Ngày hôm sau Phù Diêu trang điểm cho Văn Chiêu, nhìn dáng vẻ tiểu thư phờ phạc trong gương, Phù Diêu ngạc nhiên nói: "Tiểu thư tối hôm qua ngủ không ngon sao? Dưới mắt hơi thâm quầng."
Văn Chiêu miễn cưỡng gật đầu: "Sau khi gặp ác mộng có chút khó ngủ."
Phù Cừ đem y phục và đồ dùng gấp lại, nói: "Là chúng nô tỳ không phải, không đốt hương an thần cho tiểu thư." Biết tiểu thư sau khi gặp ác mộng khó có thể ngủ, nha hoàn các nàng vậy mà ra gian ngoài ngủ say sưa, Phù Cừ trong lòng có chút xấu hổ.
Văn Chiêu không chút để ý khoát tay: "Không sao, ta cũng không thích mùi hương an thần."
Phù Diêu nói tiếp: "Có điều hôm nay lão phu nhân thưởng cho hạ nhân một ít hương liệu Giang Nam, có người nói mùi rất dễ ngửi."
Nói tới việc này, Văn Chiêu liền nhớ lại, mấy ngày nữa biểu cô mẫu của nàng và Nhu biểu tỷ sẽ tới, những hương liệu tơ lụa này chính là họ sớm đưa lễ vật, mà hai người họ bây giờ chắc cũng đã ở trên thuyền rồi.
Biểu cô mẫu gả cho một châu quan ở Giang Nam, cũng lần lượt có một nữ một nam, sau này châu quan vì bị thủy phỉ làm hại, biểu cô mẫu thủ tiết mấy năm. Bây giờ đến Kinh thành là để tìm một mối hôn sự tốt cho Nhu biểu tỷ.
Tính ra Nhu biểu tỷ cũng đã cập kê, nên lo lắng việc hôn sự rồi.
Hai ngày sau, biểu cô mẫu cùng Nhu biểu tỷ đã đến. Biểu cô mẫu Trần thị cực kỳ giống tổ mẫu lúc trẻ, đều là da trắng tóc đen, dáng vẻ như hoa sen thanh tươi xinh đẹp, lúc này bà mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, áo khoác lụa mỏng như tuyết trắng, làm cho bà là phu nhân ngoài ba mươi nhưng như một thiếu nữ tuổi xuân.
Biểu tỷ bên cạnh có chút nhu nhược sợ người lạ, nhưng dáng vẻ cũng đẹp, một khuôn mặt nhỏ nhắn, người bên ngoài nhìn nàng, nàng liền mắc cỡ, khuôn mặt hồng lên.
Văn Chiêu kiếp trước cùng Văn Đàm quan hệ không tốt, nhưng với Nhu biểu tỷ lại ngược lại. Khi đó nàng gương mặt lạnh lùng, cũng chỉ có Nhu biểu tỷ nhỏ nhẹ ôn nhu nói chuyện cùng nàng, an ủi nàng, hai người bọn họ một không còn cha, một không còn mẹ, nói đến không còn cha lại đáng thương hơn một chút, vì vậy tháng ngày trôi qua của Văn Chiêu vui vẻ hơn một chút...
Tổ mẫu cũng vô cùng yêu thích chất nữ này, mấy người vẫn chưa đi đến Thọ Diên đường, đã thấy tổ mẫu chờ ở cửa phòng, trên mặt mang nụ cười vui mừng.
Nhìn thấy người đến, nụ cười trên mặt tổ mẫu càng rạng rỡ, kéo tay biểu cô mẫu rồi nhìn từ trên xuống dưới, nói: "A Vi vẫn đẹp như vậy."
Biểu cô mẫu dựa vào vai tổ mẫu, giống như tiểu nữ nhi sẵng giọng: "Còn không phải vì giống như di mẫu!" Một câu này đã khiến tổ mẫu cười ha ha không ngừng.
Ở cửa phòng nói chuyện không thích hợp, hai người hàn huyên vài câu liền đi vào.
Kỷ Hướng Nhu đối với Văn Chiêu biểu lộ hơi kinh ngạc, nhưng lại cực kỳ vui vẻ. Lúc trước những bạn bè của nàng đều nói nữ tử trong Kinh cao ngạo như khổng tước, nàng vì thế còn có chút lo lắng buồn phiền, bây giờ xem ra biểu muội không giống như lời các nàng nói.
Văn Chiêu nhớ tới tình nghĩa kiếp trước, có chút thân mật hỏi nàng phong cảnh đồ ăn loại hình Giang Nam, khiến nàng nói chuyện nhiều hơn. Như vậy nàng sẽ không câu nệ ngượng ngùng nữa.
Kỷ Hướng Nhu tâm ý cảm động, liền đem chuyện lý thú ở đó kể lại, giọng nói nhu hòa êm tai, mấy cô nương nghe được có chút mê mẩn. Hóa ra Giang Nam tốt như vậy, khi nào các nàng mới có thể đi nhìn một cái đây.
Bên này đang hàn huyên, tổ mẫu đã vẫy tay, nói: "A Nhu đã lớn như vậy, lại đây để di tổ mẫu nhìn một cái."
Kỷ Hướng Nhu cười với Văn Chiêu rồi mới đi về phía tổ mẫu. Tổ mẫu vuốt đầu nàng, cười đến từ ái: "Lớn lên rất tốt, A Nhu cũng đã là đại cô nương, so với di tổ mẫu hồi đó còn dễ nhìn hơn."
Kỷ Hướng Nhu mắc cỡ không biết nói gì, biểu cô mẫu sẵng giọng: "Di mẫu lại trêu ghẹo, phong thái người năm đó có ai hơn được?"
Tổ mẫu nghe xong cười híp mắt, lại hỏi: "Hôn sự đã định rồi sao?"
Kỷ Hướng Nhu khuôn mặt càng ngày càng hồng, biểu cô mẫu nói: "Vẫn còn chưa, mong di mẫu giúp nhìn một chút."
Tổ mẫu luôn miệng nói được: "Hôn sự của A Nhu cứ giao cho di tổ mẫu, A Nhu con nói có được không?"
Ý tứ mẫu thân chính là mượn dòng dõi Vinh Quốc công phủ giúp nàng tìm một mối hôn sự tốt, Kỷ Hướng Nhu tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ ôn nhu nói: "A Nhu đều nghe tổ mẫu."
Kiếp trước Nhu biểu tỷ chính là gả cho trưởng tử Nhị phòng Trang gia, cũng xem như là một hôn sự tốt.
Hai người biểu cô mẫu cùng Nhu biểu tỷ được tổ mẫu thu xếp ở bên cạnh Thọ Diên đường, biểu cô mẫu được dẫn đi xem bài trí có hài lòng hay không, Kỷ Hướng Nhu thì lại được Văn Chiêu dẫn đi dạo ở trong sân.
"Nhu biểu tỷ, đây chính là nơi muội ở, lúc không có chuyện gì tỷ có thể tới đây tìm muội chơi."
"Đi qua phía tây Thùy Hoa môn chính là Lưu Hương viện của Tam thúc Tam thẩm, chỉ là Nhu biểu tỷ hôm nay đã mệt mỏi, sáng mai Văn Chiêu lại dẫn tỷ đi xem."
Văn Chiêu đang giới thiệu cho nàng, Tam ca hạ triều trở về, thấy Kỷ Hướng Nhu mỉm cười nói: "Kỷ biểu muội."
Kỷ Hướng Nhu nhỏ giọng đáp lại một tiếng rồi không nói nữa, Văn Chiêu thấy nàng sợ người lạ như vậy, cười kéo nàng qua, nói: "Nhu biểu tỷ không cần câu nệ, làm sao mà dễ chịu là được rồi,"
Văn Chiêu kéo Kỷ Hướng Nhu đến phòng của nàng, đem sách lúc trước Trang Vân giới thiệu cho nàng đưa cho biểu tỷ xem. Kỷ Hướng Nhu không hiểu mở ra, thấy bên trong lại là thoại bản, không nhịn được bật cười, cuối cùng cũng có vẻ ung dung tự tại chút.
Kỷ Hướng Nhu lật sách ra một chút, sau đó để cuốn “Tam Quốc Chí” xuống, nhìn Văn Chiêu nói: "Văn Chiêu đối với ta tốt như vậy, ta rất vui vẻ."
Văn Chiêu nhìn nàng nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Muội chỉ mong Nhu biểu tỷ ở nơi này có thể tự tại thoải mái một chút."
Nếu không phải kiếp trước Nhu biểu tỷ này đối với Văn Chiêu ôn nhu dễ thân như vậy, đại khái Văn Chiêu cũng chỉ xem nàng như một biểu tỷ bà con xa mà thôi.
Kỷ Hướng Nhu trở về nơi ở, Trần thị liền kéo nàng hỏi hôm nay cùng với cô nương quý phủ thế nào, Kỷ Hướng Nhu hé miệng cười nói: "Những cô nương khác tiếp xúc không nhiều, ngược lại Văn Chiêu Nhị phòng, đối với A Nhu rất tốt."
