Trang Khởi cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi cùng Kỷ Hướng Nhu chào hỏi liền cười nói chuyện cùng Văn Chiêu: "Màn Thầu của A Vân bây giờ đang nuôi ở chỗ ta, chờ sau khi Màn Thầu sinh con sẽ trả lại cho muội ấy. Chiêu biểu muội chỉ cần chờ mấy tháng là có thể có một tiểu Màn Thầu rồi." Hắn nói đến nhu hòa thân thiết, cực kỳ xứng chức biểu ca.
Trang Vân còn không đợi Văn Chiêu mở miệng liền kích động nói: "Thật sao? Màn Thầu có thai sao?"
Trang Khởi nhìn nàng cười gật đầu, nhưng dư quang lại chú ý đến vẻ mặt của Văn Chiêu.
Văn Chiêu tự nhiên là thích Màn Thầu, cũng hy vọng mình có một tiểu Màn Thầu, sắc mặt cũng có chút vui mừng. Chỉ là trước mặt Trang Khởi nàng không thể tránh khỏi lúng túng, bởi vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Cảm ơn biểu ca."
Trang Vân không chút nào nhận ra sự lạnh nhạt trong đó, vẫn còn vui mừng nói: "Ca ca huynh sao bây giờ mới nói với muội?! Muội đây phải nhờ phúc của Chiêu biểu muội mới biết được Màn Thầu có thai, thật là đáng thương mà...."
Văn Chiêu vừa nghe liền trở nên lúng túng hơn, nhéo Trang Vân ra hiệu nàng đừng nói mò, Trang Vân cười hì hì, vẫn có chút cười nhạo mà nhìn Trang Khởi.
Đối với sự trêu chọc của Trang Vân, Trang Khởi không vội vã giải thích, trái lại nhếch môi cười một cái nói: "Biết là tốt, ta còn muốn âm thầm đưa mèo con đi, không muốn nói cho muội."
Trang Khởi thường ngày cực kỳ ít nói những lời dí dỏm, hôm nay lại theo bản năng muốn gây chú ý với người khác, bởi vì hắn cảm giác thấy mình hời hợt đối với biểu muội tác dụng không lớn.
"Tốt, hóa ra huynh lại là ca ca như vậy!"
Mấy người đang cười nói, Kỷ Hướng Nhu cũng lén lút nhìn Trang Khởi, cũng nghĩ có thể dựa vào chút đối thoại này mà hiểu thêm về hắn.
Nghe như là quan hệ giữa hắn và biểu muội rất tốt? Này đến tột cùng là tình huynh muội hay là.... Thích biểu muội?
Văn Chiêu vốn bài xích quan hệ với Trang Khởi, không muốn ở lại nhiều cùng bọn họ, nhưng xem ra Trang Đình cũng ở một bên, nàng cũng không vội mà rời đi, có thể khiến Nhu biểu tỷ cùng Trang Đình tiếp xúc nhiều hơn cũng tốt.
Hôm nay Lục Nhiên tự nhiên cũng tới, nhìn thấy Văn Chiêu cùng mấy người Trang Khởi tán gẫu đến vui vẻ. Ánh mắt Trang Khởi nhìn Văn Chiêu hắn đã từng thấy, tự nhiên cũng biết tâm tư của Trang Khởi.
Cũng không biết nàng có biết được tâm tư của Trang Khởi hay không, cùng nam tử đùa giỡn như vậy, lòng nàng cũng thật lớn.
Tầm mắt Lục Nhiên nhìn trên mặt Văn Chiêu băn khoăn, thấy nàng khí sắc tốt lên, mặt mày giãn ra, sau khi mờ ám đêm đó có phải chỉ có mình hắn suy nghĩ, nha đầu này cũng cực kỳ tự tại, thật sự đa tình lại vô tình tức giận mà....
Đang có chút xuất thần thì Thẩm đại nhân gọi hắn lại: "Lát nữa khi ta đi diện kiến thánh nhan, ngươi hãy theo sau." Người nói chuyện là Thẩm Thượng thư, người lãnh đạo trực tiếp của Lục Nhiên.
Lục Nhiên biết Thượng thư đại nhân đang cho hắn có cơ hội xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, liền nhìn ông cảm kích nói: "Tạ ơn Thẩm đại nhân cân nhắc."
Màn trướng của Hoàng thượng là màu vàng óng, ở giữa một đám màn dày đặc cực kỳ dễ thấy.
Ở bên ngoài màn đợi một lúc, bên trong liền truyền đến một tiếng lanh lảnh: "Tuyên Hộ bộ Thượng thư yết kiến!". Lục Nhiên lúc này mới theo Thẩm Thượng thư tiến vào. Trong màn trướng cực kỳ rộng rãi, bên trong cũng chỉ có mấy người, có vẻ cực kỳ thoải mái, so với những màn trướng chen chúc bên ngoài của mấy quan viên quả thật là hai cảnh tượng khác nhau.
Thẩm Thượng thư cùng Hoàng thượng nói chuyện, Lục Nhiên ở phía sau mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đứng. Hoàng thượng sau khi nói xong chính sự liền thấy một nam tử dáng người cao lớn theo sau Thẩm Thượng thư liền hỏi: "Ngươi là Hộ bộ Thị lang?"
Lục Nhiên hơi ngẩng đầu lên nói: "Hồi Hoàng thượng, đúng vậy."
Hoàng thượng thấy rõ dáng vẻ của hắn, trong lòng tán thưởng, cười nói: "Trẫm nhớ ngươi, ngươi là Trạng nguyên lang Thừa Bình năm thứ 8."
Sắc mặt Lục Nhiên không hề thay đổi, trong mắt toát lên vẻ thụ sủng nhược kinh vừa đúng, cất cao giọng nói: "Tạ ơn Hoàng thượng đã không quên."
Hoàng thượng bị lời nói này của hắn chọc cười, nói với Thẩm Thượng thư: "Thị lang này của ngươi thật thú vị, tuổi trẻ tài cao như vậy, không tệ! Ừ.... Trẫm nhớ tới Gia Bình trước đây không lâu còn nói Lục Thị lang này tính tình trung nhân hiếm thấy, trẫm thấy lời này không giả."
Thẩm Thượng thư cười khiêm tốn nói Lục Thị lang còn phải mài giũa, vân vân.... Thấy Lục Nhiên thành công được Hoàng thượng chú ý, Thẩm Thượng thư cũng cao hứng, ông thích nhất là nhân tài, thời điểm Lục Chiên còn là một Lang trung nho nhỏ ông liền cảm thấy người này sau này rất có năng lực, sau đó Lục Nhiên quả nhiên dùng hành động cùng thành quả của hắn để ông kiểm chứng suy đoán.
Sau khi Lục Nhiên lui ra khỏi màn trong đầu vẫn là gương mặt vừa nhìn thấy đó. Thời điểm hắn ngẩng đầu đáp lời đã cực nhanh mà liếc mắt nhìn Hoàng thượng, trong đầu nhấc lên sóng to gió lớn, nhìn khí sắc Hoàng thượng so với lúc trước tốt hơn không chỉ nửa điểm, chẳng lẽ đạo sĩ kia thật sự có "Thuật trường sinh"?
Lúc Nhiên đang trầm tư đi về, đã thấy phía sau màn trước cách đó không xa, hai gã sai vặt tranh cướp đồ quý nhân ban thưởng mà xô xô đẩy đẩy.
Loại chuyện vặt vãnh này Lục Nhiên không muốn quản nhiều, liền nhấc chân muốn đi.
Lúc này cửa nhỏ phía sau màn có một người đi ra, trước đó hai gã kia còn tranh chấp không ngớt, một người trong đó bị đẩy mạnh một cái, liền ngã về hướng người vừa đi ra, người kia chân tay càng linh hoạt, hắn cực kỳ nhanh tránh đi, gã sai vặt liền ngã xuống đất, nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Nhân cơ hội này, người mới đi ra kia liền xoay người đi về hướng vừa rồi.
Lục Nhiên hơi nhướng mày, đuổi theo gã sai vặt mới đi ra kia.
"A Dần."
Thân thể người kia chấn động khó nhận ra, quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên, khuôn mặt cực kỳ phổ thông nhưng lại có đôi mắt sáng sủa xuất chúng, nhưng nơi đó tất cả đều là xem thường cùng ngạo nghễ: "Ngươi đừng đến làm hỏng chuyện của ta."
Lục Nhiên nhìn hắn nói: "Hôm nay không thích hợp."
Sắc mặt người kia lạnh lẽo, dáng dấp như gã sai vặt bình thường, vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhìn có chút không tốt.
"Ta không nhát như chuột như ngươi, coi như không thích hợp cũng phải thử một lần, ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là được. Thế nào, mới một thời gian không tìm đến ngươi, ngươi không phải tự do rồi sao?"
Lục Nhiên nhìn xung quanh một chút, xác định không có người chú ý bên này liền trầm giọng nói: "Nơi màn trướng này bốn phương tám hướng đều có lính canh và ám vệ, không thể so với Tử Thần điện phòng vệ kém."
Quách Dần nhếch môi nở nụ cười, càng khiến khuôn mặt phổ thông tăng thêm mấy phần tuấn mỹ: "Không nhọc ngươi phí tâm, coi như không được, ta cũng có thể chạy đi."
Hắn từ trước đến giờ đều tự tin, nhưng cũng xứng với năng lực. Lục Nhiên thấy khuyên hắn không được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tùy ngươi vậy."
Cuộc đua thuyền rồng rất nhanh đã bắt đầu, mấy người Văn Chiêu cũng trở về ngồi trong màn, thẳng người xem.
Trên sông có sáu chiếc thuyền rồng song song, người trên thuyền phân biệt bằng áo mỏng sáu màu đỏ, cam, vàng, đen, lam, tím, người đánh trống ngồi ở mũi thuyền, vấn tóc màu đỏ, tay cầm trống, tay cầm dùi, thủ thế chờ đợi. Người chèo thuyền cũng giơ mái chèo gỗ lên, chờ tiếng kèn lệnh vừa vang lên, sáu chiếc thuyền rồng như mũi tên rời cung mà bay ra,
Văn Đàm cười nói: "Nhị tỷ tỷ, tỷ nói xem chiếc thuyền nào sẽ thắng?"
"Hiện tại nhìn có vẻ không khác mấy, khó nói."
Văn Đàm nói: "Không đâu, Nhị tỷ tỷ nhìn đi, chiếc thuyền màu vàng ở giữa bơi nhanh hơn chút, mỗi một mái chèo so với những thuyền khác đều nhanh hơn, dĩ nhiên sẽ dẫn trước."
Văn Chiêu nhìn lên, quả thật vậy, lại chỉ có Văn Đàm xem: "Nhưng chiếc màu đỏ bên kia so với màu vàng di chuyển chỉnh tề hơn chút, liếc mắt nhìn qua như là chỉ có một người chèo. Muội lại nhìn cái thuyền đen kia, mỗi người trên thuyền đều đặc biệt dùng sức, mức nước của mái chèo gỗ cũng cực kỳ sâu. Lần này muội đoán xem chiếc nào sẽ thắng?"
Văn Đàm lần này mơ hồ, suy nghĩ một chút cũng không có đáp án.
"Ta đoán là chiếc thuyền đen kia." Tam ca đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người.
Văn Đàm hỏi hắn tại sao, Tam ca cười nói: "Bởi vì ta cược chiếc thuyền đó."
Văn Chiêu cười hắn: "Nào có chuyện đó? Huynh cược chiếc nào chiếc đó liền thắng sao?"
Sự chú ý của Văn Đàm không còn nữa, tóm chặt tay áo Tam ca, nói: "Tốt, Tam ca đi đánh bạc, Đàm Nhi phải nói cho mẫu thân biết!"
Tam ca nhéo mặt nàng, nói: "Đồng liêu của Tam ca đều cược, chẳng lẽ một mình Tam ca không cược sao?"
Văn Chiêu than thở: "Tam ca huynh không nói sớm chút, nếu không muội có thể thay huynh đề xuất chút chủ ý." Vừa rồi Văn Chiêu cùng Văn Đàm phân tích một phen, nhưng nếu thật muốn nàng đưa ra một đáp án xác thực, nàng lại biết cuối cùng chiếc thuyền đỏ kia thắng, bạc của Tam ca phải trôi theo dòng nước rồi.
Tam ca cười nói: "Phải phải phải, sớm biết vậy đã mời Chiêu Chiêu hỗ trợ xem xét rồi." Rõ ràng ngữ khí giống một hài tử, Văn Chiêu cũng không thể nói với hắn, nàng trải qua một kiếp tự nhiên biết rõ cuối cùng chiếc nào sẽ thắng, không thể làm gì khác hơn là cười không nói.
Quả nhiên chiếc thuyền đỏ kia về nhất, thủ lĩnh đội đó giơ cao cột cờ, bốn phía xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, hưng phấn khen hay.
Tiết Đoan Ngọ chính là đến xem náo nhiệt, Hoàng thượng cũng cười khen: "Không tồi, không tồi."
Đây chính là thời điểm náo nhiệt, nhưng đột nhiên có người vọt vào màn của Hoàng thượng, cực nhanh, cơ hồ chỉ thấy chút tàn ảnh.
Thái giám giữ cửa đều bị một kiếm đứt cổ, ngã quắp trên mặt đất, thị vệ bên cạnh Hoàng thượng cũng không phải ngồi không, chỉ sững sờ trong nháy mắt liền lập tức rút kiếm chắn ở đằng trước, ám vệ ẩn nấp bốn phía cũng bay ra, đem Hoàng thượng bảo hộ ở phía sau.
"Cứu giá! Cứu giá!" Trong màm của Hoàng thượng từng trận ồn ào, cùng với âm thanh lanh lảnh của thái giám.
Tiếng thét chói tai của thái giám không vang, nhưng có đủ lực xuyên thấu, truyền đến mấy màn trướng gần đó.
Mấy quan viên gần đó mang theo hộ vệ đi qua, đến lúc đó sẽ có công lao cứu giá.
Thị vệ vây quanh thích khách kia ngày càng nhiều, tuy phía trước từng người từng người ngã xuống nhưng cũng không thể vượt ra khỏi vòng vây, mà Hoàng thược được những thân vệ hộ tống đi xa, cách thích khách cự ly hơn trăm mạng.
Thích khách thấy thế cắn chặt hàm răng, hắn hôm nay lại phải thất bại sao? Hắn khi nào mới có thể báo thù đây?!
Kiếm của hắn càng vung càng tàn nhẫn, phảng phất như hả giận. Hắn cực hận, thật vất vả mới tìm được cơ hội, nhưng ngay cả một sợi tóc kẻ thù cũng không thể đụng tới, tất cả giết được đều là chó săn!
Lại giết mấy thị vệ, nhìn trúng thời cơ liền đạp lên đầu những thị vệ kia thoát khỏi vòng vây, thích khách lưu lại một âm gào thét: "Cẩu Hoàng đế, lão tử để người giữ lại cái mạng này, ngày khác tới lấy!"
Một tiếng rống này tràn đầy sự thù hận cùng xem thường, nghe được thật hận hôm nay không mang theo lỗ tai tới đây.
Sự tình phát sinh trong chớp mắt, Văn Chiêu nghe thấy tiếng vang liền hỏi Tam ca chuyện gì, Tam ca nói: "Có thích khách muốn ám sát Hoàng thượng, đã chạy trốn."
Văn Chiêu nhíu mày, nàng không nhớ kiếp trước đã xảy ra chuyện này, cũng không biết là nàng không biết, vẫn là căn bản không có phát sinh.
Thích khách kia cuối cùng cũng khiến Hoàng thượng tức giận sắp ngất tại chỗ, sắc mặt đỏ lên, hổn hển quát: "Tra rõ cho ta! Tra ra tên kia là ai!"
"Chuyện hôm nay, đừng nhắc lại nữa!" Nói xong có chút không thuận khí liền ho một hồi lâu.
Lục Nhiên rũ mắt không nói, hắn đã sớm khuyên, Quách Dần vẫn kiên quyết muốn đi một mình, cũng may đã chạy trốn thành công, bằng không hắn cho dù có khả năng thông thiên cũng không cứu được Quách Dần.
Đi vào thư phòng, đem công văn trên bàn xử lý, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ một chút, bóng đêm đã buông xuống. Lục Nhiên đang chuẩn bị rửa mặt, nhưng lại nhìn thấy một tờ giấy trên đất, bị gió thổi rơi, Lục Nhiên nhặt lên xem, bên trên viết: "Làm tặc có tác dụng, sẽ lại thiêu ngươi một lần nữa."
Lục Nhiên nhận ra chữ viết, vội vàng nhìn khắp mọi nơi một chút, nghi hoặc, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Lúc Nhiên bước nhanh ra khỏi phòng, thấy phía tây ánh lửa ngút trời, gã sai vặt và vú già đang từ phòng hạ nhân đi ra, tóc tai còn tán loạn bắt đầu lấy nước cứu hỏa.
Ngụy Lương nửa quỳ trước mặt Lục Nhiên nói: "Là thuộc hạ sơ xuất, để tặc nhân có cơ hội để lợi dụng."
Người kia Ngụy Lương làm sao phòng được? Lục Nhiên căn bản không có ý trách hắn, chỉ hỏi hắn: "Nơi bị phóng hỏa là nơi nào?"
"Hồi chủ tử, là kho hàng."
Quách Dần kia muốn đốt liền đốt nhà hắn, quả nhiên là....
May mà trong kho chỉ để chút đồ vật lấp đầy, những thứ quan trọng khác đều để ở thư phòng. Lục Nhiên bật cười, cũng còn tốt, Quách Dần không đốt thư phòng hắn....
Hắn chắc vẫn chưa đi xa, Lục Nhiên đi tới kho hàng, thế lửa đã được kiểm soát, lúc này chỉ có khói đen dày đặc bốc lên. Lục Nhiên vừa nhìn bốn phía, thấy sân sau bóng đêm dày đặc nhất, liền đi nhanh về phía bên đó.
Quách Dần hiển nhiên là đang chờ hắn, thời điểm Lục Nhiên nhìn thấy hắn, Quách Dần đang đứng đón gió trên giả sơn, gió đêm thổi bay áo bào hắn lên.
"Lục Nhiên." Quách Dần lạnh giọng gọi, mặt nạ màu bạc dưới ánh trăng sáng trong màn đêm hiện ra ánh sáng lạnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận