"Tam ca!" Văn Chiêu đột nhiên ngồi dậy, đã thấy mình đang ở trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ treo cao, nàng lại một thân đầy mồ hôi.
Phù Diêu Phù Cừ ở gian ngoài, nghe được tiếng la của Văn Chiêu, vội vàng đi vào hỏi: "Tiểu thư gặp ác mộng sao?" Hai người một bên thắp đèn rót nước, một bên lau mồ hôi cho nàng, Văn Chiêu lẳng lặng nhìn động tác của các nàng, chậm rãi nói: "Phù Diêu, Phù Cừ, đa tạ các ngươi."
Hai người trước hết sửng sốt, nơi nào có chuyện chủ tử tạ ơn hạ nhân? Hai người liên tục xua tay nói không cần, đây là điều các nàng phải làm.
Phù Cừ liếc mắt nhìn chằm chằm Văn Chiêu, lúc trước nàng phát hiện tiểu thư nhà mình thay đổi, tiểu thư vốn dĩ vì thân mẫu mất sớm, kế mẫu vào cửa mà oán trách trời đất, cố chấp dễ tức giận, sau đó lại đột nhiên như thay đổi thành người khác, mặc dù vẫn còn tính cách của tiểu hài tử, nhưng có lúc tình cờ nhìn thấy tiểu thư, cảm giác như cả người tiểu thư có một tầng ánh sáng nhu hòa, không nói ra hết được có bao nhiêu dịu dàng cùng bao dung, đối với người nhà càng thêm săn sóc.
Căn cứ chính xác nhất chính là tiểu thư cùng phu nhân và Ngũ tiểu thư quan hệ thân mật khắng khít, điều này là điều trước giờ chưa từng nghĩ đến. Mà trước đây không lâu còn vì cứu Ngũ cô nương mà rơi xuống nước, bất quá đối xử với thân muội cũng chỉ như thế thôi.
Nhận ra được điều này, Phù Cừ cũng không hiểu tại sao lại phát sinh biến hóa như vậy. Chỉ là bí mật của chủ tử không phải nha hoàn các nàng có thể thăm dò, cũng chỉ có thể giả bộ như không nhìn ra...
Sau khi hai người lui ra, Văn Chiêu ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng đều là giấc mộng kia.
Ngủ không được, nàng liền đứng dậy khoác áo, khe khẽ đẩy cửa phòng, để tránh đánh thức nha hoàn của mình.
Thấy bên trong đình viện như tắm ánh trăng, Văn Chiêu trong lòng cũng coi như có chút bình tĩnh, liếc nhìn chóp mái nhà hòa vào bóng đêm, Văn Chiêu mượn lực từ thân cây đối diện, vài bước liền leo lên nóc nhà.
Gối lên cánh tay nằm xuống, chóp mũi tựa như còn ngửi được mùi hơi nước, Văn Chiêu nhắm mắt lại, ánh trăng xuyên thấu qua hàng mi mỏng manh, lọt vào mắt nàng một vầng sáng màu trắng sữa.
"Nàng yêu mến Tam ca của mình?" Đột nhiên âm thanh của nam tử vang lên, Văn Chiêu mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía người đang đến.
"Lục đại nhân sao lại ở đây?" Văn Chiêu một lần nữa quay mặt đi, không muốn để ý đến dáng vẻ của hắn: "Làm chuyện kiểu lén lén lút lút thế này có thể tổn hại đến tiếng thanh quan của Lục đại nhân."
Lục Nhiên ngồi xuống, nhìn vầng trăng sáng trên đầu, nói: "Muốn tới nhìn nàng một chút."
Văn Chiêu đột nhiên ngồi dậy, dựng thẳng lông mày trừng hắn: "Lục đại nhân xin thận trọng lời nói!"
Lục Nhiên lặng yên nháy mắt, nhìn Văn Chiêu không nói gì.
Bên trong con ngươi đen thẳm tràn đầy hình bóng của nàng, Văn Chiêu trong lòng hoảng hốt, lại vì điều này mà càng thêm tức giận, quay mặt đi không nhìn hắn, nói: "Lục đại nhân lấy quyền thế làm trọng như vậy không cần phải giả mù sa mưa làm ra dáng vẻ hết lòng cảm mến đâu."