Trần thị cũng lộ ra nụ cười, lại có dáng vẻ hoài niệm, lẩm bẩm nói: "Nữ nhi của Văn Viễn biểu ca, đương nhiên sẽ như hắn."
Kỷ Hướng Nhu biết mẫu thân cùng mấy biểu thúc đều cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên thâm hậu chút, cũng không hỏi nhiều, Trần thị cũng chỉ thoáng ngẩn ra rồi hồi thần lại, nói: "Chúng ta lần này đến vào dịp tết Đoan Ngọ, đến lúc đó có thể lưu ý một chút."
Lại nhắc đến hôn sự của nàng, Kỷ Hướng Nhu sắc mặt hồng lên, chỉ trầm giọng "Vâng" một tiếng.
Tết Đoan Ngọ sẽ có đua thuyền rồng ở sông Loan Hà, có Thánh thượng đích thân đến, huân quý thế gia đương nhiên là không thể thiếu, thời điểm các công tử gia đều ở bên bờ sông Loan Hà là lúc tốt nhất để nhìn một chút.
Thực tế vị trí ở bờ sông Loan Hà dành cho những người có địa vị, dòng dõi cao cách Hoàng thượng gần hơn, tầm nhìn cũng tốt chút. Lấy địa vị của Vinh Quốc công phủ trong triều, Khương gia tự nhiên có thể được xếp một chỗ tốt. Chẳng qua lần này, Tư Mã gia trước giờ cùng Khương gia lực lượng ngang nhau khó phân cao thấp, vị trí lần này có thể hơn một chút.
Có một Thái tử phi, Lễ bộ cũng sẽ giẫm thấp bưng cao.
Văn Chiêu ngồi trước màn của Khương gia, mắt nhìn sóng nước lấp loáng trên sông Loan Hà, có vài thuyền rồng đỗ phía xa. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, người chèo thuyền còn không biết chuẩn bị ở nơi nào, nhưng phía trước màn đã đặc biệt náo nhiệt.
Những phu nhân quý nữ kia, bất luận trong ngày thường quan hệ cùng Tư Mã Dục thế nào, lúc này cũng một dáng vẻ thân thiết. May nhờ công phu trên mặt của Tư Mã Dục rất tốt, bị người vây quanh như vậy còn có thể cười đến ôn hòa tao nhã.
Văn Chiêu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Tình cảnh này cùng kiếp trước có bao nhiêu tương tự, khi đó nàng ở vị trí Tư Mã Dục, Khương gia được phân đến vị trí tốt một chút, nàng cũng bị một đám nữ quyến nhiệt tình vây quanh nói chuyện, thế nhưng nàng không bằng Tư Mã Dục có kiên trì như vậy, không lâu liền lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, những người kia cũng tự giác rời đi.
Yến thị liếc mắt về bên kia một cái, có chút tiếc hận nhìn Văn Chiêu nói: "Nhị tiểu thư à, nếu như ngày hôm đó người được chọn là ngươi, bây giờ ngươi cũng có thể nở mày nở mặt như vậy rồi! Đáng tiếc đáng tiếc..."
Những thuyền rồng ở xa xa theo sóng nước hơi lay nhẹ, Văn Chiêu nhấp ngụm trà nói: "Tam thẩm cẩn thận lời nói."
Yến thị vị dáng vẻ lạnh nhạt của nàng làm nghẹn một hồi, bĩu môi, không nói nữa, đến bên ngoài có cái gì cũng không quan tâm!
Lúc này đã thấy biểu cô mẫu dẫn Kỷ Hướng Nhu đi về phía Văn Chiêu, cười nói: "Văn Chiêu à, mang theo biểu tỷ con đến chỗ những khuê tú xã giao một chút, A Nhu cái gì cũng không hiểu, còn muốn Văn Chiêu thay nàng đảm đương chút..."
Văn Chiêu cười đáp lại, kéo biểu tỷ cùng Văn Đàm đi về phía nữ quyến bên kia.
Trang Vân đoan trang làm thê tử một thời gian, lúc này thấy Văn Chiêu như được giải phóng, cười đến xán lạn: "Chiêu biểu muội, ta nhớ muội đến chết rồi!"
Văn Chiêu thấy nàng sắc mặt hồng hào, hai gò má cũng nhiều thịt hơn, xem ra là sống cùng Dịch Trạch rất tốt, cũng vì nàng cao hứng, bóp mặt Trang Vân một cái, nói: "Đều đã lập gia đình còn không thu được tính tình. Nhìn tỷ đi, mập lên rồi."
Trang Vân mở to mắt, hai tay đặt lên gò má, hỏi nàng: "Thật sao? Ta mập sao?"
Thấy Văn Chiêu cười híp mắt gật đầu, Trang Vân chống quai hàm tức giận nói: "Đều do Dịch Trạch! Hắn bắt ta ăn nhiều chút, không ăn đủ không cho rời bàn!"
Văn Chiêu nhìn nàng trêu tức: "Tỷ còn gọi thẳng tên hắn? Hắn mà nghe được trở về sẽ xử lý tỷ."
Trang Vân hất cằm lên: "Hắn dám?!" Sau đó thấp giọng nói với Văn Chiêu: "Chiêu biểu muội, Dịch Trạch đối với ta rất tốt, sẽ không xử lý ta, muội yên tâm...."
"Ta trước đây còn không muốn gả cho hắn, hiện tại cảm thấy cuộc sống như thế cũng tốt, có một người săn sóc tỉ mỉ bên cạnh.... Ôi ta đang nói cái gì vậy, không nói nữa không nói nữa, mắc cỡ chết mất."
Văn Chiêu cười nàng: "Đúng vậy, nói với khuê nữ mới lớn chưa lấy chồng như muội làm gì."
"Còn không phải khẩu khí muội luôn lão thành, ta còn muốn bắt muội làm biểu tỷ rồi đó!"
Nói tới "Biểu tỷ", Văn Chiêu "A" một tiếng, nói: "Vân biểu tỷ, đây là nữ nhi của biểu cô mẫu muội Kỷ Hướng Nhu."
Kỷ Hướng Nhu vừa rồi đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, lúc này nhắc đến nàng, trên mặt hơi hồng, nhìn Trang Vân cười nói: "Xin chào Trang cô nương."
Nghĩ đến Kỷ Hướng Nhu sau này sẽ gả vào Trang gia, Trang Vân cũng xem như là tiểu cô tử không cùng chi, Văn Chiêu liền hi vọng hai người này mau mau quen biết: "Nhu biểu tỷ, Vân biểu tỷ là biểu tỷ Văn Chiêu, tỷ tự nhiên cũng có thể gọi nàng là Vân biểu tỷ."
Kỷ Hướng Nhu biết là Văn Chiêu chiếu cố nàng, nhìn Văn Chiêu cảm kích, lập tức kêu một tiếng "Vân biểu tỷ". Trang Vân tự nhiên cũng nhận ra Văn Chiêu yêu thích Kỷ Hướng Nhu, tuy trong lòng có chút ghen tị, nhưng đúng là yêu ai yêu cả đường đi, lập tức cười đáp: "Nhu biểu muội."
Văn Chiêu đang muốn mang theo Kỷ Hướng Nhu làm quen mấy khuê tú, chỉ thấy Trang Vân đột nhiên cười đối với phía sau nàng: "Ca ca, Nhị ca."
Ánh mắt Văn Chiêu nhìn Trang Vân, Trang Vân hiểu ý liền dắt Kỷ Hướng Nhu giới thiệu cho hai ca ca của nàng: "Đây là biểu tỷ của Chiêu biểu muội Kỷ cô nương."
Kỷ Hướng Nhu hướng về hai người ôn nhu vấn an, cúi đầu xuống, như một đóa hoa sen nở sớm, cô nương cập kê cũng có mùi vị ngây ngô như Văn Chiêu, như đào mật tản ra vị ngọt. Quả nhiên Trang Đình này nhìn nàng chằm chằm, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, trên mặt cũng hơi hồng lên.
Nhưng sóng mắt mênh mông của Kỷ Hướng Nhu lại nhìn Trang Khởi, Trang Đình cũng có vẻ trắng trẻo tuấn tú, cười lên môi hồng răng trắng dáng dấp lang quân thanh tú, nhưng đứng trước Trang Khởi lại có vẻ trẻ con. Trang Khởi như một khối ngọc điêu khắc tinh xảo, ở trong một đám nam tử đặc biệt xuất chúng, khiến người nhìn đến chỉ thấy hắn.
Kỷ Hướng Nhu nhìn một chút liền cúi đầu, không dám nhìn nữa, trên mặt đỏ ửng không che giấu được.
Trang Khởi cũng thấy rõ dáng vẻ cô nương trước mắt, đẹp thì đẹp, nhưng lại nhu nhược, có chút không phóng khoáng, trong lòng hắn cũng không sánh được với Văn Chiêu.
Chỉ có điều Trang Khởi cảm thấy cô nương này rất quen, như là đã gặp ở đâu rồi
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận