Tư Mã Dục tự biết chuyện, mẫu thân ở bên tai nàng nói, Nhị cô nương Vinh Quốc công phủ chính là đối thủ lớn nhất, gia thế không thua kém, dáng vẻ cũng đẹp hiếm thấy, tuổi tác cũng thích hợp. Việc nàng muốn làm, chính là phải hạ thấp Văn Chiêu xuống.
Cho nên nàng khổ luyện tài nghệ, khổ luyện lễ nghi, cắn răng kiên trì, không nói tiếng nào, cuối cùng ngẩng đầu hỏi mẫu thân, như vậy là có thể hạ thấp nàng ta xuống sao?
Mẫu thân đau lòng mà nhìn nàng, vuốt đầu nàng, lại nói ra lời tàn nhẫn nhất, bà nói, Khương Nhị cô nương thiên chất thượng giai, nàng phải nỗ lực hơn mới đuổi kịp....
Hiện tại được tuyển làm Thái tử phi chính là nàng, bên thắng là nàng, nhưng thấy Văn Chiêu thua nhưng không lộ ra vẻ mặt gì, nàng lên cơn giận dữ hiếm thấy.
Tính tình của nàng sớm bị thời gian khổ luyện mài đến ôn hòa ẩn nhẫn, nhưng thấy Văn Chiêu vô tư cùng người khác đùa giỡn lại bạo phát.
Người này thua chẳng là sẽ không không cam lòng sao? Sẽ không đố kị căm hận nàng sao?
Lẽ nào chỉ có mình nàng vì kết quả thắng thua mà đắc chí canh cánh trong lòng sao?
Tần thị tuyệt sẽ không cho phép người ngoài bắt nạt khuê nữ của bà, lập tức nhìn chưởng quỹ nói: "Trước khi lên đây chẳng phải ta đã lấy ra lệnh bài Quốc công phủ sao, vốn khi đó liền muốn đưa cho ngươi, chẳng qua bây giờ vẫn chưa muộn, thế nào, lệnh bài Quốc công phủ này đáng quý hơn ngàn lượng bạc trắng chứ?"
Chiếu theo lời Tần thị, lệnh bài Quốc công phủ này sau khi vào cửa hàng đã định cho chưởng quỹ, chỉ là bây giờ mới thực hiện thôi, như vậy tính ra, so với Tư Mã Dục sớm hơn một chút.
Tần thị cũng không quan tâm mình có chút vô lại như vậy, chỉ muốn không để cho ai bắt nạt khuê nữ nhà mình, dù sao Tư Mã Dục này cũng không phải loại tốt lành chính trực gì.
Nhưng lệnh bài Quốc công phủ này.... Quá quý giá rồi, làm sao có thể dùng thay thế một xiêm y được? Nếu thật sự dùng để đổi, Văn Chiêu sợ là phải cúng bái bộ xiêm y này rồi.
Chưởng quỹ mồ hôi như mưa, Vân Tưởng các này của hắn chỉ là nơi trung gian cho các quý nhân giao thiệp, chỉ vì chút thông tin thôi, sao lại liên quan đến loại chuyện như vậy? Chỉ là chuyện như vậy hắn gặp cũng không ít, bình thường đều là ai mua trước thì của người đó.
Nhưng tình huống bây giờ... càng khiến hắn khó phân biệt, quả nhiên là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.
Văn Chiêu cũng không muốn Tần thị cầm lệnh bài Quốc công phủ đi đổi, lại không muốn Tư Mã Dục ở trước mặt nàng mà diễu võ dương oai.
Cắn răng một cái, Văn Chiêu nghĩ nếu chưởng quỹ này bẩm báo lên phía trên, nàng cũng vừa hay chờ người của Nguyệt Chiếu các tới cửa. Nếu là ân nhân, liền có thể thử bàn bạc chuyện hợp tác.
Cũng không biết kế hoạch của mình có thành hay không.
Văn Chiêu nhìn chưởng quỹ này kiếp trước còn bẩm báo lên bên trên, nói: "Nghe thấy mẫu thân ta nói chưa? Lệnh bài Quốc công phủ này quý giá thế nào ngươi chắc là hiểu được, coi như mang đến hiệu cầm đồ cũng có thể có giá tiền vượt qua ngàn lạng, ta nhớ tới hiệu cầm đồ Vô Tự ở bến thuyền Trác quận, giá cả cũng hợp lý, chưởng quỹ có thể mang đến đó thử một lần."
Chưởng quỹ vừa nghe xong tâm trạng kinh hãi, cô nương này vì sao nhắc đến hiệu cầm đồ Vô Tự trước mặt hắn? Chẳng lẽ...
Chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, chưởng quỹ liền không thể mạo hiểm, lập tức áy náy đối với Tư Mã Dục nói: "Đây thật sự là phu nhân và cô nương Vinh Quốc công phủ nhìn thấy trước, tiểu nhân cũng chỉ có thể giữ vững quy củ từ trước tới nay, kính xin Tư Mã đại cô nương hãy chọn những xiêm y khác, tiểu nhân chịu tội với người...." Cuối cùng cũng không nhận lệnh bài Quốc công phủ của Tần thị.
Tần thị thỏa mãn nở nụ cười, cầm lấy cái váy, cười với Tư Mã Dục, nói: "Đúng là Thái tử phi nương nương đi nhìn những xiêm y khác đi, xiêm y này sợ là không xứng với thân phận của người."
Văn Chiêu bật cười, cũng chỉ có Tần thị mới vì nàng mà không giữ thể diện đi phân cao thấp với một vãn bối, lời nói này đúng là mỉa mai mà....
Chỉ cần Tư Mã Dục một ngày chưa tiến vào cung Thái tử, nàng ta liền không có tư cách hạ thấp mặt mũi các nàng. Mà Tư Mã Dục cũng không biết vì sao không thể bình tĩnh....
Văn Chiêu cũng không hiểu được, Tư Mã Dục từ trước đến giờ khéo léo nhất, sao lại làm ra chuyện đắc tội với người khác như vậy.
Có điều trải qua gian khổ này mới lấy được cái váy xinh đẹp này, Tần thị dứt khoát muốn Văn Chiêu mặc đến đại thọ sáu mươi tuổi của Trang Thái phó. Chiếc váy này màu đỏ lại xinh đẹp, mà Văn Chiêu là thân ngoại tôn nữ của Trang Thái phó, mặc như vậy cũng không có ai cảm thấy không thích hợp.
Cơ hội Văn Chiêu nhìn thấy ngoại tổ cũng không nhiều, thời điểm thấy ông lần này, ngoại tổ mặc áo bào màu đỏ thẫm, trên mặt mang ý cười, mặc dù tóc mai hoa râm, nhưng nhìn như trẻ ra đôi chút.
Ngoại tổ rõ ràng yêu thích Tam ca nhiều hơn nàng, dĩ nhiên là vì nam tử, Tam ca lại còn tuổi trẻ tài cao, nhưng còn có nguyên nhân khác, Tam ca lớn lên rất giống mẫu thân, mà Văn Chiêu lại giống Khương Nhị gia.
Ngoại tổ vỗ vai Tam ca dặn hắn phải nỗ lực để mẫu thân trên trời được tự hào, Tam ca nhìn ông trịnh trọng gật đầu.
Ngoại tổ ánh mắt nhu hòa lại hoài niệm, nhìn Tam ca vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, Văn Chiêu nhìn mà trong lòng đau xót, nhưng không cảm thấy bất công. Bởi vì Tam ca nàng, cũng là sự kiêu ngạo của nàng.
Từ lúc tiết Đoan Ngọ tới nay, Văn Chiêu lại một lần nữa nhìn thấy Trang Vân, Dịch Trạch đỡ nàng, đang căn dặn gì đó, mặt mày nhu hòa, khiến tướng mạo bình thường của hắn nổi bật lên vẻ tuấn tú. Trang Vân lại bĩu môi như bất mãn, nhưng trong mắt đều là ý cười.
Khóe miệng Văn Chiêu dâng lên một nụ cười. Hóa ra tiếp nhận một người cũng không khó.
Trang Vân khoát tay với Dịch Trạch một cái rồi đi về hướng Văn Chiêu, dáng vẻ thục nữ, Văn Chiêu tâm trạng kinh ngạc, thời điểm thấy nàng ở tiết Đoan Ngọ lần trước nàng vẫn còn nhảy nhót, sao bây giờ đột nhiên thu hồi tính tình rồi?
Trang Vân nhìn Văn Chiêu cười cười, kéo tay Văn Chiêu đặt trên bụng nàng, Văn Chiêu mở to mắt nhìn nàng, chỉ thấy Trang Vân gật đầu, cười đến nhu hoà thoả mãn.
Một giây sau Trang Vân lập tức vân vê miệng trách móc Dịch Trạch: "Tên kia cũng quá kinh ngạc, ta mới mang thai một tháng, hắn liền căng thẳng vô cùng."
Văn Chiêu thật muốn bịt lỗ tai nói "Ta không nghe ta không nghe", Trang Vân rõ ràng là dáng vẻ ngọt ngào, ngoài miệng lại cố tình nói ngược lại.
"Xem ra biểu tỷ phu thực sự là làm hư tỷ rồi!"
Trang Vân nói tới dửng dưng như không, nhưng nhất cử nhất động cực kỳ cẩn thận, bước chân cũng không dám bước nhanh.
Tô Mục Uyển đi tới cười nàng: "Gả cho người ta liền trở nên điềm đạm hiền thục như vậy rồi hả?"
Trang Vân thẹn nói: "Tỷ đừng cười, chẳng bao lâu nữa tỷ cũng giống muội vậy!"
Tô Mục Uyển cũng chỉ hé miệng nở nụ cười, chẳng qua ngượng ngùng một giây, sau đó lập tức nhướng mày nói: "Ta đương nhiên là vốn dĩ như thế nào, gả cho người ta vẫn sẽ như thế đó."
Văn Chiêu cùng các nàng quan hệ thân thiết, nhìn thấy hai người trêu chọc nhau, đáy lòng cũng vui sướng.
"Chiêu Chiêu, muội mặc chiếc váy này thật là đẹp mắt!" Tô Mục Uyển đến gần mới thấy rõ chi tiết nhỏ trên xiêm y của Văn Chiêu, cảm thấy xem bản vẽ gốc cũng làm người ta kinh diễm, váy lại càng tinh xảo.
Văn Chiêu không nghĩ tới kiểu dáng xiêm y này bởi vì nàng mà trở nên thịnh hành. Nàng chỉ thấy sau khi Tô Mục Uyển vừa nói như vậy đã có rất nhiều quý nữ nhìn nàng. Nữ tử cùng nam tử không giống nhau, nam tử nhìn thấy xiêm y đẹp cũng thưởng thức một hồi, nhưng nữ tử sẽ hỏi này hỏi nọ, hỏi cho rõ ràng để bản thân cũng đi mua giống như vậy để mặc. Lập tức đã có mấy người mang ánh mắt hâm mộ nhìn Văn Chiêu.
Tư Mã Dục thấy quý nữ vốn dĩ vây quanh mình rời đi mấy người, còn đi về phía Văn Chiêu, những người còn lại cũng như là đang nhìn nàng ta. Y phục Khương Văn Chiêu đang mặc này chính là chiếc váy lần trước nàng không đoạt được, Tư Mã Dục cụp mắt, ánh mắt tối tăm, hàm răng cắn chặt.
"Bạn thân của Khương Nhị cô nương người đã gả, người đã định hôn, Khương Nhị cô nương đừng để bị rơi lại đấy." Bỗng nhiên có một tiếng cười dễ nghe, Văn Chiêu nghiêng đầu vừa nhìn, Tư Mã Dục đang che miệng cười đi tới.