Lục Nhiên vẻ mặt buồn bã, ngữ khí cũng thấp xuống, nói: "Trong lòng nàng nghĩ ta như thế sao?"
Văn Chiêu cắn răng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hai người trở nên trầm mặc. Ánh trăng trên đầu ngày càng sáng rõ.
Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, tiếng cười kia thấp đến mức như phát ra từ đáy lòng, hắn nói: "Thôi. Có tâm phòng bị cũng coi như là một ưu điểm rồi. Chỉ là...."
Lục Nhiên ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm Văn Chiêu nói: "Bộ pháp này của nàng là học được từ đâu?"
Văn Chiêu nghe vậy rùng mình, vừa rồi bị hắn nhìn ra rồi sao? Kiếp trước không dễ dàng nói ra thân phận của ân nhân, nói chi kiếp này nàng cùng ân nhân căn bản không gặp nhau! Mà Lục Nhiên này cùng Nguyệt Chiếu các nhất định có vô số liên hệ, nếu như hắn cùng với ân nhân quen biết, Văn Chiêu càng không có cách nào tự bào chữa rồi.
"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Ngược lại là Lục đại nhân, nếu còn không rời khỏi nơi này, ta liền để cho mọi người chứng kiến Lục đại nhân đêm khuya xông vào Quốc công phủ." Văn Chiêu tránh né câu hỏi của hắn, uy hiếp ngược lại hắn, ánh mắt lạnh lùng, đúng là có mấy phần khí thế.
Lục Nhiên cong bờ môi, đem cô nương bên cạnh kéo vào trong lòng ngực, cười nói: "Để trên dưới quý phủ cùng chứng kiến Nhị cô nương và nam tử tựa sát vào nhau ngắm trăng sao?"
Cảnh vật trước mắt Văn Chiêu xoay vòng một cái, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, người đã nằm trong lồng ngực ấm áp của người kia, chóp mũi nàng đều là hơi thở quen thuộc. Văn Chiêu vừa sợ vừa giận, giãy giụa muốn rời khỏi lòng hắn.
Nhưng sức lực nam nữ khác nhau, Lục Nhiên chỉ giữ hai tay, nàng liền không thể cử động được.
Văn Chiêu thở hổn hển, thấp giọng trách mắng: "Buông ta ra!"
Nàng làm sao lại quên, kẻ này chính là cực kỳ vô lại, coi thanh danh nữ tử của nàng không là gì.
"Ngay cả thật sự để người trong quý phủ nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ không nói ra bên ngoài, chuyện này với bọn họ mà nói không có chỗ tốt."
Lục Nhiên cười càng xán lạn, nói: "Nhị cô nương không phải là người ngây thơ như vậy chứ? Coi như hạ nhân im miệng không nói, vậy phu nhân Tam phòng của quý phủ đâu?"
Văn Chiêu nghẹn lời, người này sao lại biết tất cả mọi chuyện!
Hắn nói lời này thật không giả, lấy tính tình Tam thẩm, chỉ sợ sẽ không buông tha cơ hội có thể làm hỏng danh dự của nàng ở bên ngoài, coi như không làm việc hại người hại mình như vậy, nàng cũng chắc chắn bà ta sẽ treo bên mép, làm cho nàng và Nhị phòng không nhấc đầu lên nổi.
Lần này Văn Chiêu không còn muốn gọi người đến, chỉ trừng mắt nhìn người mặt dạt dào ý cười kia, như muốn nhìn chăm chăm cho đến khi khuôn mặt hắn lủng một lỗ.
Ánh mắt hung ác như vậy đối với Lục Nhiên mà nói không có chút lực sát thương nào, trái lại còn đáng yêu sinh động vô cùng, chỉ như con thú nhỏ nhe răng nhếch miệng, đối với người ôm lấy nó lộ ra móng vuốt nhỏ.
Đôi mắt nàng như chứa đựng hoa đào trong nước, dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh, rung động khiếp người, Lục Nhiên không nhịn được che mắt nàng, nói: "Đừng nhìn ta như thế."
Nàng không chỉ có ánh mắt câu người, thân thể cũng mềm mại ấm áp, dường như muốn tan ra trong vòng tay hắn. Môi nàng đã không còn lớp son, hai cánh môi phấn nộn ướt át...
Trước mắt Văn Chiêu một vùng tăm tối, bên tai cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, đáy lòng sinh ra chút bất an, nỗ lực muốn tránh khỏi tay hắn, hình như có một giọt sương ngưng tụ trên bờ môi nàng.
Văn Chiêu cảm thấy có chút ngứa, lè lưỡi muốn liếm môi, nhưng lại đụng phải một nơi ấm áp.
Đây là...
Lục Nhiên hắn............
Lục Nhiên trái tim vui sướng như được ngâm trong nước, ngột ngạt trong lòng nhiều ngày qua không thể xua đi vào lúc này đột nhiên tiêu tan, nửa đêm dưới ánh trăng, hắn cảm giác như ánh mắt trời đang chiếu. Nàng như một con thú nhỏ nhu nhược lạc đường, cẩn thận từng li từng tí dò đầu lưỡi bên bờ sông uống nước, nước sông quá lạnh lẽo, nó cả kinh rụt trở lại. Nó ngây thơ không rành thế sự, lại khiến thợ săn trong lòng mềm nhũn.
Tư thế như vậy chung quy có chút khó chịu, Lục Nhiên không nghĩ tới lần đầu mình hôn một cô nương lại trong tình cảnh như vậy. Đổi tay che mắt nàng lại phát hiện lòng bàn tay ướt nóng.
Nàng khóc?
Lục Nhiên vội vàng dời tay, thấy Văn Chiêu hai mắt hơi nước mịt mờ, khóe mắt còn có nước mắt chưa rơi, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Lục Nhiên đưa tay lau nước mắt của nàng, nước mắt lại rơi, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, đừng khóc nữa..."
Văn Chiêu nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới hắn, nước mắt vẫn rơi xuống, người này bắt nạt nàng đến nghiện, mà càng ngày càng quá đáng, lần này lại cướp đi nụ hôn đầu của nàng!
Lục Nhiên không biết oan ức của Văn Chiêu, chỉ thấy nàng bị hành động của mình dọa sợ, thấp giọng dụ dỗ nói: "Là ta không đúng, nàng kêu ta làm sao cũng được, trước tiên đừng khóc..."
Văn Chiêu giọng ồm ồm, ra lệnh cho hắn: "Vậy ngươi buông ta ra!"
Lục Nhiên nghe vậy không thể làm gì khác hơn là buông nàng ra, thấy nàng quả thật không khóc nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Khiến tiểu cô nương khóc, hắn vẫn còn cảm thấy rất tội lỗi.
Văn Chiêu thấy hắn buông tay lập tức dời đi thật xa, âm thanh vẫn mang theo giọng mũi nói: "Ngươi người này tại sao lại làm người ta ghét như vậy!" Mùi vị mềm mại mang theo ngây thơ, bản thân nàng lại không phát hiện ra.
Lại nhiều lần trêu chọc nàng, tất cả đều không thể nói với người khác, đêm khuya xông vào khuê phòng càng ngày càng thành thục, sao lại có người vô liêm sỉ như thế?! Văn Chiêu càng nghĩ càng uất ức, chỉ hận người này nhìn chằm chằm ai cũng không phải là nàng, nàng lập chí muốn bảo vệ người nhà, không phải cùng hắn dây dưa không rõ.
"Ta hỏi ngươi! Ngươi rốt cuộc là đùa giỡn khinh bạc ta, hay là... yêu, yêu thích ta?" Văn Chiêu lớn mật hỏi trực tiếp, ánh mắt liếc tới liếc lui khắp nơi. Nàng vẫn là lần đầu hỏi nam tử vấn đề như vậy.
Đợi nửa ngày không có câu trả lời, Văn Chiêu trong đầu càng ngày càng lạnh, lửa giận cũng càng ngày càng cao. Hắn quả nhiên là đùa giỡn nàng, nhưng nàng đã mười ba rồi, sao có thể để cho hắn đùa giỡn như vậy chứ?
Giống như ngày hôm nay vậy, cùng một nam tử ôm hôn, làm sao có thể gả cho người khác đây? Nhưng nàng muốn gả cho Lục Nhiên sao? Sợ là Lục Nhiên cũng không nghĩ tới điều này.
Không nhịn được đưa mắt nhìn Lục Nhiên, đã thấy hắn cười đến mặt mày nhu hòa, đứng dậy đi về phía nàng.
Ở trên nóc nhà nhưng hắn như giẫm trên đất bằng, từng bước từng bước đi tới, gió đêm thổi bay tóc dài của hắn, ánh trăng hòa tan trên y phục dạ hành.
Đến gần mới nhìn rõ trong mắt hắn chứa đầy ánh trăng sáng ngời, thu vào ngân hà mênh mông, một thân hắc y cũng không che được ánh sáng mỹ ngọc lộng lẫy.
Lục Nhiên nâng gò má Văn Chiêu, nhìn nàng chăm chú nói: "Nàng không nhìn ta, ta làm sao nói được?"
"Ta thích nàng." Câu nói này khàn khàn ôn nhu, bị gió đêm thổi tan trong không trung.
Trong phút chốc, Văn Chiêu trong lòng "Tùng tùng tùng", làm nàng buồn bực mất tập trung, khó có thể nhìn thẳng hắn, mắt liền nhìn về phía Thùy Hoa môn xa xa, tự nhiên cũng bỏ lỡ gò má của Lục Nhiên cũng hồng hồng giống nàng như đúc.
Lục Nhiên khẽ véo nhẹ gò má nàng, như là bất mãn nàng lúc này không nhìn hắn.
Văn Chiêu lại dời tầm mắt, thấy trong mắt Lục Nhiên như có vòng xoáy, như muốn hút nàng vào trong.
Có thật không? Hắn là thật lòng sao?
Nàng có thể tin tưởng hắn không?
Tầm mắt nóng rực của Lục Nhiên từ đôi mắt nàng dời xuống, dừng lại ở môi nàng, hắn buông lông mi xuống, che đi nhu tình trong mắt.
Mắt thấy hắn càng ngày càng đến gần, Văn Chiêu bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ chua xót dâng lên trong tim, đột nhiên tỉnh lại, đẩy hắn ra, bình tĩnh nói: "Ta không hiểu Lục đại nhân yêu thích ta cái gì, nếu là vừa ý vẻ bề ngoài.... Xin mời tự động rời đi."
Lục Nhiên dừng lại, ngồi thẳng lên, nhìn nàng không nói gì.
Hắn thích nàng cái gì? Hắn chỉ biết mình khắp toàn thân từ trên xuống dưới, tất cả chỉ đối với nàng mới có phản ứng.
"Nếu ta bị hủy dung, ngươi còn có thể yêu thích ta sao?" Văn Chiêu biết mình không hay hiềm nghi vớ vẩn, nhưng đối với chuyện này nàng thật sự quá để ý, mỗi khi có công tử trẻ tuổi nhìn nàng với ánh mắt khác, nàng đều sẽ không nhịn được nhớ tới kiếp trước sau khi nàng bị hủy dung không có người hỏi thăm tới.
Lục Nhiên cảm thấy ý nghĩ của Văn Chiêu thật lạ lùng, hắn thích nàng, đương nhiên là bao gồm cả vẻ bề ngoài của nàng, nếu gương mặt đó không phải của nàng, vậy nàng vẫn là nàng sao?
Hắn thật sự chưa bao giờ đưa bản thân nàng và bề ngoài của nàng tách ra cân nhắc, cho nên câu hỏi của nàng hắn nhất thời không trả lời được.
Văn Chiêu liếc mắt nhìn Lục Nhiên trầm mặc không nói, lạnh nhạt nói: "Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền nhảy xuống quay vào nhà, để lại một mình Lục Nhiên đứng trong bóng đêm dày đặc một lúc lâu mới về.
Văn Chiêu quay về nằm trên giường, nhìn đỉnh màn, trong đầu vẫn là chuyện vừa rồi. Văn Chiêu giơ tay chùi miệng, đem mặt vùi trong chăn.
Lục Nhiên kiếp trước tuổi như vậy cũng chưa kết hôn, có thể thấy được chuyện tình cảm đối với hắn mà nói có cũng được không có cũng được. Nói không chừng chẳng bao lâu sau liền quên nàng rồi.
Vậy nàng bây giờ phiền lòng ý loạn chẳng phải là tưởng bở sao?
Thôi, trước tiên bảo vệ tốt người nhà của nàng đã, những việc vặt khác đều để sang một bên!
Văn Chiêu để cái chăn qua một bên, cuối xuân ấm áp đi vào giấc ngủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận