một chỉ huy một hạ bút, cực kỳ chăm chú, không ai chú ý đến khoảng cách không thích hợp.

 

Quả nhiên trò chơi này có vấn đề...

 

Lục Nhiên vẽ vài nét bút cuối cùng, Văn Chiêu vừa nhìn, hắn cũng không phải vẽ nam nữ gặp gỡ riêng tư, mà là một nữ tử cầm một cái hà bao trong tay, dáng vẻ chờ đợi, tất cả sắc thái đều hiện rõ, đúng là so với vẽ nam nữ tuyệt diệu hơn chút.

 

Bọn họ bên này vẽ xong, người khác vẫn chưa hoàn thành, Văn Chiêu chế nhạo nói: "Lục Đại nhân thường ngày hẳn là phỏng đoán tâm tư thiếu nữ đi?"

 

Lục Nhiên đem bức tranh đưa cho nha hoàn, trong mắt chứa ý cười mà nhìn Văn Chiêu, theo lời nàng thấp giọng nói: "Không sai, mấy ngày trước đây ta còn đang suy nghĩ nếu ta mang vật tùy thân của mình cho một cô nương, nàng có cất giấu thỏa đáng hay không."

 

Trong lòng Văn Chiêu nảy lên, rất muốn tức giận nguýt hắn một cái, nhưng hắn không chỉ đích danh nói rõ, không thể làm gì khác hơn là đối với cái người tùy tiện này không mặn không nhạt nói: "Vậy sao, dường như Lục Đại nhân chỉ nhàn hạ vô sự tiếp cận gây khó dễ cô nương kia, nàng sợ là không nguyện ý đáp lại ngươi đâu."

 

Nghe xong lời này ý cười của Lục Nhiên càng sâu, khóe mắt đuôi mày đều là cong cong đến vui sướng, nổi bật lên dung nhan bức người, Lục Nhiên kề sát đến nói: "Theo ý tứ của Khương Nhị cô nương, nếu ta nghiêm túc đối xử với người kia, nàng sẽ đáp lại ta?"

 

Lời của Văn Chiêu ngược lại không sai, nhưng sao qua miệng hắn lại trở nên ám muội. Văn Chiêu không muốn cùng người này càn quấy, ngắt lời hắn: "Nhi nữ tình trường giữ không nổi Lục Đại nhân, Lục Đại nhân vẫn nên tốn nhiều tâm tư vào quan trường đi."

 

Kỳ thi mùa xuân qua đi, cường độ Tiết tướng bồi dưỡng Tam ca trước giờ chưa từng có, cũng không biết có bao nhiêu người coi trọng Quốc công phủ, nhất định là cùng Lục Nhiên đấu trí thôi.

 

Mà Tam ca tuy học thức xuất chúng nhưng cái trò làm quan này kém xa Lục Nhiên, quan đồ thông thuận như vậy đối với hắn mà nói cũng không biết là tốt hay xấu.

 

Chờ mọi người dồn dập nộp tranh, Trưởng công chúa cầm từng bức bình phẩm. Nàng và Phò mã yêu nhau tha thiết, bởi vậy khi xem tranh cũng nhìn ra đôi chút.

 

Những bức tranh này có bằng mặt không bằng lòng, có ngọt ngào láu lỉnh, kiều diễm lại hoài xuân, hiển nhiên là hợp mắt lẫn nhau.

 

Văn Chiêu có chút lo lắng, chỉ lo Trưởng công chúa làm mai loạn. Lục Nhiên một bên phảng phất như nhìn thấu sầu lo của nàng, thấp giọng an ủi: "Ta và nàng thế lực đằng sau lẫn lộn, liên lụy rất nhiều, Trưởng công chúa sẽ không tùy tiện làm mai."

 

Nghe xong lời này, Văn Chiêu đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn Lục Nhiên, thầm nghĩ, hăn cũng không nguyện cùng nàng dính líu sao, hóa ra là chuyện tốt, nàng cũng nghĩ như thế.

 

Thính Lan đứng bên cạnh Vương Sùng, dĩ nhiên hắn là nam tử lịch sự tuấn tú, vẫn là không bì kịp người kia cho lắm. Lục Đại nhân dường như đang cùng Nhị tỷ tỷ cúi đầu thấp giọng nói gì đó, Nhị tỷ tỷ vẻ mặt đột nhiên trở nên nhu hòa chút, tựa như ẩn tình mà e sợ liếc nhìn Lục Nhiên, hai người nhìn hòa hợp lại xứng đôi.

 

Thính Lan cảm thấy một làn sóng rồi lại một làn sóng ghen tị dâng lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

 

Vương Sùng vẫn lặng lẽ nhìn Thính Lan, thấy sắc mặt nàng như vậy, vội hỏi: "Khương Tam cô nương, thân thể nàng không thoải mái sao?"

 

Thính Lan tâm tư được kéo về, nhìn hắn lễ phép cười nói: "Không có gì đáng ngại, làm phiền Vương công tử quan tâm."

 

Cùng không thoải mái còn có Trang Khởi, trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy phiền Vương Uẩn bên cạnh. Nếu là Văn Chiêu ghé tai chỉ huy căn dặn hắn, hắn còn có thể hài lòng chút, nhưng biểu muội Vương gia này có tài cán gì mà ghé vào tai hắn ra lệnh?

 

Mà tên Lục Nhiên bên cạnh Văn Chiêu biểu muội kia, là nhân vật hắn vốn cũng không muốn tiếp đãi, cho dù tránh không được việc gặp mặt, yêu cầu qua lại trên quan trường, nhưng trong lòng Trang Khởi chính là chướng mắt Lục Nhiên.

 

Rõ ràng hắn cũng không phải người Kinh thành, ở trong Kinh vốn nên không có chỗ nương tựa, có thể một mực quá giang thuyền của Tiết tướng, bây giờ Tiết tướng không ưa hắn, Trang Khởi trong lòng không cười trên sự đau khổ của người khác, rõ thấy hắn dường như không hề bị ảnh hưởng gì.

 

Tiết tướng mặc dù tức giận, nhưng căn bản sẽ không động vào hắn, dù sao bọn họ đều trên cùng một thuyền, Lục Nhiên là tai mắt của Tiết tướng ở Hộ bộ. Mà ngoại trừ Tiết tướng, dáng vẻ của hắn cũng lọt vào mắt xanh của lão Thượng thư ở Hộ bộ, mấy lần ở trước mặt người khác biểu thị tán thưởng đối với hắn, điều này Trang Khởi ở Hình bộ cũng đã nghe qua mấy lần.

 

Trưởng công chúa chọn ra mấy bức tranh, khen bên trong đều hữu tình. Đầu tiên là bức tranh anh hùng cứu mỹ nhân của Nhị ca và Tô Mục Uyển, sau đó lại bình luận về người khác, bức tranh của Vương Sùng vừa lúc trong nhóm này. Vương Sùng cảm giác như tâm tư của mình bị mở ra trước mặt mọi người, gò má có chút đỏ bừng. Thính Lan lại liếc nhìn Lục Nhiên đang nhỏ giọng thì thầm cùng Nhị tỷ tỷ. Dù cho được Trưởng công chúa biểu dương, trên mặt nàng cũng không có vẻ vui mừng, chỉ cười miễn cưỡng.

 

Văn Chiêu thấy dáng vẻ này của Thính Lan, trong lòng không biết là tư vị gì. Tam muội muội nàng trước giờ đều có chừng có mực, biết rõ đạo lý, nhưng bây giờ đến bản lĩnh giữ mặt mũi cũng không làm được, nhất định là tâm tình kém vô cùng. Mà nàng đứng cạnh Lục Nhiên nhất định bị oán giận rồi.

 

Xuân yến hôm nay Thính Lan nhiều lần khác thường, khiến cho Tư Mã Dục cách đó không xa cũng nhìn về bên này.

 

Lục Nhiên tựa như đùa giỡn hỏi Văn Chiêu cảm thấy bức tranh Trưởng công chúa lấy ra có phải của hai người bọn họ hay không, Văn Chiêu vì nhìn Thính Lan mà chậm chạp không trả lời hắn.

 

Lục Nhiên chú ý tới nàng thất thần cũng nhìn về hướng bên kia.

 

Thính Lan như bị bỏng, biểu hiện thay đổi, sắc mặt đỏ đến lợi hại, không biết là thẹn thùng hay là quẫn bách.

 

Biểu hiện tương đồng của những người này không bị Trưởng công chúa bắt gặp, Trưởng công chúa nâng bức tranh trong tay, trên mặt lộ ra vẻ thưởng thức: "Bức tranh giả sơn hẹn ước này không tồi, thần thái nữ tử này vẽ đến giống y như thật."

 

Nói xong nhìn về phía Văn Chiêu, cười nói: "Lục Thị lang cùng Khương Nhị cô nương phối hợp không tồi."

 

Lời này nghe như "Lục Thị lang cùng Khương Nhị cô nương kết đôi không tồi." Nàng vừa nói xong liền thấy được ánh mắt của mọi người đều có chút vi diệu.

 

Văn Chiêu giữ vẻ mặt trấn định, trên mặt có chút nóng lên.

 

Nếu nàng cùng người này có chút lời đồn nào, sau này nàng làm sao lấy chồng?

 

Cũng được, lấy chồng là thứ yếu. Như Tô Mục Uyển từng nói, lấy chồng không phải là con đường duy nhất của nữ tử, so với việc này danh dự và trách nhiệm mới quan trọng.

 

Chẳng hạn như người nhà của nàng, chẳng hạn như.....

 

Văn Chiêu thấy bên cạnh Tam ca là Tiết Cẩm Phức, cô nương này như thiên nga trắng, vẫn là dáng vẻ kiêu căng tự mãn mắt cao hơn đầu, Tam ca bên cạnh cũng không nói chuyện với nàng, hai người đều im lặng.

 

Kiếp này, nàng muốn đích thân chọn Tam tẩu tốt nhất trên đời cho Tam ca, nhìn Tam ca thân mặc hỉ bào nghênh đón cô nương kia vào cửa lớn Khương gia, sau đó nàng và Tam ca cùng nhau thương yêu vị tẩu tử này.

 

Thôi, vẫn là Tam ca thương tẩu ấy, Văn Chiêu ở bên cười nhìn họ là tốt rồi...

 

Văn Chiêu nghĩ như thế xong, bên môi nhuộm ý cười nhu hòa như nước.

 

Văn Dập cùng thiên nga trắng này đứng cùng một nơi chỉ cảm thấy khó nhịn được sự lúng túng, mắt thỉnh thoảng hướng muội muội phía bên kia nhìn một cái mới có thể giảm bớt loại ngột ngạt không dễ chịu này. Mắt thấy Chiêu Chiêu cùng Lục Nhiên bên nhau hòa hợp, Văn Dập lại là có loại yên lòng quái dị không nói được thành lời.

 

Hắn biết Lục huynh làm người như thế nào, chắc chắn sẽ không bắt nạt Chiêu Chiêu, nhưng hắn tựa như cảm thấy Lục huynh cùng Chiêu Chiêu nhà hắn quá có duyên, không ít chuyện đều liên quan đến hắn....

 

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy Văn Chiêu khóe môi có ý cười nhu hòa, nắng ấm ngày xuân chiếu lên khuôn mặt trắng mịn của nàng, khiến nụ cười này càng trở nên ấm áp. Văn Dập có chút hiếu kỳ Chiêu Chiêu vì người nào mà cười, là Lục huynh sao?

 

Mặc kệ mọi người trăm loại tâm tư, hạng nhì trò chơi của Trưởng công chúa đã có chủ. Thấy Trưởng công chúa sai người mang cầm đến, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kinh ngạc.

 

Đàn này là Xuân lôi cầm, cùng với Cửu Tiêu hoàn bội vang danh thiên hạ, đều là Thục trung chế cầm thế gia Lôi thị làm ra, mọi người chỉ biết Cửu Tiêu hoàn bội ở trong cung, cũng không biết Xuân lôi cầm này lại ở trong tay Trưởng công chúa.

 

Cũng không biết Xuân lôi cầm này là ưu ái của Hoàng thượng với Trưởng công chúa hay là Phò mã tìm khắp thiên hạ mới có được.

 

Văn Chiêu kiếp trước vào lúc này đã thấy qua Xuân lôi cầm, trong lòng cũng không kinh ngạc.

 

Trưởng công chúa có vẻ như rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nàng là người yêu cầm, đương nhiên cũng hy vọng nhìn thấy mọi người đối với Xuân lôi cầm này ca ngợi tán thưởng, nàng từ từ mở miệng nói: "Như các ngươi nhìn thấy, trò chơi tiếp theo liền xin mời các thượng giai công tử cùng cô nương lúc nãy cùng vẽ tranh lên biểu diễn, mọi người cùng nhau bình phẩm."

 

Lần này những người sửa tranh không biểu hiện tốt trong lòng hối hận không ngớt, cơ hội có thể sờ vào Xuân lôi cầm quý giá biết bao, bọn họ đã để lỡ mất rồi.

 

Kiếp trước Văn Chiêu và Thái tử đã cùng nhau đàn, chẳng qua khi đó đàn ra cũng chỉ là hai người cùng đàn, không hiểu ngầm, lần này Văn Chiêu cũng không ôm chờ mong gì, Lục Nhiên có thể đánh đàn hay không cũng khó nói.

 

Dù sao sống qua một kiếp nàng chưa từng thấy Lục Nhiên đánh đàn.

 

Nói đến sống qua một kiếp, bởi vì nàng ở ngự tiền, thấy Lục Nhiên đều là thân mặc triều phục, dáng vẻ nghiêm nghị, chỉ có áo choàng trên người như tiên hạc chắp cánh, vô cùng sinh động.

 

Mà lần duy nhất nhìn thấy vẻ mặt khác kia....

 

Khi đó nàng ở ngự tiền được cất nhắc, khiến người ghen ghét, lúc bưng trà bị vấp ngã, ở ngự tiền thất nghi, bị Hoàng thượng phạt bưng trà nóng quỳ ngoài điện.

 

Ngày đó nóng bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Văn Chiêu cảm thấy toàn thân như lồng hấp, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều, Văn Chiêu lo lắng mặt nạ sẽ rơi xuống, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội báo thù...

 

Lúc này ở cửa, thời điểm Lục Nhiên đi ngang qua người nàng tiến vào điện nghị sự đã đưa cho nàng một chiếc khăn gấm.

 

Văn Chiêu khẽ nâng đầu yếu ớt nói tạ ơn, Lục Nhiên "Ừ" một tiếng, tầm mắt sau khi quét một vòng trên mặt nàng liền lộ ra nụ cười ngả ngớn, đưa tay nhấc cằm nàng, cái tay khác ám muội lướt qua trên mặt nàng trêu ghẹo.

 

Văn Chiêu bị Lục Nhiên khác với ngày thường này làm cho sửng sốt, để tùy hắn xoa xoa, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Lục Nhiên đã đứng thẳng, vững bước đi xa...

 

Nghe được thái giám cung nữ bên cạnh thấy màn này thấp giọng nói Lục tướng phong lưu, Văn Chiêu cúi đầu, nội tâm phức tạp, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được mặt nạ trên mặt lại lần nữa dính sát vào da mặt....

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top