Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)
  4. Chương 26: Quan sư khúc

Nhân Duyên Tiền Định (Dịch)

  • 330 lượt xem
  • 2259 chữ
  • 2021-09-13 09:03:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mà không nhắc đến lần đó Lục Nhiên có phát hiện mặt nạ của nàng rơi ra hay không, căn cứ vào hiểu biết của Văn Chiêu đối với hắn hiện nay, người này không phải loại người nghiêm chỉnh.

 

Trưởng công chúa cho mọi người thời gian bàn bạc, Tô Mục Uyển bên kia khó nén được kích động, nói nàng muốn đàn “Phượng Cầu Hoàng”, là bản đàn bằng bốn tay. Văn Chiêu hiểu ý nở nụ cười, chỉ sợ Tô Mục Uyển sẽ đàn thành khúc Hoàng cầu xin Phượng đi, chỉ là đàn bằng bốn tay liên tục... Là tên phương thức biểu diễn kỳ quái mà nàng đặt sao?

 

Dáng vẻ Nhị ca cũng hồ đồ theo nàng, cho là thật mà ở quý phủ Trưởng công chúa ngồi đối diện nhau đàn khúc này. Có điều Trưởng công chúa không cảm thấy chút nào là mất quy củ, trái lại trong mắt chứa sự tán thưởng, tính tình nàng trung nhân, nhìn một đôi tiểu nhi nữ lớn mật lại thâm tình như vậy trong lòng tự nhiên yêu thích.

 

Thính Lan bên dưới siết chặt lòng bàn tay, muốn nàng trước mặt mọi người thân mật cùng một nam tử đánh đàn, vậy thì bọn họ càng không thể, Thính Lan thấy hôm nay gió xuân thổi hơi lớn, thân thể nàng đứng không vững.

 

Cuối cùng hai người lựa chọn ngồi cùng một hướng, Thính Lan cảm thấy ngồi như vậy không thân mật. Vương Sùng tự nhiên là nghe nàng, chỉ là thấy trên mặt nàng miễn cưỡng, Vương Sùng cảm thấy tim như bị ai bóp lấy, sắc mặt vốn vui mừng cũng trở nên ảm đạm.

 

Thời điểm Văn Chiêu cùng Lục Nhiên đi lên, Thính Lan trong miệng từng trận cay đắng, nàng cảm thấy hai người kia cách xa nàng như vậy...

 

Văn Chiêu ngồi xuống, Lục Nhiên nở nụ cười rồi hất bào ngồi đối diện. Văn Chiêu đưa tay khoác lên dây đàn, liếc nhìn Lục Nhiên nói: "Ngươi nếu như không biết đàn, làm dáng một chút cũng thành, tùy ý thêm vài âm cũng sẽ không phá hoại cả khúc."

 

Lục Nhiên không tỏ rõ ý kiến, sau khi Văn Chiêu bắt đầu lại gảy trên dây đàn, dáng vẻ thành thục.

 

Văn Chiêu sững sờ, tay chậm nửa nhịp, đã thấy Lục Nhiên đối diện ngón tay thon dài không ngừng, mà càng ngày càng xâm chiếm vị trí của nàng, cả khúc đều bị hắn kéo đi.

 

Văn Chiêu không thể làm gì khác hơn là gảy dây đàn theo nhịp điệu của hắn, chờ đến khi nàng phản ứng lại khúc nhạc này là gì, khuôn mặt biến sắc, bởi vì tên Lục Nhiên này vậy mà lại đàn “Quan sư khúc”!

 

Hỉ nhạc của Tiên đế, cung đình lúc đó, đào kép và nhạc dân gian sôi nổi vì là thơ phối nhạc, “Quan sư khúc” này chính là một thủ khúc khá nổi danh, thường dùng để tỏ tình.

 

Văn Chiêu nhìn người trước mặt sống mũi thẳng tắp, đoan trang diễm lệ, che đi run rẩy dưới mi mắt, tâm loạn như ma.

 

Hắn là.... Biểu lộ cõi lòng với nàng sao? Làm sao có thể? Hắn sẽ thích nàng sao, không, hắn sẽ thích một người sao?

 

Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng Văn Chiêu lại có từng tia ngọt ấm khoan khoái, như là đem cả khuôn mặt vùi vào bông mềm mại, ấm áp.

 

Một khúc hoàn thành, ánh mắt mọi người càng ngày càng ám muội, Trưởng công chúa nhìn Lục Nhiên tán thưởng, nói: "Triều đình ta lại có một thần tử thành dũng đa tình như vậy."

 

Lời này không giả, Lục Nhiên cũng không phải công tử thanh quý, hắn là Hộ bộ Thị lang, đang là tân quý nóng bỏng tay trong triều.

 

Trưởng công chúa nhìn Văn Chiêu đang còn sững sờ, sắc mặt nhuộm hồng, có chút tiếc nuối, nếu đây là cô nương gia thế bình thường, nàng có thể làm mai cho hai người này. Chỉ là hôn sự của cô nương Quốc công phủ, sợ là Hoàng huynh sẽ có suy tính.

 

Nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, mang theo một tia bồi thường, cười nói: "Tính tình Lục Thị lang như thế, Hoàng huynh thế nào cũng yêu thích."

 

Đây là ý tứ tiến cử, phân lượng trong lời nói của Trưởng công chúa cũng không tính là khinh thường Tiết tướng, Lục Nhiên này còn có thể phát triển. Mọi người vây xem cũng có suy nghĩ như vậy.

 

Nghe Lục Nhiên ăn nói khiêm tốn, Văn Chiêu như bị một chậu nước lạnh dội tỉnh.

 

Tể tướng tương lai này làm gì cũng trong suy tính của hắn, làm sao lại to gan tỏ tình với nàng được?

 

Mà trước hắn đã an ủi nàng nói sau lưng hai người thế lực lẫn lộn, Trưởng công chúa sợ là sẽ không đụng vào nhân duyên của bọn họ, mà bây giờ lại ở trước mặt Trưởng công chúa tỏ tình, làm bộ cầu xin làm chủ.

 

Rõ ràng là Trưởng công chúa đã nhìn hắn bằng con mắt khác, làm cho quan đồ hắn càng thêm rộng mở.

 

Văn Chiêu cảm thấy trong lòng nguội lạnh thông suốt, trên mặt đã không còn hồng nữa. Nàng vì bảo vệ người thân, thay đổi vận mệnh mà trọng sinh, sao lại để chuyện nữ nhi tình trường này làm vướng chân chứ?

 

Văn Dập đứng bên cạnh nàng siết chặt hai tay, lần đầu tiên muốn xông lên đánh Lục Nhiên một trận. Mặc kệ là hắn tỏ tình thật hay giả, trong lòng Văn Dập cũng không thoải mái.

 

Thính Lan đứng cách Văn Dập không xa, sắc mặt chột dạ tái nhợt, thân thể lảo đảo, Vương Sùng đỡ nàng một cái, Thính Lan né tránh như bị bỏng, để lại Vương Sùng cảm giác mất mát, lúng túng đứng ở một bên.

 

Văn Chiêu nhìn Xuân lôi cầm hoa mỹ tinh xảo trước mắt này, âm thanh bốn phía đi xa, mãi đến khi Tam ca vỗ vỗ đầu nàng. Văn Chiêu ngẩng đầu lên nhẹ nhàng kêu Tam ca một tiếng, Tam ca cười kéo nàng đi, chỉ là sức mạnh trên tay hắn cũng nói lên rằng hắn đang không bình tĩnh.

 

Tay bị nắm có chút đau, Văn Chiêu giơ tay đánh Tam ca nhắc nhở hắn, Tam ca lúc này mới nhận ra, buông tay Văn Chiêu nói: "Tam ca cũng không biết Lục Nhiên này lại làm ra chuyện khác người...."

 

Được lắm, không gọi hắn là Lục huynh, xem ra Lục Nhiên đã đắc tội với Tam ca rồi.

 

Chỉ là còn có điểm khác người mà Tam ca không thấy....

 

Lục Nhiên bên kia đang tiếp chuyện cùng Trưởng công chúa, vừa quay đầu lại chỉ thấy người vốn dĩ đứng bên cạnh hắn đã bị Tam ca nàng lôi đi. Hắn chăm chú nhìn Văn Dập đang nắm tay Văn Chiêu, mắt híp lại.

 

Đến ngọ thiện, Trưởng công chúa cũng không ngồi khác bàn, cùng nam nữ trẻ tuổi tự do mà dùng bữa. Đồ ăn mang lên cũng vô cùng dụng tâm, rất nhiều bánh ngọt làm từ hoa tươi, món mặn đều rót mật hoa lộ, mười phần mang theo không khí mùa xuân.

 

Văn Chiêu vân vê một khối bánh hoa đào, ăn xong còn dính vụn ở khóe miệng, nàng học lễ nghi cung đình lâu như vậy, mặc kệ miệng có dính gì hay không đều sẽ có thói quen lấy khăn tay lau miệng. Nhưng có một cánh tay đã nhanh hơn nàng, Văn Chiêu nhìn Tam ca ánh mắt nhu hòa, chăm chú giúp nàng lau đi vụn bánh, nàng nhìn hắn mỉm cười, tiếp tục ăn.

 

Trang Vân bên cạnh nhỏ giọng bên tai nàng, nói: "Chiêu biểu muội, quan hệ của muội và biểu ca thật tốt."

 

Văn Chiêu nở nụ cười, trả lời: "Đó là đương nhiên, thân ca ca của muội mà."

 

Văn Dập ngồi bên cạnh nghe hai tiểu cô nương líu ra líu ríu kề tai nói nhỏ, đưa tay gắp cho Văn Chiêu một đũa để lấp kín miệng nàng lại.

 

Văn Chiêu hướng về phía Trang Vân lè lưỡi, quay đầu chuyên tâm ăn uống.

 

Mà Trang Vân tự biết nàng có bao nhiêu ước ao được như Văn Chiêu, nếu như không được gả cho người kia thì làm muội muội cũng vô cùng tốt. Trang Vân nhìn tay Văn Dập vừa mới gắp rau cho Văn Chiêu, thon dài trắng nõn như vậy, cử chỉ lại ôn nhu....

 

Ôi, hình như ca ca của nàng chưa từng gắp rau cho nàng.

 

Thời điểm dùng xong bữa, Trang Vân gần như là tham lam nhìn bóng lưng Văn Dập rời đi. Hôn sự của nàng sắp tới, sau hôm nay nàng phải thu lại tâm tư, an tâm làm thê tử của người khác rồi.

 

Theo lý mà nói không nên yêu thích hắn mới đúng, bởi vì biểu ca đối xử với nàng cũng không giống, vẻn vẹn chỉ là biểu muội thôi. Thế nhưng nàng không biết vì sao lại nghĩ sẽ gả cho hắn, mà mỗi lần nhìn thấy hắn đối với Văn Chiêu như vậy, nàng lại càng muốn.

 

Nếu như nàng gả cho hắn, biểu ca có đối tốt với nàng như vậy không....

 

Trang Vân cảm giác được có người nhìn nàng, vội vã thu lại tầm mắt, đã thấy người này không phải ai khác mà là vị hôn phu của nàng.

 

Dịch Trạch.

 

Trang Vân vội vàng nhìn nơi khác, không dám nhìn hắn, nhưng trong lòng lại xấu hổ. Nàng phải lập gia đình, còn để tâm người khác, mà khi mình gả đi lại bị người kia nhìn thấy...

 

Trước mắt Trang Vân tối lại, cảm thấy có chút không thở nổi, đúng lúc này, có một bàn tay lớn đỡ lấy nàng, người kia lại dùng một bàn tay khác che trên mắt nàng.

 

Dịch Trạch cũng không hi vọng thê tử của mình tâm tâm niệm niệm người khác, trước đây hắn lựa chọn cùng nàng định ra hôn sự, làm sao cũng là vừa ý nàng. Nhưng hắn đồng ý chờ đợi.

 

Trang Vân bị che mắt, lại nghe được người kia ở bên tai nàng nói: "Ta sẽ làm nàng thích ta."

 

Trong lúc hoảng hốt, Trang Vân lại nghĩ đến đánh giá của người ngoài với hắn, nói hắn thận trọng nội liễm, làm việc cũng rất kiên trì, nên mới được Tiết tướng coi trọng, chọn làm Tể tướng phụ quan.

 

Lời này nguyên lai không phải giả, người trước mắt có một loại dịu dàng nhẫn nại, lại bao dung thận trọng.

 

Nếu như nàng thật sự chậm chạp không thích hắn, Dịch Trạch có thể hay không như tên của hắn, hối hận lựa chọn lúc trước của mình.

 

Trang Vân gật đầu, lông mi dài quét qua lòng bàn tay hắn, Dịch Trạch cảm thấy có chút ngứa, rút tay lại, cúi người nhìn chăm chú Trang Vân nói: "An tâm chờ gả đi, những cái khác đừng quan tâm."

 

Hắn nói chầm chậm lại chăm chú, Trang Vân cảm thấy như mình thật sự bình tĩnh chút. Cứ bình tĩnh như vậy, Trang Vân nghênh đón ngày hỉ của nàng.

 

Dịch Trạch này chính là nhân sĩ Quan Trung, vốn cũng là đệ tử Quan Trung trăm năm vọng tộc, nhưng không thể phân tranh trong tộc, con cháu đấu đá, một mình chạy đến Kinh thành, cuối cùng hắn đã bắt đầu một hồi sự nghiệp. Hiện nay coi như thú thê, cũng không mời người trong tộc.

 

Giờ lành đã đến, Dịch Trạch cưỡi đại mã buộc lụa đỏ, gương mặt vốn dĩ không đẹp khi mặc hỉ bào lại hiện ra vài phần tuấn tú.

 

Mà Văn Chiêu đang ở khuê phòng của Trang Vân, Trang Vân đã mặc hỉ phục, cũng đã trang điểm, da trắng tóc đen, môi hồng răng trắng, dáng vẻ xinh đẹp.

 

Người canh chừng tân lang bên ngoài đang hối thúc, Trang Vân ôm Văn Chiêu, viền mắt hồng hồng. Văn Chiêu vỗ nhẹ lưng của nàng, nói: "Đừng khóc làm nhoè lớp trang điểm, sẽ xấu."

 

Trang Vân lúc này mới buông Văn Chiêu ra, quay đầu lại nhào vào lồng ngực của mẫu thân.

 

Vương thị là một phu nhân tính tình mềm yếu dịu dàng, việc hôn sự của Trang Vân hoàn toàn không lên tiếng, để tùy phụ thân nàng một tay xử lý. Vương thị một bên căm hận mình nhu nhược vô năng, không thể để con gái gả cho người trong lòng, một bên lại vui mừng nữ tế tính tình tốt, giữ mình trong sạch lại hiểu chuyện, sẽ không bạc đãi A Vân.

 

Trang Vân lúc ra cửa đã nén khóc, nằm nhoài trên lưng Trang Khởi.

 

Hiếm thấy Trang Khởi có chút thương cảm, nghiêng đầu căn dặn Trang Vân, nói: "Tới Dịch phủ phải sống thật tốt."

 

Trang Vân phảng phất tiếng "Ừ", ôm chặt cổ Trang Khởi, Trang Khởi tiếp tục đi, cho đến khi đưa Trang Vân lên kiệu hoa.

 

Sau đó Văn Chiêu cùng với thân thích Trang gia theo đội ngũ rước dâu tới Dịch phủ uống rượu.

 

Lục Nhiên là bằng hữu của Dịch Trạch cũng có mặt, đã sớm đứng trước cửa Dịch phủ chờ Dịch Trạch đón tân nương. Lúc này nhìn thấy Văn Chiêu theo đội ngũ đi tới liền cười với nàng, đã thấy cô nương ngày thường ít nhất sẽ lễ phép cười đáp lễ hôm nay lại lạnh nhạt liếc hắn một chút rồi cùng Tam ca bên cạnh nói chuyện.

 

Văn Dập dường như nhìn hắn nhắc nhở, hơi nghiêng người ngăn trở tầm mắt hắn nhìn về phía Văn Chiêu.

 

Lục Nhiên nhíu mày, bọn họ đây là thế nào? Hắn đắc tội với bọn họ rồi sao?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top