Hôn sự của Tư Mã Dục đã định, ở đây cũng chỉ còn Văn Chiêu là không có tin tức.
Trang Vân trả lời: "Chiêu biểu muội mới mười ba, phải định hôn sớm như vậy làm gì!"
Tô Mục Uyển cũng cười nói: "Đúng vậy, chúng ta già hơn một chút, đương nhiên phải sớm định ra một chút." Vì để bảo vệ Văn Chiêu dĩ nhiên phải nói các nàng "già" rồi.
Tư Mã Dục cũng mới mười bốn, chỉ lớn hơn Văn Chiêu một tuổi, nghe thấy chính mình cũng bị xếp vào nhóm "già", khẽ cắn răng, có điều chỉ nháy mắt sắc mặt lại bình tĩnh không lay động, chỉ cười nhạt rời đi nơi khác, nhưng mặc kệ nàng đi nơi nào, dù sao cũng có mấy quý nữ vây lấy nàng nói chuyện.
Thính Lan Thính Nguyệt bình thường cùng giao hảo với mấy quý nữ lúc này cũng vây lại, nhưng lại bị gạt sang một bên. Thính Nguyệt trề môi, dáng vẻ có chút không cao hứng, Thính Lan nắm tay nàng, nói: "Trở về rồi tức giận sau."
Hai người các nàng bị lạnh nhạt đã rất nhanh trở thành tiêu điểm.
Tư Mã Dục quét mắt một cái, nhìn thấy hai người Thính Lan, ung dung thong thả bước tới, cười kéo tay Thính Lan, nói: "Đây là cô nương nhà nào, lớn lên thật tốt."
Thính Lan là con gái thứ phòng, thân phận Tư Mã Dục không nhận ra nàng cũng không kỳ quái. Nghĩ đến Thính Lan có thể làm cho Thái tử phi tương lai chủ động lấy lòng, quý nữ bốn phía có chút hâm mộ, có mấy người nhỏ giọng lẩm bẩm "Cũng bình thường mà", những người lạnh nhạt với Thính Lan càng hối hận, nếu lúc đó các nàng lưu lại, lúc này cũng có thể cùng Tư Mã Dục đáp lời rồi.
Tư Mã Dục rất nhanh đã đi sang nơi khác, để lại Thính Lan sắc mặt hơi khác thường.
Thính Lan nắm tờ giấy trong tay, không biết Tư Mã Dục có ý gì.
Vốn là Vệ Quốc công phủ cùng Trang gia quan hệ cũng bình thường, tiệc thọ bực này Tư Mã Dục không đến cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hiện nay nàng không chỉ là Trưởng nữ Tư Mã gia, mà còn là Thái tử phi Hoàng thượng khâm định, Trang Thái phó lại là sư phó của Thái tử, thân cận với Thái tử, đương nhiên là phải tới.
Kỷ Hướng Nhu bên cạnh Văn Chiêu bị khí tiết của Tư Mã Dục trấn đến chẳng hề nói một câu. Mà thân phận của Tư Mã Dục như vậy quý nữ như nàng không thể đắc tội, không thể làm gì khác hơn là nhìn Văn Chiêu áy náy.
Văn Chiêu cười với nàng ra hiệu nàng không cần phải buồn. Biểu cô mẫu sốt ruột hôn sự của Kỷ Hướng Nhu, bởi vậy tiệc mừng thọ lần này lại muốn nàng theo Văn Chiêu nhìn nhiều một chút. Văn Chiêu cũng phải có chừng mực với phản ứng của Tư Mã Dục, đương nhiên cũng không hy vọng Kỷ Hướng Nhu có thể ra mặt thay nàng.
Nhưng Kỷ Hướng Nhu lại băn khoăn như vậy khiến Văn Chiêu cảm giác bên cạnh mình đều là cô nương thuần khiết lương thiện.
So với họ, nàng lạnh lùng, tâm địa lại cứng rắn, thiếu đi vài phần mềm mại hồn nhiên của thiếu nữ. Lục Nhiên làm sao sẽ..... thích nàng đây? Quả nhiên, vẫn là giữ khuôn mặt phúc hắc này của nàng đi. Nếu như Lục Nhiên biết bên trong thể xác thiếu nữ mười ba tuổi này là linh hồn ba mươi tuổi, không biết hắn có lập tức nhượng bộ lui binh hay không.
Đại thọ của ngoại tổ Lục Nhiên đương nhiên cũng tới, chỉ có điều Văn Chiêu không nhìn thấy hắn. Từ sau khi gặp mặt trên nóc nhà lần trước, Văn Chiêu giống như thật lâu không gặp hắn, hắn cũng không tìm đến nàng, là vì nghĩ thông suốt rồi sao? Nàng hỏi vấn đề kia... hắn đã có đáp án rồi sao?
Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm giác khó chịu ập tới. Trang Vân thấy vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, gắp thức ăn cho nàng, hỏi: "Chiêu biểu muội không thoải mái sao?"
Văn Chiêu lắc đầu một cái, đem thức ăn gắp lên, chỉ là trong lòng còn suy nghĩ, Trang Vân đi ra ngoài cũng không phát hiện.
Chờ Trang Vân trở về Văn Chiêu mới hỏi nàng, Trang Vân cười nói: "Đương nhiên là đi tiểu tiện rồi."
Chờ tiệc tan, mấy người Khương gia vẫn còn ở lại, thông gia đương nhiên sẽ rời đi muộn chút. Văn Chiêu đang nhìn khắp nơi xem Nhu biểu tỷ đi nơi nào, chỉ thấy Trang Vân cười ngọt ngào gọi nàng: "Chiêu biểu muội, ta và muội đã lâu không được ở riêng với nhau, hôm nay theo ta về phủ ở một lần đi."
Nhớ tới trước khi Trang Vân gả đi, Văn Chiêu cùng nàng ở sân sau giẫm đá cuội, ở trong lương đình ăn dưa, thật sự có mấy phần thích ý, như là thiếu nữ không buồn không lo, tuy rằng tâm tư Văn Chiêu chưa từng có một ngày thả lỏng, nhưng hàng ngày ở cùng Trang Vân lại có chút ung dung.
Văn Chiêu cười gật đầu.
Văn Chiêu kéo khuỷu tay Văn Chiêu, một đường đi trên đá cuội, đế giày Văn Chiêu vẫn mỏng, cảm thấy có chút cộm cộm, Trang Vân lại cười đến vui mừng, nói: "Vẫn là thích con đường này nhất, đi lên có chút ngứa, như là có người gãi gan bàn chân."
Cái gì mà ngứa, rõ ràng là đau. Văn Chiêu oán thầm, lại ngờ ngợ nghe được từ trong gió truyền đến tiếng nói chuyện.
Đi tới phía trước nhìn lên, nơi đó có hai người đang đứng, một nam một nữ.
Cô nương kia rõ ràng là Kỷ Hướng Nhu trước đó Văn Chiêu còn đang tìm, lúc này cả người nàng ướt nhẹp, như là mới rơi xuống nước, trên người khoác xiêm y nam tử, vẫn còn run lẩy bẩy, rất đáng thương.
Cô nương mười lăm dậy thì tốt, lúc này quần áo mỏng manh đều dính sát người, đường cong lộ ra, cô nương thường ngày nhìn nhu nhược như liễu rũ trong gió càng là mười phần tiền vốn, bị dính nước dính sát vào liền hiển ra tư thái trắng mịn đẫy đà, eo nhỏ nhắn không đủ một nắm,
Trang Vân sững sờ, khẽ nhếch miệng, muốn kéo Văn Chiêu đi nhưng Văn Chiêu lại đứng bất động.
Bởi vì nam tử kia không phải người ngoài, chính là vị hôn phu kiếp trước "Thành tâm xin cưới" của nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận